Chạm Tay Vào Quá Khứ

Chương 52

Băng để mặc Ân kéo tay mình đi. Bản thân nó thực sự thấy mệt mỏi với tất cả những gì đang xảy ra. Giờ phút này đây nó rất cần một vòng tay của ai kia nhưng cậu ấy đã mãi mãi rời xa. Băng cứ chạy mãi theo Ân, cho đến khi Ân dừng lại, nó dứt tay mình ra. Ánh mắt đảo một vòng xung quanh. Nhờ ánh trăng thấp thoáng, Băng thấy mình đang đứng trên ngọn đồi, phía dưới là cánh đồng hoa. Là hoa gì thì nó cũng không rõ, bởi ánh sáng heo hắt không đủ bao trùm không gian. Băng thắc mắc nhìn Ân:

- Tại sao lại đưa mình đến đây?

Ân trầm ngâm không đáp. Cậu cứ vậy nhìn chằm chằm vào nó như đang tìm kiếm thứ gì đó. Bản thân Ân lúc này rất muốn cất tiếng nói lời từ trái tim mình. Nhưng lời nói chưa bật ra khỏi khóe môi trái tim đã nhói đau, mói đã trào dâng như muốn trào ra ngoài. Ân cố gắng nén nỗi đau, kéo Băng lại đối diện với chính mình. Từng lời của cậu nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành:

- Băng, xin cậu hãy cho mình một cơ hội….

Trong ánh sáng mờ ảo, Băng thấy rõ ánh mắt mong đợi của cậu. Nhưng đáng tiếc thay, nó không còn nhận ra được gì vào lúc này. Bởi trong đầu nó chỉ còn là hình bóng của Ken. Băng tránh ánh mắt Ân:

- Xin lỗi, chúng ta không thể.

- Không. Chúng ta có thể. – Ân dứt khoát – Chỉ cần cậu cho mình chút thời gian, mình chắc chắn sẽ đem hạnh phúc đến cho cậu.- Ân đầy chân thành cất lời.

Cố gắng thoát khỏi vòng tay của Ân, Băng đầy kiên định:

- Xin cậu đừng như vậy nữa. Hãy để cho tớ còn lại chút kỉ niệm đẹp về cậu.

- Tại sao Ken thì có thể còn tớ thì không? Cậu ta thì hơn tớ ở điểm gì? – Ân hét lên

Băng đẩy mạnh Ân ra xa. Ánh mắt như con thú bị tổn thương, đầy thê lương nhưng giọng nói lại trầm tĩnh đến lạ:

- Bởi vì tớ yêu Ken.

Nghe Băng nói, Ân bỗng cười lớn. Cậu nhìn nó, ánh mắt đầy điên dại:

- Cậu yêu hắn ta. Nực cười. Một con người đòi yêu một con quỷ sao? Cậu nghĩ rằng có thể sao?

Những lời nói của Ân như chạm vào tận cùng của nỗi đau của Băng. Trái tim nó bắt đầu run lên từng hồi, ánh mắt đỏ ngàu đầy căm hận. Chứng kiến tất cả những trạng thái của Băng, Ân như mất hết kiểm soát, cậu gào lên như con thú dữ:

- Cậu yêu hắn ta. Được, tôi sẽ cho cậu biết cái giá mà hắn phải trả cho tình yêu của cậu. Tôi sẽ khiến cho hắn vĩnh viễn biến mất để xem tình yêu của cậu duy trì được đến đâu….

“Chát”. Còn chưa nói hết câu, một cái tát như trời giáng từ Băng khiến cho Ân giật mình. Bao nỗi đau, sự uất nghẹn chất chưa trong lòng như đã mất hết kiểm soát, cậu kéo mạnh lấy Băng, ôm nó vào lòng, cúi đấu hôn lên đôi môi hồng hào của Băng. Cảm giác ấm áp từ đôi môi kia như làm tăng thêm tính chiếm hữu, cậu ngấu nghiến đôi môi ấy, tận hưởng hết những mật ngọt…Trong khi đó, Băng đầy hoảng loạn trước hành động của Ân. Nó điên cuồng đẩy cậu ra, cảm giác sợ hãi, kinh tởm trào dâng. Cho đến khi Ân rời khỏi nó, đôi môi Băng xưng tấy.

Sau hành động bộc phát ấy, Ân đang chờ đợi sự nổi giận của nó. Nhưng không, Băng yên tĩnh làm cho Ân phát sợ. Nó không nói gì, chỉ có ánh mắt vô hồn nhìn Ân. Một dòng nước mắt lăn dài trên khóe mi. Ân bất ngờ, lóng ngóng không biết phải làm gì. Đôi tay vừa đưa lên lau đi dòng nước mắt lăn dài thì giọng nói Băng cất lên, điềm tĩnh mà băng giá:

- Nụ hôn này chính là dấu chấm cho tình bạn của tôi và cậu.

Ân bắt đầu hoảng sợ, đôi chân run rẩy như sợ mình vừa nghe nhầm:

- Băng, cậu nói gì vậy?

- Từ nay, chúng ta sẽ coi như chưa từng quen biết. Cậu hãy vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của tôi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa.

Chỉ một câu nói, Băng chính thức cắt đứt mọi mối liên hệ với Ân. Đôi chân dứt khoát rời đi không chút hối hận. Nhìn theo bóng dáng của Băng, Ân còn nghe thấy hai chữ Băng nói cuối cùng: “Vĩnh biệt”.

Tất cả như sụp đổ dưới chân Ân. Thứ tình cảm cậu cố gắng đeo đuổi bao lâu nay phút chốc tan biến. Ân không phục, cậu không tin bản thân thua kém một tên ác quỷ như Ken. Trong phút chốc, nơi khóe mắt Ân lóe lên tia độc ác, một nụ cười đáng sợ trên khóe môi.

Thiên thần đã nổi dậy. Một khi tức giận, ác quỷ hay thiên thần cũng chỉ là một. Cũng tàn ác, mưu mô và mù quáng như nhau. Thiên thần không phải cứ là tốt. Một khi bị mất đi thứ quan trọng thì thiên thần sẽ còn tàn nhẫn hơn cả ác quỷ. Bởi sự ích kỉ, tính độc chiếm trong thiên thần là tuyệt đối. Họ là một thì sẽ không có ai thứ hai. Với Thiên Ân cũng vậy. Thứ cậu muốn nhất định cậu sẽ đoạt được, dù có phải ra tay tàn độc đến đâu.

******************************************

Màn đêm dày đặc buông xuống như tạo điều kiện cho tội ác xảy ra. Cuộc hỗn chiến đẫm máu trong đêm tối như càng ghê rợn hơn khi được bóng đêm bao phủ. Những tiếng la hét đầy đau đớn vang lên rồi phút chốc im bặt thay vào đó là tiếng va chạm kim loại đanh thép. Một chàng thanh niên khắp người là một màu đen u tối, trên tay là thanh kiếm sáng loáng với những vệt máu đỏ tươi. Như một con ác qủy khát máu, người thanh niên lao vào đám người đối diện, từng nhát kiếm chém xuống lạnh lùng và tàn nhẫn. Tất cả đều được thu vào tầm mắt của người con gái. Đôi mắt cô ánh lên tia sợ hãi, kinh ngạc quá độ. Những gì diễn ra trước mắt thật ngoài sức tưởng tượng của một con người, những dòng máu đỏ tươi bắn vào mặt chàng thanh niên. Cậu ta chỉ dùng ngón tay quệt nhẹ và đưa lên miệng nếm thử. Vị tanh nồng của máu như càng tăng thêm sự kích thích của một ác quỷ. Trong phút chốc cả đám người đã bị anh ta đánh bại. Nhưng không phải là những thân thể đầy máu nằm trên mặt đất, mà những kẻ đó tan biến ngay sau khi bị thanh kiếm của người thanh niên chém vào…

Quỳnh Dao sợ hãi, co rúm người lại. Đôi mắt cứ chăm chú không rời khỏi hình bóng kia. Sự khủng hoảng trào dâng, Dao hét lên. Trong đêm tối tiếng hét của cô như đánh thức người con trai phía đối diện. Anh ta thu lại thanh kiếm, từng bước tiến về chỗ cô. Càng gần với Hàn Phong, Dao càng kinh hãi lùi lại phía sau. Anh cứ tiến một bước, cô lại lùi một bước. Cho đến khi Phong nắm lấy bàn tay Dao, cô như bị dồn vào chân tường, điên cuồng hét lớn và vùng vẫy. Cô càng giẫy giụa, anh càng nắm chặt. Cô cứ như kẻ mất trí, dùng tay còn lại đánh thật mạnh vào anh, vừa đánh vừa kêu lớn:

- Buông tôi ra….Buông ra….

Dường như sự khống chế của Phong là bất lực với Dao. Không hiểu động lực nào thôi thúc, Phong dùng tay còn lại túm chặt lấy tay cô, môi áp sát môi Dao. Bất ngờ với nụ hôn giữa đường, Dao đờ người ra, ánh mắt mở to kinh ngạc nhìn chàng trai trước mắt. Cảm giác mềm mại, ướt át như kích thích Phong điên cuồng chiếm lấy. Trong mấy giây, Dao cũng như bị nụ hôn kia làm cho khoái cảm. Nhưng rồi hình ảnh Phong giữa đám người lạ, điên cuồng chém giết làm trào dâng trong cô cảm giác ghê tởm. Một con quỷ, một tên giết người đang hôn cô, chỉ nghĩ đến đó, Dao thấy ngột ngạt, khó thở. Cô ra sức giãy giụa mong đẩy được anh ta ra xa. Nhưng sức lực của con trai quá mạnh, Dao chỉ tuyệt vọng trong nụ hôn chiếm lĩnh của Phong. Càng hôn Phong càng bị kích thích, cậu muốn đi sâu vào khoang miệng Dao. Nhưng cảm giác tanh của máu làm cho Phong giật mình buông cô ra. Một vết sứt trên khóe môi Phong đang chảy máu do Dao cắn. Anh kinh ngạc nhìn cô.

Băng như cạn kiệt mọi sức lực, ngồi sụp xuống đất, nước mắt không kìm được lăn dài. Cảm giác nhục nhã, ghê tởm khiến cho cô lâm tình trạng vô vọng. Chỉ biết ôm đầu nức nở để mặc ánh mắt ngạc nhiên của Phong. Cô cứ ngồi như vậy, cả thân thể nhỏ bé run lên. Nhìn cô như thế, trái tim ác quỷ như nhói lên, Phong lặng lẽ ngồi xuống. Đưa bàn tay ôm lấy người con gái ấy vào lòng, anh vỗ nhẹ như an ủi đứa trẻ con.

Mặc dù cảm thấy sợ hãi Phong nhưng không hiểu sao khi được cậu vỗ về, bản thân Dao lại thấy tâm trạng ổn định hơn. Ngồi như thế được một lúc, Dao ngẩng đầu lên đối diện với Phong, giọng nói vẫn còn chút run rẩy:

- Anh thực sự là ai?

Phong không ngờ lúc này mà Dao vẫn có thể bình tĩnh đến vậy. Nhưng câu hỏi kia của cô lại như mũi dao đâm sâu vào nơi sâu thẳm nhất trong con tim anh. Rất lâu về trước, anh cũng đã từng tự hỏi mình là ai? Nhưng dù có hỏi ai, có tự dằn vặt thế nào cũng không ai cho anh đáp án. Cho đến ngày hôm đó, ngày định mệnh của cuộc đời Phong, ngày mà cậu biến đổi thành một con quỷ. Ngày mà bố Phong nói cho cậu biết sự thật kinh khủng nhất, một sự thật mà anh cố trối bỏ nhưng không được. Anh nhìn vào đôi mắt còn hơi nước kia, giọng nói có chút ưu thương:

- Em thực sự muốn biết sao?

Dao gật đầu chắc nịch. Cô thực sự thắc mắc về con người này. Một kẻ luôn tỏ ra lạnh lùng, tàn ác này thực chất là ai. Giọng Phong đều đều nhưng ẩn chứa sự đau đớn, tuyệt vọng:

- Em có tin rằng trên trái đất này vẫn còn sự tồn tại của thế giới khác không? – Tuy là hỏi nhưng không để cô trả lời anh đã nói tiếp – Đó là thế giới của anh, thế giới của bóng đêm và tội lỗi. Anh là một ác quỷ, là một kẻ mang trong mình dòng máu tội lỗi.

Một sự thật không thể ngờ đến được Phong tiết lộ. Nhưng cô cảm thấy thật bình thường. Không biết tại sao bản thân cô không còn thấy sợ nữa. Phải chăng sự run rẩy, đôi mắt đỏ hoe của anh làm cho trái tim cô đông lại. Dao thấy xót thương cho Phong nhiều hơn là sự sợ hãi. Một con người mang trong mình dòng máu quỷ, chịu đựng sự dày vò lớn đến vậy thì có gì đáng trách chứ.

- Sự tồn tại của anh chính là sai lầm của họ. Bố anh là quỷ nhưng đem lòng yêu mẹ anh – một con người bình thường không phép thuật. Chính tình yêu của họ đã tạo ra nghiệt chủng như anh. Một con quỷ mang dòng máu lai như anh không được thừa nhận, anh bị những con quỷ khác chèn ép, chúng muốn giết anh. Vì thế anh phải học cách tự vệ….Anh sinh ra đã không có sự lựa chọn nào khác….- Giọng nói của anh ngày càng run rẩy như xé tan cõi lòng Dao.

Cô ôm chầm lấy anh vào lòng. Dùng sự ấm áp từ chính con tim mình an ủi anh. Lúc này cô thấy anh thật nhỏ bé.

- Đừng nói nữa….Em không quan tâm anh là ai. Với em anh chính là Hàn Phong lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng đầy tình cảm. Mặc kệ ai nói gì, anh cũng hãy tin em, tin rằng dù cả thế giới quay lưng lại với anh, vẫn còn có em bên cạnh anh.

Không hiểu động lực ở đâu đã thôi thúc Dao nói ra những lời ấy. Chỉ biết rằng đó chính là những lời thật lòng, xuất phát từ chính trái tim thiện lương của cô. Cô sợ anh, nhưng là sợ con ác quỷ trong anh. Còn Hàn Phong, cô không sợ. Cô thương cảm thay cho số phận nghiệt ngã của anh. Hình ảnh Phong trong đêm tối với thanh kiếm đầy máu làm cô run lên, nhưng vẫn kiên quyết ôm chặt con người đang tổn thương kia.

Lần đầu tiên nhận được tình cảm chân thành đến vậy, trái tim Phong ấm áp hẳn lên. Cô là người duy nhất không sợ anh, dù biết anh là con ác quỷ, cô vẫn bên cạnh động viên. Bất giác Phong nở nụ cười hạnh phúc, vòng hai tay ra sau ôm lấy cô.

- Cảm ơn em. Vì câu nói ngày hôm nay, anh thề sẽ bảo vệ em suốt đời.

Nói rồi anh nâng cô đứng dậy, nhẹ nhàng cúi xuống hôn cô. Nụ hôn lần này không còn sự điên cuồng chiếm đoạt như trước, nó nhẹ nhàng mà thanh khiết. Dao cũng đã không còn cự tuyệt, cô phối hợp với anh ăn ý, chìm trong khoái cảm của sự hạnh phúc. Hai con người chìm trong nụ hôn đê mê giữa trời đêm, để mặc lại sau lưng những toan tính, tàn ác của bóng đêm tội lỗi.
Bình Luận (0)
Comment