Chạm Vào Ánh Dương

Chương 50.4

"Baldr?"


Chris khẽ gọi tên Mạc Dương nhưng đáp lại hắn chỉ là những tiếng "bụp bụp".


"Baldr?"


Hắn gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có một lời hồi âm. Chris nhìn cánh cửa đang rung lên tựa như có ai đó từ bên ngoài muốn phá cửa xông vào. Chris thở hổn hển ngồi dậy. Hắn muốn bước xuống giường nhưng khi chân hắn chạm xuống mặt đất thì nơi ấy biến thành một biển nước mênh mông.


Cả người Chris rơi vào trong bể nước đen ngòm. Nước tràn vào phổi, đè nặng lồng ngực của hắn. Chris cảm thấy bản thân rất gần với cái chết nhưng lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi chút nào. Hắn nhớ đến bản thân vào năm 5 tuổi từng nhìn thấy một con mèo rơi vào bể nước. Nó tuyệt vọng giãy giụa nhưng lại chẳng thể phản kháng lại bước chân của tử vong.


Xác mèo nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Chris quan sát từ đầu đến cuối nhẹ nhàng vớt xác mèo lên. Hắn ôm con mèo vào trong lòng.


Lạnh băng.


Chris khẽ mấp máy môi. Hắn bước đến trước mặt giáo viên hỏi nàng vì sao con mèo lại lạnh đến vậy. Giáo viên chỉ sợ hãi mà hét lên. Nàng nói Chris mau buông con mèo ra. Nhưng hắn vẫn giữ chặt lấy nó. Đây là từ duy nhất hắn có thể giữ lâu đến như vậy. Hắn muốn giấu đi, giấu đến một nơi quái vật không thể tìm thấy. Chris yêu thương ôm xác mèo vào trong lòng. Hắn không nghe thấy gì hết. Tất cả âm thanh, tiếng khóc tiếng mắng mỏ kể cả tiếng cười thích thú phát ra từ hắn, hắn cũng chẳng nghe được.


Cuối cùng Chris vẫn không thể giấu đi thứ hắn yêu thích. Quái vật sẽ lại đến, sẽ lại giải phẫu chúng trước mặt Chris. Quái vật cầm tay hắn, ép hắn sờ từng bộ phận của con mèo. Quái vật ép hắn liến vết máu còn dính trên tay.


"Ngọt không? Mày yêu thích nó hẳn mày cũng yêu thích máu của nó." – Quái vật mỉm cười xoa đầu hắn.


Chris cong mắt cười nói với quái vật rằng hắn rất thích. Hắn thậm chí còn cười rất tươi. Nhưng quái vật lại không hề vui vẻ như hắn nghĩ. Gã nắm lấy tóc hắn, quăng cả người hắn vào trong chuồng chó.


"Chọn lấy một con mày thích đi. Ngày mai chúng ta sẽ thực hành lại."


Chris ngơ ngác nhìn đám chó con đang gầm gừ với hắn. Chúng bé nhỏ, vô lực nhưng vẫn cố gắng nhe răng ra đe dọa thứ mà chúng cho là mối nguy hiểm.


Tối hôm đó Chris ngủ lại tại chuồng chó. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được ấm áp dưới lớp da mỏng của lũ chó con. Hắn cố gắng sờ thật nhiều. Vì hắn biết ngày mai tất cả sẽ chết sạch.


Từ lần đó Chris đã học được cách giết chết những thứ hắn yêu thích trước khi quái vật kịp nhìn thấy. Quái vật muốn nhìn thấy quái vật nhỏ đau khổ nhưng để gã thất vọng rồi. Chris không thể cảm nhận được cảm xúc đó, hắn mất đi món đồ yêu thích thì hôm sau hắn sẽ tìm một món đồ mới. Nhưng đó là khi quái vật nhỏ chưa gặp ánh dương.


Quái vật nhỏ gặp phải khắc tinh của đời mình. Hắn nhận ra không phải hắn không có cảm xúc mà vì không ai dạy cho hắn những cảm xúc ấy. Có người chơi với hắn, có người sợ hắn bị thương, có người lo lắng cho hắn.


"Cậu không sợ tôi sao?" – Thiếu niên nhỏ tuổi nắm lấy tay cậu nhóc tóc đen.


"Vì sao lại sợ cậu?"


"Vì tôi là quái vật. Quái vật sinh ra là để bị giết hại!" – Thiếu niên banh miệng mình ra dọa nhóc con trước mặt.


Nếu như tôi chết, tôi cũng sẽ lôi Baldr chết cùng. Thiếu niên âm thầm bổ sung trong lòng.


"Nhưng cậu là người mà. Chris là người đâu phải quái vật."


Tôi là người sao?


Chris ngây ngốc. Hắn cảm thấy có thứ gì đó trong lồng ngực mình đang nóng lên. Hắn không biết làm thế nào. Chris cảm thấy chân tay mình đang run rẩy. Hắn thật sự là người sao?


Thiếu niên chợt ôm chầm lấy cậu nhóc con lai. Hắn cúi xuống cắn lên má cậu. Hắn không hiểu vì sao mình lại làm vậy. Hắn chỉ biết hắn xong đời rồi. Hắn muốn tồn tại! Tồn tại vì ánh dương.


Tuy nhiên ánh dương lại không cần hắn. Có rất nhiều người bên cạnh ánh dương sẵn sàng yêu thương cậu. Quái vật nhỏ biết hắn không phải là duy nhất của ánh dương. Giống như mọi câu chuyện cổ tích, quái vật bị giết chết còn hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau.


Chris ôm theo giấc mộng của mình dần chìm vào bóng đêm. Trong lồng ngực hắn là quái vật nhỏ. Quái vật nhỏ đã tiến hóa thành hình hài của quái vật, nó giống như một vũng bùn bẩn thỉu chỉ độc một màu tội lỗi.


"Vì sao anh lại ở đây?" – Một giọng nói non nớt chợt vang lên. Chris hơi hé mắt nhìn cậu nhóc đang đứng trước mặt mình. Cậu nhóc tựa như một đốm sáng nhỏ giữa lòng biển rộng. Từng bước từng bước đi đều tạo để lại những vệt sáng long lanh.


"Anh cũng không biết nữa, Baldr à."


Chris mỉm cười muốn vươn tay vuốt ve cậu nhóc tuy nhiên tay hắn đã bị ăn mòn đến nỗi chẳng thể cử động nổi.


"Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ bị thế giới của mình nuốt chửng."


Giống như những người trước đó. William, Margaret, tất cả bọn họ đều bị thế giới trong tim họ nuốt mất. Chris chỉ đang cố gắng chống cự, hắn đang cố gắng tranh thủ từng ngày từng phút để được ở bên cạnh ánh dương trước khi đôi cánh sáp của hắn bị nung chảy và rơi xuống mặt biển.


Bất chợt một bàn tay vươn ra, nắm lấy bàn tay đang dần mục nát của hắn. Ánh dương kéo quái vật nhỏ ra khỏi thế giới cả hắn rồi ôm ấp hắn bằng thế giới của cậu.


"Trở về nhà thôi Chris. Nếu đi sâu nữa chúng ta sẽ không tìm được đường ra mất." – Baldr nhỏ mỉm cười, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình đưa Chris đi. – "Chris rất quan trọng với Baldr. Nếu Chris biến mất Baldr cũng sẽ bị thế giới của mình nuốt chửng mất."


Baldr nhỏ nắm lấy tay quái vật nhỏ trong lòng Chris, lúc này nó đã khôi phục lại hình hài thiếu niên của Chris. Cả hai đứa trẻ nắm tay nhau dẫn đường cho Chris ra khỏi vực sâu tội lỗi.


Dê nhỏ vẫn luôn nhìn chằm chằm Chris bất chợt biến mất không thấy tăm hơi.


--------------------------------------------------------


Rrrr... rrrr...


Tiếng di động vang lên kéo Chris ra khỏi cảnh trong mơ. Hắn sờ soạng một lúc cuối cùng cũng chạm vào di động của mình.


"Cuối cùng sau 5 cuộc gọi ngài Christopher đây cũng chịu nghe máy của tôi." – Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mỉa mai của Andrew. – "Nếu ngài không đến đây trong vòng nửa tiếng, ngài chính thức bị sếp của ngài là tôi sa thải."


"Tôi bị ốm."


"Gì? Gì cơ? Cậu em họ trời đánh của tôi bị ốm sao? Lạy Chúa, tôi sẽ dành cả cuộc đời này để yêu ngài vì món quà bất ngờ mà ngài ban tặng cho tôi vào ngày hôm nay. Khi nào cậu em chết nhất định anh phải mang vòng hoa đến tặng cậu. Ghi nhận những cống hiến của cậu cho công ty, anh đây sẽ cố gắng không cười trong đám tang của cậu."


Andrew không giấu nổi vui mừng mà bật cười thành tiếng. Tuy nhiên Chris lại chẳng buồn quan tâm. Hắn nhận ra bản thân mình đã có thể cử động. Hắn bước xuống giường, nhìn xung quanh. Con dê đã biến mất, cả thiên sứ cũng không thấy tăm hơi, cả căn phòng rộng lớn chỉ có hắn.


"Cậu chủ vẫn ổn chứ thưa ngài?" – Vị quản gia già cung kính đứng bên cạnh vị chủ nhân gia tộc Carlisle.


"Đừng lo Charles thân mến. Thằng nhóc đó chỉ đang giận hờn vì việc Baldr không dành quá nhiều sự chú ý cho nó." – Andrew thoải mái mà ngả người ra đằng sau. – "Sau khi em dâu tôi dỗ dành một chút, nó sẽ lại tràn trề năng lượng ngay mà."


Trước ánh mắt có phần không tin được của quản gia, Andrew mỉm cười ánh mắt lướt qua phần lịch trình hôm nay của mình.


"Tư duy của tên nhóc đó chúng ta không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để suy đoán được. Ông cứ nghĩ rằng, Chris vẫn tồn tại chừng nào Baldr tồn tại."


Những cô người hầu tại biệt thự của Andrew từng không ít lần than thở nếu như năm đó họ đối xử với Chris một chút có lẽ giờ họ đã đổi đời. Tất nhiên đó chỉ là lời vui đùa sau giờ nghỉ trưa. Andrew cùng họ đều biết không ai có thể đủ kiên nhẫn như Mạc Dương. Cậu nhóc con lai ấy có thể lắng nghe những cảm xúc rất mơ hồ của Chris và luôn đúng lúc xuất hiện để trấn an hắn.


Nhưng vậy cũng tốt. Bớt việc cho mình!


Chủ nhân nhà Carlisle vui mừng quăng tập giấy lên bàn. Anh chợt nhớ đến những chuyện trước đây. Chris tỉnh lại sau khi Baldr đã rời khỏi. Hắn mơ mơ hồ hồ ngồi trên giường. Chris nói rất nhiều điều kì lạ cũng uống rất nhiều thuốc ngủ. Và rồi khi anh chứng kiến Chris bình thản lấy con dao đâm vào da thịt mình, Andrew mới biết cậu nhóc quan trọng với Chris chừng nào.


Chris không phải không có cảm xúc, chỉ là hắn lí giải cảm xúc của hắn theo cách khác thường. Và một ngày nào đó tình yêu dị dạng của hắn sẽ bóp nát kẻ hắn yêu.


Đã không biết bao lần Andrew nghĩ như vậy. Rồi một lúc nào đó hắn sẽ lại nghe tin em họ mình giết chết người yêu cũng tương tự như cách thím Margaret giết chú Will vậy. Không sớm thì muộn chuyện đó cũng xảy ra. Rồi sau đó lại đến phiên anh, anh cũng sẽ giết chết người mình yêu vào một thời khắc nào đó.


Vì tất cả bọn họ đều cho rằng cái chết mới là sự vĩnh cửu của tình yêu!


Andrew thở dài:


"Có vẻ tôi đã già rồi, Charles ạ."


"Ngài vẫn còn rất trẻ thưa ngài. Ngài sẽ gặp cậu Mạc vào tối nay chứ?"


Andrew nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra. Hắn nhìn thấy ngoài cửa kia, hai đứa trẻ dắt tay nhau băng qua hành lang. Đứa trẻ tóc đen bật cười khanh khách, ôm một bó hoa hồng thật lớn. Người còn lại là một thiếu niên tóc vàng, từ đầu đến cuối thiếu niên chưa từng rời mắt khỏi đứa trẻ kia. Cậu nhóc đứng dưới nắng vàng, cười thật tươi rồi đưa bó hoa cho thiếu niên. Hoa rất đẹp và tình cảm của bọn họ cũng rất đẹp.


Hình ảnh tươi đẹp ấy chợt biến mất thay vào đó là khung cảnh ảm đạm của mùa đông.


Có lẽ mọi chuyện sẽ khác so với những gì bản thân nghĩ chăng?


Andrew cười đầy bất đắc dĩ. Anh đâu phải kẻ điên như Chris mà biết hắn sẽ làm gì trong tương lai. Có khi Chris còn sống dai hơn anh nữa.


"Quản gia, mau đặt lịch hẹn đi. Tối nay tôi phải "thăm" Adam. Còn nữa, mau thông báo với trợ lý của tôi nhanh chóng đuổi việc tên nhóc Christopher Carlisle kia. Chúng ta là một tập đoàn không phải khu vui chơi dành cho trẻ em. Dù sao thằng nhóc cũng không thất nghiệp được."


*****


Chris lần theo mùi thức ăn đi xuống tầng một. Trong bếp có một bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn nấu ăn.


Mạc Dương đã trở lại và cởi bỏ bộ quần áo nghiêm trang của tổ chức. Chris dựa người vào tường ngắm nhìn cổ chân trắng nõn của cậu. Cổ chân của Mạc Dương rất nhỏ, một bàn tay của Chris đã có thể bao trọn được nó. Nếu như tròng vào đó một sợi xích. Một sợi xích đủ dài để chàng trai có thể đi quanh phòng nhưng lại quá ngắn để cậu có thể bước ra ngoài cửa. Nếu như cậu nhóc nhà hắn mất đi khả năng làm việc...


"Chris..." – Mạc Dương đột nhiên lên tiếng cắt ngang ảo tưởng của Chris. – "Anh không uống thuốc à? Cả cháo cũng không ăn."


Trước ánh mắt lo lắng cùng trách móc của cậu, Chris cảm thấy lòng mình nhẹ đi rất nhiều. Hắn ôm lấy Mạc Dương, áp trán mình vào trán cậu.


"Tôi mơ một giấc mơ thật dài. Về những chuyện trước đây nhưng hình bóng Baldr xuất hiện rất ít."


"Vậy nửa đời sau em sẽ xuất hiện thật nhiều là được chứ gì?" – Mạc Dương bật cười vòng tay ôm lấy Chris. – "Anh mở mắt thức dậy sẽ thấy em, trước khi nhắm mắt đi ngủ cũng sẽ thấy em. Em sẽ làm cho ngài đây phát ngán vì sự xuất hiện của em thì thôi."


Ngốc, tôi đã ước hàng nghìn lần có thể thu nhỏ em rồi nhét vào trong đầu. Làm sao có thể phát ngán được.


Chris khẽ cười hôn lên tóc cậu.


"Tôi trở lại vì em. Tôi trở lại rồi đây Baldr."


Mạc Dương hơi bất ngờ trước câu nói đầy khó hiểu của Chris nhưng rồi cậu cũng mỉm cười hôn lên trán hắn.


"Chào mừng anh trở lại, Chris."


End.


Chương bonus:


Sau khi Chris ra khỏi nhà tắm liền bắt gặp hình ảnh cậu người yêu đang ôm lấy chàng mèo nhà mình còn ánh mắt nhìn chăm chú ra ngoài cửa.


"Mưa tạnh rồi." – Cậu khẽ lẩm bẩm trước khi bản thân rơi vào vòng tay ấm áp của Chris.


"Anh không sấy tóc à?"


Chàng trai phương Đông ghét bỏ đẩy hắn ra nhưng tay vẫn cầm lấy máy sấy ở trên bàn.


"Hôm nay em về sớm hơn mọi khi." – Chris thoải mái hưởng thụ cảm giác bàn tay Mạc Dương vuốt ve tóc mình.


"Em xin về sớm. Có vẻ Flynn rất tức nhưng biết làm sao được. Là do ai đây làm em lo lắng hả?" – Mạc Dương ác ý mà nắm lấy má Chris kéo sang bên.


"Đau..." – Chris có lệ mà kêu một tiếng trầm thấp ở cổ họng.


"Hiếm khi Chris dựa dẫm vào em. Hôm nay em thật sự bất ngờ đấy." – Cậu mỉm cười xoa xoa vệt đỏ trên má Chris nhưng bị hắn nắm lấy. Chris cầm lấy tay cậu khẽ hôn lên.


Khi cậu cùng Chris bắt đầu sống cùng nhau, mọi việc vẫn luôn hoàn hảo dưới bàn tay của Chris. Hắn sẽ luôn biết cậu muốn gì và kịp thời đám ứng nó, ngoại trừ lúc thân mật... khụ thể xác. Điều này khiến Mạc Dương cảm thấy mình được yêu quá mức trong khi bản thân cậu cũng muốn thể hiện tình cảm với người thanh niên này.


"Baldr ngốc nghếch." – Chris cầm lấu máy sấy từ tay cậu rồi đặt nó về chỗ cũ. Sau đó hắn liền vòng tay ôm lấy eo cậu, khuôn mặt điển trai hoàn toàn vùi vào lòng chàng trai cảm nhận hương vị quen thuộc của cậu.


"Tôi vẫn luôn dựa vào em Baldr ạ."


Từ 12 tuổi đến 25 tuổi tôi vẫn luôn dựa dẫm vào em. Chỉ cần ở bên em tôi mới là Chris thay vì là một con quái vật.


Quái vật nhỏ móc trái tim dâng lên ánh dương. Hắn khẽ thì thầm với ánh dương: Người muốn làm gì nó cũng được đập nát, dẫm đạp, cấu xé. Người muốn làm gì cũng được, chỉ cần ngài ở lại cạnh ta. Nhưng khác với những gì quái vật nhỏ nghĩ, ánh dương lựa chọn nâng niu nó, đặt nó vào trong lồng ngực gần với trái tim của mình.


"Sao vậy Chris?" – Thấy hắn thất thần, Mạc Dương ngạc nhiên khẽ gọi tên hắn.


"Đừng rời bỏ tôi, Baldr. Nếu em đi rồi, tôi không biết bản thân sẽ làm gì nữa. Em đã nói sẽ dạy tôi cách yêu đúng đắn sao? Tôi cả đời sẽ không học được vì vậy em phải ở bên cạnh tôi cả đời để dạy tôi."


Chris gần như cố chấp mà nhìn sâu vào mắt Mạc Dương. Trong đôi mắt hắn như ẩn chứa cả một cơn sóng ngầm tựa như chỉ cần Mạc Dương lắc đầu nó sẽ triệt để phá vỡ.


"Nhưng em đã có người mình yêu rồi."


"Hắn là ai?" – Biết cậu muốn trêu chọc mình nhưng Chris vẫn chấp nhất hỏi ngược lại. Nếu... Nếu Baldr thật sự có người khác thì sao?


Giết hắn là xong.


"Anh ấy có mái tóc vàng thật đẹp."


Cậu mỉm cười luồn tay vào mái tóc mềm mại của Chris. Rõ ràng cả hai người dùng chung dầu gội đầu nhưng tóc của Chris luôn tỏa ra mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng.


"Có rất nhiều người có tóc vàng trên thế giới này."


"Anh ấy có một đôi mắt sapphire hiếm có. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy em đã nghĩ bản thân đang nhìn cả một ngân hà lấp lánh." – Mạc Dương cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt Chris sau đó dần chuyển xuống môi của hắn. – "Anh ấy tên Chris, Chritopher Carlisle. Anh ấy là người em yêu nhất trên đời."


"Em đang tán tỉnh tôi sao?"


Người thanh niên chợt đẩy ngã cậu xuống giường. Hắn chống tay cạnh sườn tai cậu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.


"Đây gọi là bày tỏ tình cảm, ngốc ạ."


"Lời bảy tỏ được chấp nhận. Còn nữa, em biết vì sao đôi mắt tôi luôn lấp lánh không?"


"Anh đang tự khen mình sao?" – Mạc Dương bật cười.


"Không, em mới là đồ ngốc đấy Baldr. Bởi vì từ trước đến giờ tôi vẫn luôn nhìn một người. Người đó chính là ngân hà lấp lánh trong mắt tôi. Người đó là em đấy."


Dứt lời, Chris cúi đầu lần nữa hôn lên môi cậu. Nhưng

Bình Luận (0)
Comment