Cố Thanh Bùi nắm cổ áo Nguyên Dương đem y ấn lên tường, lạnh lùng nói: "Cậu rốt cuộc đã làm cái gì, Nguyên Dương, nếu cậu hại tôi bất nhân bất nghĩa, tôi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho cậu."
Nguyên Dương ngoài cười nhưng trong không cười, "Yên tâm đi, tôi đã nói là không liên quan đến ông, ông chỉ cần mất tích luôn là được rồi. Tôi chỉ là cảm thấy, thứ mà ba tôi muốn, Vương Tấn muốn, ngay cả ông cũng dốc sức như vậy, nhất định là không tồi." Nguyên Dương vuốt ve khuôn mặt Cố Thanh Bùi, "Cho nên, tôi cũng muốn."
"Đấu thầu đã kết thúc rồi, cho dù trình báo cũng chưa hẳn sẽ lập chuyên án, với bản lĩnh của Vương Tấn, nhất định có thể ngăn cản điều tra, huống chi cha cậu cũng sẽ không để cho người của hệ thống tư pháp triển khai, bằng không sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ bị liên lụy. Dưới tình huống như vậy, nhiều nhất là chỉ có thể dấy lên một hồi sóng nhỏ gió yếu, đến cuối cùng cũng sẽ bị bỏ bẵng đi thôi. Cậu cho bản thân mình là ai chứ, cậu ngoại trừ quấy rối, còn có thể làm gì? Sao có thể trúng thầu được chứ?"
"Vì sao lại không được." Nguyên Dương nheo mắt, biểu tình trên mặt khiến người sinh ra đề phòng, "Hiếm khi có được cơ hội, một lần giáo huấn cả hai như vậy, tôi sao có thể bỏ qua chứ."
Cố Thanh Bùi nghiến răng nói: "Nguyên Dương, trong đầu cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì!"
Nguyên Dương thoáng nhìn hắn, "Tôi sẽ không thua Vương Tấn, thứ hắn có, tôi cũng phải có, nhưng thứ tôi có......" Nguyên Dương ôm ghì lấy thắt lưng Cố Thanh Bùi, "Tôi sẽ khiến hắn ngay cả nghĩ cũng không dám."
Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương thật sâu, tâm cũng dần trầm xuống, hắn cảm thấy toàn thân Nguyên Dương không còn giống như xưa nữa. Nguyên Dương trước kia giận dữ sẽ liền xắn tay áo lên đánh nhau, hiện tại lại dùng dao đâm người sau lưng, thậm chí ngay cả cha mình cũng có thể lôi xuống nước được.
Đây không phải thứ hắn muốn dạy cho Nguyên Dương.
Ngày thứ tư bị Nguyên Dương giam giữ tại biệt thự, Cố Thanh Bùi càng lúc càng sốt ruột.
Chuyện bên ngoài hắn một mực không biết, cho dù hắn mỗi ngày đều lòng nóng như lửa đốt muốn quay về công ty, Nguyên Dương lại cơ hồ vây quanh hắn suốt 24 giờ. Ban ngày Nguyên Dương sẽ cùng hắn thảo luận công tác, dù cho hắn lạnh nhạt, cũng sẽ không buông tha, đến buổi tối, Nguyên Dương sẽ đè hắn lên giường, tận tình xâm phạm. Sợi dây căng giữa hai người càng lúc càng xiết căng, chỉ cần có một chữ bất hòa, Cố Thanh Bùi sẽ liền khống chế không nổi lửa giận của bản thân, hắn đã muốn quên bản thân đã từng có phong độ cùng tu vi cực tốt.
Hắn thật sự không thể tiếp tục lưu lại thêm nữa!
Nguyên Dương hôm đó ra ngoài, trong phòng có thêm hai người đàn ông khôi ngô xa lạ, chẳng hề nói gì với hắn, chính là hắn vừa xuống lầu liền chằm chằm theo dõi hắn, mãi đến khi hắn lên lầu.
Tư vị bị giam lỏng làm cho Cố Thanh Bùi nổi cơn phẫn nộ.
Cố Thanh Bùi cưỡng ép bản thân tĩnh tâm lại, để đầu óc hạ nhiệt độ xuống, ngẫm nghĩ biện pháp, cứng đối cứng cùng Nguyên Dương quả nhiên đối với bản thân không có nửa điểm ưu đãi. Nhưng hiện tại Nguyên Dương rõ ràng quá mức cố chấp, hắn phải như thế nào mới có thể thuyết phục Nguyên Dương thả hắn đi đây.
Cố Thanh Bùi đau đầu không thôi.
Đến buổi tối, Nguyên Dương trở lại, hai người kia cũng đã đi. Cố Thanh Bùi an vị tại phòng khách chờ y.
Nguyên Dương nhìn nhìn đồng hồ, cư nhiên nở nụ cười, trong nét cười kia còn có vài phần thẳng thắn của ngày xưa, "Ông là đang đợi tôi sao?"
"Đúng, tôi muốn nói chuyện với cậu."
Nguyên Dương lúc này mới phát hiện, Cố Thanh Bùi là đang mặc bộ trang phục khi hắn mới đến đây chứ không phải áo ngủ, tim y trầm xuống, ý cười trên mặt cũng tan biến. Y đi tới, bỏ thứ đang cầm trong tay xuống bàn, "Tôi mua về cho ông món bún nước ông thích ăn, ăn một chút đi, bằng không bún sẽ hút khô hết nước mất."
Cố Thanh Bùi lại chẳng buồn nhìn, "Cậu ngồi xuống đi."
Nguyên Dương mặt không chút thay đổi ngồi xuống, "Bất luận ông nói cái gì, tôi cũng sẽ không thả ông ra."
Cố Thanh Bùi kiềm nén tức giận, trầm giọng nói: "Nguyên Dương, cậu biết tôi là người thế nào không."
Nguyên Dương thoáng sững lại.
"Tôi là người mang chủ nghĩa hoàn mỹ, tôi muốn hơn người, tôi không chịu thua, tôi ghét nhất phải đứng sau người khác. Yêu cầu của tôi đối với bản thân luôn luôn hà khắc hơn người khác, tôi chán ghét trên thân mình lại phát sinh thất bại." Cố Thanh Bùi lẳng lặng nhìn ánh mắt của Nguyên Dương, "Giữa tôi và Vương Tấn, không có bất cứ tư tình gì, có chăng chỉ là tín nhiệm cùng trách nhiệm giữa ông chủ với nhân viên. Tôi mặc kệ cậu có thể hiểu hay không, thời điểm tôi trải qua vùng trũng của cuộc đời, là Vương Tấn kéo tôi lên, cho tôi một chức vị đẹp đẽ, để tôi chủ trì công tác, hơn nữa ngay trận đầu đã chiến thắng, giúp tôi một lần nữa tìm lại được bản thân. Tôi thực cảm ơn anh ta. Dự án đấu thầu này, tôi mang theo một đám người trẻ tuổi bận rộn hơn phân nửa tháng, mục đích không chỉ có báo đáp Vương Tấn, mà trọng yếu hơn là, tôi muốn được một lần tranh đoạt được với cha cậu, song cậu hiện tại lại muốn đem nỗ lực của tôi quẳng hết xuống bùn. Nguyên Dương, cậu vì sao lại muốn làm như vậy?"
Nguyên Dương cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng khách rộng rãi, "Tôi không có cách nào chịu được ông cùng Vương Tấn đứng chung một chỗ, ông biểu hiện càng tốt, hắn lại càng ham muốn ông. Mắt thấy hắn tìm đủ mọi cách lấy lòng ông, ông bảo tôi nhịn thế nào đây? Tôi trước giờ vốn không phải người có thể nhẫn nhịn."
"Cho dù là vì tôi ư?" Cố Thanh Bùi nhìn y, "Cậu nói cậu sẽ vì tôi thế này vì tôi thế kia, song lại chẳng thể vì tôi, mà rộng lượng hơn chút được sao."
Nguyên Dương trừng hắn, "Quá muộn rồi, tôi không cho Vương Tấn một lần giáo huấn, hắn sao biết được có những thứ hắn không thể chạm vào chứ. Tôi biết ông giỏi hùng biện, nhưng cứ nói tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, ông muốn rời khỏi đây, thì chờ chuyện này chấm dứt đi đã."
Cố Thanh Bùi âm thầm xiết nắm tay, "Chỉ cần cậu để tôi quay về xử lý xong sự việc, tôi có thể sẽ từ chức khỏi công ty Vương Tấn. Tôi làm việc không thể có đầu mà không có cuối, không thể đem cục diện hỗn loạn quẳng cho cấp dưới, tôi phải trở về."
Nguyên Dương mặt không chút thay đổi nhìn hắn, "Tôi nói rồi, đã quá muộn, hiện tại để ông quay về, là đối nghịch với tôi. Tôi nhất định hội sẽ đem chuyện này thúc đẩy tập đoàn X Cương đến khi hủy thầu mới thôi, tôi muốn bọn họ tổ chức đấu thầu một lần nữa, hơn nữa còn phải khiến Vương Tấn cùng ba tôi không có tư cách tham dự lại."
Cơ thịt trên mặt Cố Thanh Bùi bởi vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo.
Nguyên Dương đột nhiên thoáng cười khổ "Ông tức giận gì chứ, nếu ông đồng lòng theo tôi, sau khi trúng thầu, dự án của tôi chính là dự án của ông, như vậy thì có gì khác biệt với ở lại công ty của Vương Tấn? Trừ phi, ông không nỡ rời bỏ Vương Tấn, luyến tiếc cái danh hiệu phó tổng tài kia."
Cố Thanh Bùi lạnh giọng nói: "Nguyên Dương, tôi trong vòng một năm từ chỗ Nguyên Lập Giang nhảy đến Khánh Đạt, chẳng mấy chốc lại dùng thủ đoạn dẫm lên Khánh Đạt đoạt thầu cho bản thân, tôi ở trong mắt người khác sẽ thành cái thứ gì đây? Cậu là mong sao tôi không thể lưu lại tại bất cứ nơi nào tại thành Bắc Kinh, chỉ có thể chán chường rời đi theo cậu có phải không!"
Nguyên Dương không có phản bác.
Cố Thanh Bùi trợn trừng mắt, hắn giận dữ công tâm, cầm gạt tàn thủy tinh trên bàn lên, hung hăng đập về phía đầu Nguyên Dương.
Ánh mắt Nguyên Dương tối sầm lại, dù cho phản ứng thần kinh của y nhanh đến thấy rõ ràng thứ Cố Thanh Bùi đang cầm, y cũng cương quyết không trốn tránh.
Rầm một tiếng, Nguyên Dương từ trên sofa ngã xuống đất, máu tươi theo thái dương ào ào chảy xuống.
Bàn tay cầm gạt tàn của Cố Thanh Bùi run rẩy kịch liệt, hắn quả thật giận đến điên rồi, một thời gian quá dài bị vây trong trạng thái đại não thiếu dưỡng khí, nhìn Nguyên Dương trên mặt đất, sững sờ đến không thể tiến hành nhận thức hiệu quả của hình ảnh trước mắt.
Đầu Nguyên Dương mơ hồ, trán cực đau nhức, song trong cơ thể còn có một chỗ càng đau hơn. Y lau máu vương trên mắt, yên lặng nhìn Cố Thanh Bùi, "Hả giận chưa? Nếu chưa, thì tiếp tục đi."
Cố Thanh Bùi tiến đến hai bước, quăng gạt tàn xuống mặt đất, sau đó chợt cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà, lao về phía cửa.
Nguyên Dương dùng sức lắc lắc đầu bị đập đến choáng váng, vùng dậy đuổi theo.