“Bồn tắm” của Tiêu Dao vô cùng nổi bật, từ khi nó bay khỏi Yêu Nguyệt phong, Túc Vân Vi đã để ý từ lâu, nàng cười lạnh định chờ nó tời gần thì nhân đó xỉ nhục Lục sư muội kiêu ngạo một phen.
Thấy người đã tới gần, nàng đang định mở miệng không ngờ lại bị Tiêu Dao tươi cười cướp lời trước:
“Tiêu Dao bái kiến nhị sư tỷ và hai vị sư huynh! Lâu rồi không gặp, hình như tu vi sư tỷ và hai sư huynh đều tinh tiến hơn trước, quả thật khiến sư muội vô cùng bội phục. Ban nãy trên đại điện vội quá không có thời gian chào hỏi sư huynh và sư tỷ, đúng là Tiêu Dao sơ xuất, mong sư huynh sư tỷ bỏ qua cho.”
Túc Vân Vi hoàn toàn không ngờ Tiêu Dao sẽ chủ động chào hỏi bọn họ, điều này khiến nàng ta đang tính mượn danh bất kính với trưởng bối mà làm khó Tiêu Dao một phên không cách nào tiếp tục, nói cũng không được mà không nói cũng không xong.
Người khác chào hỏi mình mà mình lại tùy tiện nổi bão thì có vẻ không đúng lắm, chỉ đành giả vờ giả vịt ừ một tiếng xem như trả lời.
“Đây là pháp bảo gì? Đúng là xấu xí, không ngờ ngươi cũng dám dùng, không sợ Yêu Nguyệt phong ta mất mặt sao?”
Túc Vân Vi không tìm ra tia sơ hở nào, đành đâm chọc pháp bảo của nàng. Nàng ta khiêu khích trắng trợn, giọng điệu coi thường, hòng khiến Tiêu Dao nổi giận.
Nhưng Tiêu Dao chẳng tỏ vẻ gì là tức giận, trái lại nàng cười cười xin lỗi, gãi gãi mái tóc của mình, nói:
“Sư tỷ nói đúng lắm! Cái bồn rách này quả thật có chút không lên nổi mặt bàn, nhưng chẳng còn cách nào khác, tu vi của sư muội không xuất sắc như sư tỷ, dùng pháp bảo tốt thì quá lãng phí. Thứ này tuy khó coi nhưng được cái hữu dụng, sư phụ cũng nói rồi: Người tu đạo không nên chú ý quá nhiều, tùy tiện một chút là được.”
Một câu này khiến Túc Vân Vi không biết phải tiếp lời thế nào. Nàng là người thẳng tính, một lòng tới cửa kiếm chuyện, tốt nhất là khiến người ta tức đến gà bay chó sủa trực tiếp lấy ra pháp bảo đánh một trận mới tốt, nhưng nếu đối phương nhún nhường như vậy, nàng cũng chẳng hưng trí nổi.
Một điều khác khiến nàng không biết phải làm sao đó là: Người trước mặt thật sự là Lục sư muội vô cùng kiêu ngạo, ngoại trừ tu hành không để bất cứ thứ gì vào mắt đấy sao? Chẳng qua mới hơn ba trăm năm thôi mà, trong mắt tu sĩ chỉ như bạch câu qua cửa sổ*, thế nhưng nàng ta lại thay đổi lớn như vậy?
*Thành ngữ “bạch câu qua cửa sổ” ở đây ám chỉ thời gian trôi nhanh quá. Dịch nghĩa đầy đủ là: Bóng con câu sắc trắng đương kỳ sung sức vút qua khe cửa. Con “câu” là con ngựa non hai tuổi, đương thời kỳ sung sức nhất (nên nó phi rất nhanh, lại sắc trắng khiến chỉ nhìn thấy như bóng chớp loáng qua khe cửa)
Suy nghĩ này cũng xuất hiện trong lòng Tống Việt, người nãy giờ vẫn yên lặng đứng bên cạnh. Hắn muốn giúp Túc Vân Vi nhưng cũng không biết xuống tay từ đâu. Chỉ có Quách Kính Thiên vẫn trấn định như cũ, nhìn mọi chuyện trong mắt, cười lạnh trong lòng.
Ba người ba tâm tư khác nhau đều không nói gì, trong phút chốc không khí có chút cứng ngắc. Thấy vậy, Tiêu Dao cười thầm trong lòng, biết bọn họ tạm thời chưa hết kinh ngạc, sẽ không gây phiền phức cho mình, nàng liền mở miệng cáo từ:
“Sư huynh sư tỷ đều là nhân vật lớn, hẳn bận bịu nhiều việc, đúng lúc sư muội cũng có chút chuyện cần xử lý, hôm nay cứ như vậy đã, ngày khác nếu rảnh sư muội sẽ tìm sư tỷ và sư huynh ôn chuyện một phen. Vậy sư muội đi trước nhé!”
Nàng nói chuyện lưu loát liền mạch không hề dừng lại, căn bản không đợi bọn họ mở miệng liền vòng qua ba người chạy đi.
Tuy rằng Túc Vân Vi vẫn còn ngơ ngác chưa nghĩ ra muốn nói gì, nhưng cứ đơn giản mà buông tha cho nàng như vậy thì cơn tức trong ngực không cách nào xả ra được, trong cơn nóng giận, nàng mặc kệ môn quy: Trong môn phái các đệ tử không được phép nội đấu, cứ thế trực tiếp gọi ra pháp bảo hình kiếm thẳng tắp đánh về phía Tiêu Dao đang định rời đi.
“Sư tỷ!”
“Sư muội!”
Tống Việt và Quách Kính Thiên đồng thời lên tiếng nhưng không kịp ngăn cản, chỉ thấy mũi kiếm của nàng đâm thẳng lên lưng Tiêu Dao, “keng” một tiếng, thanh kiếm bị gãy làm đôi.
Lúc này, biểu cảm trên mặt ba người họ quả thực còn đen hơn đít nồi. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, bọn họ căn bản không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bảo kiếm bị cắt thành hai đoạn, biến thành phế vật thẳng tắp rơi xuống từ không trung. Tiêu Dao này tuy chỉ có tu vi Kim Đan sơ kì nhưng có thể không dùng tới bất cứ ngoại vật gì mà phá hỏng pháp bảo, hơn nữa thân pháp cực nhanh, ngay cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như Quách Kính Thiên cũng không nhìn rõ lắm!
Sắc mặt Túc Vân Vi trắng bệch, đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc, không đâu lại mất một món pháp bảo. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy Lục sư muội này đúng là sâu không lường được, tuy rằng trong lòng giận muốn chết nhưng không thể mượn cớ pháp bảo bị hủy mà làm khó nàng ta, lại thấy Tiêu Dao chậm rãi quay người lại, trên mặt lộ vẻ tươi cười, ánh mắt cong cong như mảnh trăng rằm.
“Vừa rồi sư tỷ vỗ ta lại là có chuyện gì?”
Ba người cứng lại, lập tức lùi về sau một bước, thậm chí lòng bàn tay Tống Việt và Túc Vân Vi còn đổ mồ hôi lạnh.
Vỗ cái gì mà vỗ? Pháp bảo công kích mà còn nói là có người vỗ nhẹ? Hơn nữa lại kèm theo khuôn mặt bình thường mang nét cười không đổi, thực sự vô cùng bí hiểm, áp lực vô hình khiến bọn họ rợn cả tóc gáy.
“Sao vậy?” Thấy bọn họ không nói, Tiêu Dao hơi nghiêng đầu nhìn Túc Vân Vi, tỏ vẻ hoang mang “Vừa rồi không phải sư tỷ gọi ta sao?”
Nhìn không thấu, đúng là nhìn không thấu mà! Tuy rằng trước kia Tiêu Dao cao ngạo lạnh như băng, nhìn qua có vẻ “người lạ cấm tới gần”, nhưng cũng không khiến người ta e ngại, mà Tiêu Dao nay lại quỷ dị khó lường khiến người ta sợ hãi từ đáy lòng.
Đối với mấy lời nhẹ tựa lông hồng của Tiêu Dao, Túc Vân Vi như gặp đại địch, ngay cả thở mạnh cũng không dám, nửa ngày sau mới tìm lại tiếng nói của mình:
“Chuyện đó...quả thật là không phải, vừa nãy ta đâu có gọi sư muội!”
“Hóa ra là ta nhầm.” Tiêu Dao vờ giật mình, cười nói:
“Vậy thì, sư muội cáo từ nhé.”
Nhìn nàng tiến vào “Bồn tắm” lảo đảo rời đi, Tống Việt và Túc Vân Vi nhìn nhau nhẹ nhàng thở ra, trong mắt đều toát ra biểu cảm vô cùng may mắn: Lần sau không có việc gì thì tuyệt đối không được trêu chọc vị sư muội quái dị này.
Mà Quách Kính Thiên thì nhìn chằm chằm vào chiếc “Bồn tắm” đang dần đi xa, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.
Bay một đoạn, thấy đã rời khỏi phạm vi thần thức của ba người họ Tiêu Dao mới thu lại nụ cười trên mặt, nàng cố nén lửa giận trong lòng, mở bàn tay phải ra, một phi đao màu tím lẳng lặng nằm đó. Nếu vừa rồi bọn Túc Vân Vi cứ tiếp tục dây dưa chỉ sợ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Dù sao thì chỗ này vẫn thuộc phạm vi môn phái, nàng vẫn phải bận tâm tới môn quy, hơn nữa chuyện Khê Giản Cốc đang chình ình ở đó, nàng không thể không tránh tị hiềm.
“Thật vô dụng” Báo Nanh Kiếm thò đầu ra hóng gió nói “Nếu là lão tử thì nhất định giết sạch một đứa cũng không tha, tránh cho sau này bọn chúng lại tới kiếm chuyện.”
“Lấy tu vi Kim Đan sơ kỳ của ta đấu với hai tu sĩ Kim Đan trung kỳ và một tu sĩ Kim Đan hậu kì? Ngươi tưởng mình vẫn là Chân tiên chắc?”
Tiêu Dao liếc mắt nhìn cái tên chỉ biết đưa ra mấy chủ ý vớ vẩn này một cái, không biết nói gì hơn.
“May mà ban nãy Túc Vân Vi dùng pháp bảo trực tiếp tấn công chứ không dùng pháp thuật. Sở trường của nàng ta nằm ở tốc độ công kích, nhìn một kích của nàng ta mà xem, ta nào có thể không hề hấn gì, đánh không lại đương nhiên phải dùng đầu óc, chỉ có thú vật mới cậy mạnh làm anh hùng thôi!”
“Xí!” Báo Nanh Kiếm phun nước miếng, cả giận:
“Ngươi thì cao cấp, cả nhà ngươi đều cao cấp, có bản lĩnh thì sau này tu luyện gặp vấn đề gì đừng tới hỏi thú vật như lão tử nữa!”
“Ngươi sao vậy hả? Không cho người khác chê bai mình sao?” Tiêu Dao buồn cười “Ta chỉ hi vọng khi gặp chuyện ngươi có thể dùng đầu óc mà suy nghĩ, đừng thẳng thắn quá, mà tiện thì sửa luôn cái tật động tý là nổi nóng đi nhé!.”
Báo Nanh Kiếm xem thường:“ Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, từ khi đi theo ngươi lão tử càng ngày càng dễ nổi cáu, trước đây khi còn ở Chân Tiên giới lão tử nổi tiếng phong độ, tính tình tốt. Ngươi nói xem, ai mới là người phải tự kiểm điểm?”
Tiêu Dao:“.”
Nàng không nói lời nào, Báo Nanh Kiếm coi như nàng thừa nhận, xấu tính ngẩng đầu hỏi:
“Đường này hình như không phải đường về động phủ, chúng ta đang đi đâu đây?”
“Đến Vạn Nhận Phong, xin thôi cái chức chưởng quản sinh hoạt vô thưởng vô phạt đó mà!”
Hai người tiến vào Vạn Nhận Phong liền thấy trên đường có không ít học đồ Luyện khí kỳ và tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang đi bộ lên, trong lòng Tiêu Dao thầm cảm thấy may mắn: Rốt cuộc không cần hành xác cuốc bộ lên rồi. Nàng nhớ lại năm đó lần đầu tiên mình dùng hai chân đi hết ngọn núi này vất vả biết bao, nàng cứ thế thong thả phi hành về phía đỉnh núi, đột nhiên nghe được một giọng nói nũng nịu:
“Tiêu Dao, ngươi thật to gan! Chẳng lẽ ngươi không biết đệ tử Trúc Cơ kỳ không thể phi hành ở Vạn Nhận Phong sao?”
Trong cả Tiên Vũ Môn này chỉ có một người dùng ngữ khí này nói chuyện với nàng, không cần nhìn cũng biết là ai, rốt cuộc hôm nay là ngày gì vậy? Chuyện xui xẻo cứ kéo tới cửa không ngừng!
Tiêu Dao hơi nhíu mày, nhưng sau đó đổi sang khuôn mặt tươi cười, xoay người nói với người tới:
“Vũ Hà muội muội, đã lâu không gặp.”
Tiêu Vũ Hà nhìn thấy Tiêu Dao từ lâu, đặc biệt chờ ở chỗ này bắt thóp nàng ta, thấy Tiêu Dao gọi mình là Vũ Hà muội muội, vẻ mặt lập tức thay đổi, sắc mặt vô cùng khó coi, mình là tu sĩ Kim Đan kỳ, mà nàng ta chẳng qua chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, sao dám vô lễ với mình như vậy?
Nàng ngạo mạn lại ghét bỏ, khiển trách:“Ngươi chỉ là đệ tử Trúc Cơ kì, sao dám vô lễ với tiền bối Kim Đan kỳ như thế?! Chẳng lẽ ngươi không sợ.”
“Ngươi kết đan?!”
Thấy Tiêu Dao vẫn cười tủm tỉm, nàng đột nhiên thấy có gì đó không đúng, dùng thần thức xem xét một vòng, phát hiện không ngờ nàng ta lại kết đan lần nữa?!!
“Vũ Hà muội muội, còn chuyện gì nữa không? Không có thì ta lên Vạn Nhận phong trước!”
Đối với vị tiểu thư cùng họ luôn muốn gây phiền toái cho mình, sau này lại không ngừng nghị luận gây thị phi sau lưng mình, Tiêu Dao không muốn để ý quá nhiều. Nàng vừa mới áp chế một tia chiến ý bị khơi lên khi Túc Vân Vi cố tình làm khó, nhưng giờ nàng và nàng ta tu vi ngang nhau, nếu lần này chiến ý lại bị khơi mào, nàng sẽ cứ theo tâm trạng mà làm.
Đáng tiếc, trời không thuận lòng người, vị tiểu thư Tiêu Vũ Hà này căn bản không biết cái gì gọi là khiêm nhường.
“Tiện nhân dâm đãng! Ngươi đứng lại đó cho ta!.”
Trong lòng Tiêu Vũ Hà tràn đầy cảm giác không nói lên lời, từ sau khi vào Tiên Vũ môn, vì hai nàng đều xuất thân từ Tiêu gia cho nên lúc nào mình cũng bị mang ra so sánh với Tiêu Dao, đều là đơn linh căn nhưng bất luận là tu vi hay pháp thuật mình vẫn luôn kém hơn nàng ta một bậc.
Mãi đến sau này nàng ta bị vỡ kim đan, mình mới nắm chặt cơ hội bịa đặt khắp nơi rằng nàng ta không biết liêm sỉ đi làm lô đỉnh cho người khác, lúc đó mới trừ bỏ được cái gai trong mắt bấy lâu. Cứ tưởng rằng trên con đường đại đạo này, nàng ta sẽ không giờ có thể làm đối thủ của mình nữa, không ngờ hôm nay gặp lại, nàng ta đã ngang cảnh giới với mình!
Chuyện này bảo mình sao có thể chịu được?! Nàng ta hai lần Trúc Cơ, hai lần Kết Đan, mà mình thì tu hành gần ngàn năm vẫn giậm chân tại Kim Đan sơ kì, tu vi giống như đầm nước, không tiến không lùi. Ông trời bất công như vậy, mình sao có thể không đố kị, không căm hận?
“Tiện nhân dâm đãng?”
Tiêu Dao cười lặp lại một lần, híp mắt lộ ra tia tính kế, nàng vẫn chưa thử qua uy lực sau khi Kết Đan, có lẽ lúc này là cơ hội thí nghiệm tốt, nhưng nơi này không thể đánh nhau, mấu chốt là làm thế nào lừa được bà chằn này ra khỏi môn phái.