"Bà chủ! Bà đang làm gì vậy?"
Quản gia Clement hét lên đầy sợ hãi sau đó gương mặt bà ta chuyển dần sang giận dữ:
"Bà sẽ để lại sẹo trên chiếc da đẹp đẽ này mất."
Rồi quản gia quỳ xuống ôm lấy Mạc Dương vào lòng, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Ôi nghĩ đến lớp da đẹp đẽ này sẽ thuộc về ta, ta sung sướng chết mất."
Natasha khinh thường ném cây gậy trên tay xuống. Bà ta tự châm cho mình một điếu thuốc rồi mở miệng nói:
"Làm gì thì làm nhanh đi. Thuốc ngủ của Skadi sẽ hết tác dụng sớm thôi. Benjamin cũng sắp trở về và đưa chúng ta chạy trốn rồi."
"Vậy còn lũ người kia?" – Lili và Lila nắm tay nhau xuất hiện ở đại sảnh.
"Con đói." – Một đứa lên tiếng.
"Con muốn ăn thịt chúng." – Một đứa khác lên tiếng.
"Không thừa một chút thịt."
"Không dư một cọng xương."
"Được được đều là của các con hết."
Qúy bà váy đỏ mỉm cười ôm hai đứa trẻ vào lòng. Gia tộc Royston cái gì cũng tốt, tuy nhiên họ lại có truyền thống ăn thịt người. Bắt đầu từ Benjamin sau đó là Emily cùng hai đứa trẻ song sinh Lila và Lili. Bọn chúng nhấm nháp vị thịt giống như đang thưởng thức mỹ vị trần gian. Natasha cũng từng thử ăn một miếng và ngay sau đó bà đã nôn ọe ra ngay trên bàn ăn. Cái mùi vị kinh tởm của nó ám ảnh bà suốt mấy ngày hôm sau.
Biết làm sao được. Qúy bà xinh đẹp vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mình. Từ nhỏ bà đã bị những thứ mang tên tội lỗi thu hút. Cái thứ nhớp nháp ấy bám lên người lũ tội phạm, khiến mỗi kẻ mang một mùi đặc trưng khác nhau. Có kẻ bốc mùi hôi thối, có người lại mang vị nhàn nhạt của máu tươi nhưng mang hương hoa hồng, chỉ có Skadi là duy nhất. Bà yêu nghệ thuật nên cũng yêu Skadi. Cái vẻ đẹp ấy luôn xuất hiện trong đầu bà mỗi khi làm tình với Benjamin.
Nhưng cũng thật đáng tiếc. Skadi quá nguy hiểm, điều đó khiến bà vừa yêu lại vừa sợ. Natasha biết, động đến báu vật của Skadi chẳng khác nào đã động đến vảy ngược của hắn. Hắn sẽ đánh hơi, săn lùng bà khắp nơi và rồi tra tấn tâm trí bà ngày một ngày một. Vì vậy Natasha cần Benjamin chống lưng. Bà muốn chạy khỏi Skadi còn gã lại hận hắn đến thấu xương. Vì vậy một thỏa thuận đã đặt ra giữa hai người gọi là vợ chồng mà không có chút tình cảm vợ chồng nào, Natasha sẽ khiến Skadi đau khổ và Benjamin sẽ giúp bà chạy trốn. Vì vậy quý bà váy đỏ đã đưa ra một quyết định:
"Chúng ta sẽ xẻ thịt đám kia ngay khi giải quyết xong con nhỏ phản bội Dorothy cùng thằng nhóc tóc đen này." – Natasha nghe thấy giọng mình hơn run, bà biết bà đang sợ hãi Skadi sẽ tỉnh lại. – "Nào quản gia Clement chúng ta hãy..."
Natasha kinh ngạc nhìn bà quản gia đã đổ gục trên sàn. Trong lúc bà đang âu yếm ai đứa trẻ của bà, thằng nhóc phương Đông kia, bằng một cách nào đó đã đánh ngất quản gia và chạy trốn.
"Mẹ k**p" – Từ ngữ thô tục không hợp với hình tượng quý tộc phát ra từ miệng bà.
Thế quái nào!
****
Emily nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường bằng ánh mắt khinh bỉ.
Qủa nhiên, đàn ông là động vật suy nghĩ bằng thân dưới.
Nàng nhếch mép cười nhưng rồi cơn đau truyền từ bụng khiến mặt nàng tái lại.
Đói! Đói quá!
Thiếu nữ xinh đẹp ôm lấy bụng mình. Vì phải giữ dáng nên mấy ngày nay nàng chưa ăn gì, việc làm tình với gã đàn ông này khiến nàng hoàn toàn kiệt sức.
Đói quá... Đói quá... Thịt thật thơm...
Thiếu nữ trườn lên người David, vùi đầu vào cổ hắn hít một hơi thật sâu. Sau đó nàng mở miệng cắn mạnh xuống rồi dứt ra. Miếng thịt tươi ngon được thiếu nữ nhai ngấu nghiến trong miệng. Emily liếm liếm môi toàn máu của mình, tựa như vampire, nàng định cúi xuống tiếp tục cắn thì bị một bàn tay vươn ra túm lấy tóc nàng.
"A... a... a..." – Mặc cho thiếu nữ xinh đẹp la hét người kia vẫn điềm nhiên lôi nàng ra khỏi người David.
Sau đó thiếu nữ xinh đẹp tựa như ma cà rồng ăn trọn một cú đấm vào bụng không thương tiếc. Rồi người nọ trói Emily vào một góc rồi dìu chàng trai đang ngủ mê mệt trên giường đi ra ngoài. Ngay khi hắn vừa bước ra ngoài đã bị một bóng đen lao tới.
"Eric đừng đánh! Là em." – Mạc Dương ôm lấy cái trán đầy máu của mình kêu lên.
"Shine?! Tạ ơn chúa em vẫn còn sống." – Lúc này khuôn mặt lạnh băng của Eric mới thoáng giãn ra một chút. – "Trán của em..."
"Đừng lo, hiện tại ra ngoài mới là quan trọng nhất." – Mạc Dương nhíu mày nhìn chiếc cổ toàn máu là máu của David. – "Mọi người đâu hết rồi?"
"Đều ở bên ngoài. Chỉ có điều tinh thần của họ có vẻ không tốt cho lắm."
Nếu không nói là hoàn toàn suy sụp.
Eric thầm nghĩ.
"Eric nghe em, trong tòa biệt thự này có gắn thiết bị làm nhiễu sóng. Em biết nó ở đâu và giờ em sẽ đi phá nó. Sau khi em phá nó anh hãy lập tức báo cảnh sát."
Sau đó không đợi Eric lên tiếng cậu liền chạy lên tầng. Mạc Dương rẽ vào căn phòng gần cuối, dùng hết sức để đạp đổ nó. Ngay khi cửa phòng được mở ra, một người thiếu nữ tóc tay bù xù lao về phía cậu.
"Dorothy! Dorothy! Là tôi." – Nhưng sự hoảng loạn đã khiến thiếu nữ mất kiểm soát, cuối cùng Mạc Dương chỉ có thể kêu tên thật của cô ra. – "Oliver, nghe tôi."
Nghe thấy tên quen thuộc thiếu nữ liền ngưng tấn công cậu. Mạc Dương thở phào nhẹ nhõm rồi lục lọi túi mình lấy ra một chìa khóa nhỏ.
"Tôi đã luôn thắc mắc dù có bị ghẻ lạnh thế nào nhưng dựa vào phục sức xa hoa trên người cùng thái độ của người hầu tôi đoán Dorothy sẽ không đời nào bị ép làm việc nhà. Vậy thì những vết chai cùng sẹo trên tay cô ấy là từ đâu ra? Hơn nữa tôi nhận ra cậu không xử dụng thành thạo dao và dĩa. Royston là một gia tộc lâu đời vì vậy những quy tắc mang tính chất quý tộc hẳn đã ăn sâu vào máu của các hậu duệ gia tộc." – Mạc Dương cúi người giúp Oliver mở khóa choker trên cổ. – "Còn các đặc điểm bên ngoài nữa, khi tôi đã nhìn thấy ảnh của mẹ Dorothy bên trong phòng bà Megan. Thật bất ngờ là cậu không thừa hưởng bất cứ di truyền nào từ bà Anne lẫn ông Benjamin. Vì vậy tôi có một ý tưởng táo bạo."
Cạch. Chiếc vòng được mở ra.
"Cậu là người làm vườn Oliver và bằng cách nào đó những người ở nơi đây đang cố tình khống chế cậu."
Chàng trai tóc đen vừa dứt lời, cậu bé làm vườn liền bật khóc nức nở.
"Cô chủ... cô chủ bị gã ta ép buộc... Và khi gã ta đang làm tình với cô chủ... Gã ta... gã ta... ăn mất cô chủ. Em đã nhìn thấy! Em nhìn thấy cô chủ trợn mắt nhìn em... Sau đó gã ta thấy em giống cô chủ liền bắt em giả làm cô ấy hức... hức... Bà quản gia đeo lên cổ lem một chiếc vòng có gắn bom mini, chỉ cần em nói chuyện nó sẽ tự phát nổ... Sau đó gã ta còn khống chế em bằng thuốc phiện... Em rất sợ..."
Mạc Dương liền ôm thân thể nhỏ bé vào trong lòng. Thiếu niên này còn quá nhỏ để chịu đựng những việc như vậy. Cậu có thể nhìn ra sâu trong đáy mắt cậu nhóc, ngoài nỗi sợ hãi còn có sự căm phẫn. Cậu biết nếu người bước vào là Benjamin, bà Clement hay Natasha nhất định cậu ta sẽ dùng mảnh thủy tinh kia đâm bọn họ.
"Bây giờ mọi chuyện ổn rồi." – Mạc Dương chấn an cậu nhóc. – "Giờ anh sẽ đi phá máy nhiễu sóng, em chỉ cần ngồi chờ trong này cho đến khi anh quay về. Đừng ra ngoài hay làm gì hết, chúng ta sẽ để việc này cho cảnh sát, được không?"
Oliver do dự nhưng nhìn đôi mắt tràn đầy tin tưởng của chàng trai, cậu nhóc vô thức gật đầu.
Sau khi xác định cậu bé làm vườn đã bình ổn cảm xúc, Mạc Dương liền rời khỏi căn phòng đi thẳng đến cửa phòng cuối cùng, nơi thiếu niên tóc trắng đang ở.
Cửa phòng vừa mở ra một viên đạn liền lao nhanh về phía chàng trai tóc đen. Mạc Dương kinh hoàng nhìn viên đạn ghim trên tường, chỉ kém một chút nữa thôi là nó sẽ xuyên qua đầu cậu.
"Mày làm tao chờ rất lâu đấy." – Benjamin mỉm cười vuốt ve khẩu súng trên tay. – "Có thể mày không biết tao là ai nhưng tao biết rất rõ mày và cả thằng cha của mày nữa."
Cha mình sao?
Nấp ở đăng sau ghế sofa, Mạc Dương âm thầm níu chặt bụng. Nó lại đến nữa rồi, cơn đau vô hình ám ảnh cậu suốt mấy năm nay.
Pằng.
Viên đạn sượt qua tóc cậu, Mạc Dương vội vàng chuyển nơi trốn. Cơn đau từ vết thương ở đầu cùng sự đau đớn từ bụng hòa lẫn với nhau dần vắt kiệt sức của cậu.
"Đứa trẻ tội nghiệp đang bị cả tổ chức truy lùng. Mày nói xem tao nên giao mày cho lũ biến thái đó không? Bọn chúng sẽ mừng như điên mà buông tha cho tao. Ha ha ha..."
Đau... đau quá!
Mạc Dương ôm bụng cố nén tiếng rên rỉ vào trong miệng. Mọi thứ xung quanh cậu dần trở nên mơ hồ.
"Kiếp trước Edwin phải tạo nhiều tội lỗi lắm mới đẻ ra đứa con như mày." – Benjamin nhếch môi bước lại gần vị trí Mạc Dương đang núp. – "Tìm được mày rồi!"
Phựt. Điện đột nhiên tắt.
Trong cơn mơ màng, Mạc Dương cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang ôm lấy cậu. Hơi thở ấm áp như có như không phả bên tai cậu kèm theo hương hoa hồng quen thuộc. Người kia khẽ nâng cằm Mạc Dương lên, dường như hắn đang đánh giá vết thương trên trán cậu. Ngay khi mọi cảm nhận về xung quanh của chàng trai đều trở nên mơ hồ thì một thứ gì đó ấm áp, mềm mại dán lên vết thương của cậu sau đó Mạc Dương nghe loáng thoáng đằng xa là giọng gào thét đầy giận dữ của Benjamin. Không biết từ bao giờ, người kia đã đưa cậu ra khỏi căn phòng ấy.
"Tao biết mày! Chính mày là kẻ tắt hệ thống điện. Skadi, mau ra đây."
Skadi? Người đang ôm cậu là Skadi sao?
Chàng trai mơ màng nhìn bóng tối. Dường như đoán được suy nghĩ của cậu, một tiếng cười khẽ từ trong bóng tối truyền ra.
"Tôi chưa bao giờ nói tôi là con gái."
Sau đó truyền vài tai Mạc Dương là tiếng bước chân dồn dập.
"Mày nghĩ mày có thể trốn được sao?" – Giọng nói của Benjamin ngày một rõ hơn. – "Khả năng nhìn trong bóng tối của sát thủ vẫn luôn tốt hơn người thường rất nhiều. Thằng con lai, mày đừng nghĩ nó cứu mày nó là người tốt. Nó còn ghê tởm hơn tao rất nhiều."
"Chịu đựng nhé."
Người nọ đột nhiên ôm chặt Mạc Dương, cả người cậu như vùi vào trong lồng ngực ấm áp kia.
"Chắc cha mày rất tức giận khi bị chính đứa con mà mình huấn luyện ra giết phải không Ch..."
Pằng.
Cả thế giới đều trở nên im lặng. Mạc Dương chính thức ngất đi trong vòng tay Skadi. Hắn vuốt những sợ tóc lòa xòa trên mặt thiếu niên rồi ôm cậu ra ngoài. Bên ngoài cửa, một thiếu niên mặc chiếc đầm ren xinh xắn đang nhìn cả hai người. Skadi ném khẩu súng trên tay mình về phía cậu nhóc.
"Tự giải quyết như kẻ mày hận đi."
"Anh là ai?" – Oliver cảnh giác nhìn chàng trai tóc vàng rồi lại chuyển hướng về phía Mạc Dương đang nằm trong lòng hắn. – "Anh ấy đã nói phải chờ cảnh sát đến."
Khóe môi lạnh băng của Skadi dần cong thành một nụ cười. Hắn khẽ thì thầm vào tai thiếu niên.
Bàn tay cầm súng của Oliver run lên. Nhưng Skadi không buồn để mắt nhìn cậu nữa, hắn bước qua thiếu niên đi về phía cầu thang không quên buông lời đe dọa:
"Mày còn nhìn em ấy nữa, con ngươi của mày sẽ được thay thế bằng hai viên kẹo đồng."
*****
"A~ đến muộn mất rồi." – Từ trên cây xuất hiện hai bóng đen.
"Xem ra có kẻ đã thanh trừng nhà Royston thay chúng ta. Để xem nào bà Megan, Benjamin, Natasha, Lili, Lila và Emily. Đủ cả rồi! Có thật sự tất cả đều do thằng nhóc làm vườn kia giết không?"
"Benjamin là do Skadi giết... còn có tay của Natasha là do hắn chặt."
"Skadi?"
Bóng đen liền chỉ về phía chàng trai tóc vàng đang bước ra từ biệt thự.
"Christopher, đó là tên thật của hắn. Cậu tốt nhất đừng dây vào. Hắn là kẻ duy nhất sống sót trong thử nghiệm sinh tồn của JED. Nghe nói hắn đã từng cho một trong những sát thủ đứng đầu của JED, Aries, ăn hai phát đạn vào tay. JED rất coi trong hắn thậm chí còn để trống vị trí tại hội đồng tối cao cho hắn."
"Wow, tôi rất mong chờ được đối đầu với Skadi đấy. Mà đứa trẻ này là ai mà cậu chủ bắt chúng ta bằng mọi giá phải đem về tổ chức Norton?"
Bóng đen giơ đứa trẻ tóc trắng bị mình xách như một món hàng lên. Nó không ngừng la hét giãy giụa nhưng chẳng thể nào thoát ra được.
"Có phải hôm họp cậu trốn đi chơi phải không? Nó chính là vật thể thí nghiệm mới của JED. Cậu cũng biết gia tộc Royston có gen bạch tạng di truyền. Khoảng 13 năm trước đứa con bạch tạng của gia tộc này, Martin Royston đã bị anh trai mình giết chết. Vì sợ gia tộc không phồn vinh nên Megan đã tìm đến JED."
"Đây là con của Martin?"
"Không, nó chính là Martin."
"Me k**p, hồi sinh người chết? Hơn nữa còn trong hình dạng của một đứa trẻ? Cảm giác như loài rắn đang lột da vậy."
"Tuy nhiên thí nghiệm vẫn chưa thành công. Đứa trẻ này bị mất đi khả năng tư duy và nói chuyện."
"Được rồi, được rồi. Mau mang nó về cho cậu chủ Mạc, trước khi lũ JED đánh hơi thấy."
"Từ từ, cậu có thấy người thanh niên trong lòng Skadi rất giống em trai của cậu chủ Mạc không?"
"Làm gì có! Em trai cậu chủ đáng yêu như vậy chắc chắn không ở một chỗ với loại biến thái như Skadi được. Mau về thôi."