Chạm Vào Ánh Dương

Chương 54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạc Dương không biết nên bày ra biểu cả gì cho phải. Đáng lẽ cậu phải vui mừng cho cô bạn của mình nhưng cậu chỉ cảm thấy hoang mang vì được thông báo một cách đường đột như vậy. Mika không mấy ngạc nhiên khi thấy biểu cảm của cậu bạn, ngay cả cô bây giờ cũng không tin tưởng tại sao bản thân mình lại quyết định như vậy.


"Xin lỗi Shine. Ngay từ đầu tớ đã không định thông báo chuyện này cho các cậu." – Mika rũ mắt nhìn xuống mặt đường. – "Không phải vì tớ không muốn các cậu đến mà là vì..."


"Mika!"


Một tiếng gọi sắc lạnh vang lên khiến cả người Mika bỗng dưng cứng lại. Cả cơ thể thiếu nữ hơi lung lay một chút nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại tinh thần gần như dùng toàn lực ngẩng đầu lên đối diện với chủ nhân của giọng nói.


"Mẹ."


Mạc Dương nghiêng đầu nhìn cô. Mika lúc này hoàn toàn khác với cô gái chìm trong cơn gió của những hồi ức. Cô đã không còn bay bổng theo nhưng nốt cao nữa mà quay lại với nhịp điệu trầm tư, ảm đạm của hiện tại.


"Con đã đến nhà của phu nhân Furutani chưa?"


Mẹ của Mika là một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài sắc sảo. Bà mặc một bộ kimono có màu hơi trầm cùng kiểu búi tóc đầy sang trọng của các phu nhân ngày nay. Sự tự tin của người phụ nữ cùng với vẻ ngoài đầy nhút nhát của Mika dần tạo thành một sự đối lập hoàn toàn khiến người ta không khỏi tò mò về mối quan hệ giữa hai người.


"Con đã làm nhưng..."


"Đừng biện giải. Ta đã nói con đến nhà Furutani phải nán lại lâu nhất có thể và cố gắng làm hài lòng phu nhân cơ mà. Mika, con nên nhớ con là một cô gái may mắn. Giữa hàng trăm cô gái trong trấn nhưng họ chỉ yêu cầu mỗi mình con. Vả lại..." – Tầm mắt người phụ nữ chợt chuyển sang Mạc Dương. Cái nhìn đầy đánh giá của bà khiến cậu không thoải mái nhưng chàng trai vẫn cố mỉm cười dùng một câu tiếng Nhật để chào người phụ nữ.


"Đây là bạn học đại học của con. Cậu ấy đã giúp con rất nhiều." – Thấy hàng lông mày của người phụ nữ ngày càng nhíu lại, Mika vội lên tiếng giải thích.


"Ta biết và mọi người trong trấn đều biết. Chào cậu."


Người phụ nữ đáp lại lời chào của chàng trai con lai bằng một giọng điệu đầy xa cách. Điều này khiến cho Mika chỉ biết xấu hổ tiếp tục cúi đầu.


"Cầm lấy cái này và đưa đến nhà Furutani cho ta." – Người phụ nữ đưa cho Mika một giỏ hoa dùng giọng điệu trách móc mà nói với cô. – "Hãy nói với người nhà Furutani rằng đây là con tự cắm sau đó đến gặp cậu Tadashi và cố gắng làm cậu cười nhiều nhất có thể. Tốt nhất đừng làm gì vụng về như lần ra mắt trước, nếu con chịu ở lại thì ta đã dạy cho con đủ lễ nghi rồi."


"Vâng thưa mẹ."


"Được rồi ta đi." – Người phụ nữ gật đầu với Mika rồi lần nữa quay qua chàng trai có vài nét giống người phương Tây kia. – "Chào cậu."


Mạc Dương vội vã học theo cách chào của người phụ nữ rồi nhìn bà thật xa.


"Đừng ngạc nhiên nhé. Tính mẹ mình vốn như vậy à nói đúng hơn mẹ kế của mình." – Mika u sầu nhìn giỏ hoa trên tay. – "Mẹ rất tốt với mình nhưng vì yêu cầu của cha lẫn phía nhà Furutani quá khắt khe nên bà cũng phải khắt khe như vậy."


"Vậy người cậu kết hôn là Furutani Tadashi? Nhưng cậu không thích anh ta, Mika à." – Mạc Dương khó hiểu nhìn cô gái.


"Nhà của mình, Hirano, trước đây từng nợ nhà Furutani một khoản nợ. Dù đến đời ông mình khoản nợ đó đã được xóa nhưng cha vẫn luôn canh cánh về nó. Và khi mình xảy ra chuyện cũng chính nhà Furutani lại ra tay giúp gia đình mình. Ai cũng nói được gả vào đây là một điều may mắn vậy nên mình thấy vui hơn là buồn khi phu nhân Furutani chấp nhận mình."


Mika đã định chạy trốn. Khi tốt nghiệp đại học cô đã có ý định ở lại nơi này lâu hơn và kiếm một công việc ổn định sau đó mới về Nhật để chứng tỏ cho cha mẹ thấy. Nhưng tất cả đã sụp đổ khi Mika nhìn thấy tóc cha ngày càng bạc và ánh nhìn của người nhà Furutani nhìn cô như thể cô là một kẻ tội đồ đã vứt bỏ tội lỗi của mình mà chạy đi nơi khác. Thiếu nữ biết mình chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài làm tròn bổn phận của một đứa con gái hiếu thảo.


Cô siết chặt tay, đón chờ những lời chất vấn đến từ Mạc Dương. Mika đoán cậu hẳn thất vọng lắm khi mà bao cố gắng của cậu giúp cô trở nên tự lập hơn giờ đây lại cô lại thật mềm yếu và chẳng thể làm chủ được cuộc đời của mình.


"Tớ hiểu rồi." – Khác với tưởng tượng của cô, chàng trai lại chỉ bình thản mình cười. – "Nếu đó là quyết định của Mika thì tớ sẽ tôn trọng cậu. Nhưng cậu không phiền chứ nếu tớ muốn đi cùng cậu đến gia tộc Furutani?"


"Được." – Mika bất giác mỉm cười theo Mạc Dương.


*****


"Cậu đợi ở ngoài một chút để tớ thông báo với quản gia."


Mika áy náy xin lỗi Mạc Dương sau đó nhanh chân biến mất sau cửa gỗ. Cậu thanh niên đứng ở ngoài có chút nhàm chán mà lôi điện thoại ra nghịch. Cũng lúc đó có một cơn gió thổi qua người cậu khiến cát bụi bốc lên mù mịt. Mạc Dương đưa tay lên che miệng ho vài cái mới nhận ra thứ vừa lướt qua cậu là một chiếc Toyota Supra màu đen. Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông mặc vest đen. Tóc của anh ta khá dài, được buộc lại bằng một tấm vải màu lam nhạt. Người đàn ông có vẻ ngoài không có gì đặc biệt, thứ duy nhất nổi bật trên khuôn mặt anh ta có lẽ là vết sẹo dài gần khóe mắt. Người đàn ông từ từ tiến lại gần, dùng giọng điệu đầy thân thiện để nói chuyện với cậu:


"Xin lỗi anh là Mạc Dương phải không?"


"Vâng là tôi. Anh là..." – Cậu chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông đã nắm chặt lấy tay cậu nói liền một hơi không ngừng nghỉ:


"Cha của tôi là Kawaguchi Hisoka, một trong những quản lý cấp cao của tổ chức Norton tại Nhật Bản. Tôi là Kawaguchi Nobu, cậu gọi tôi là Nobu cũng được. Tên của tôi có nghĩa là niềm tin và tôi cũng rất đáng tin như cái tên của mình. Tôi đang học năm ba ở trường đại học Kyoto và vốn tiếng Anh của tôi rất tốt nên anh không cần lo lắng khi trò chuyện với tôi. Đây là lần đầu tiên tôi được cha giao nhiệm vụ nên tôi có chút xúc động. A phải rồi, tôi có gọi cho anh nhưng không nhận được đáp trả nên tôi đành phóng xe lượn quanh thị trấn tìm anh. Xin cậu hãy tha lỗi cho hành vi bất lịch sự của tôi."


"À không tôi mới là người có lỗi. Là tôi quên bật nguồn điện thoại."


Mạc Dương áy náy giơ chiếc điện thoại tối om của mình lên. Trong lúc khởi động lại điện thoại cậu bắt đầu suy nghĩ về người chàng trai tên Nobu này. Cậu ta là quá trẻ, rất nhiệt tình và có vẻ như không có chút khái niệm nào về độ nguy hiểm của JED. Tuy nhiên vẻ ngoài quá thật thà của Kawaguchi Nobu không khiến Mạc Dương quá bận tâm, điều cậu thật sự thắc mắc là vì sao quản lý cấp cao của Norton lại biết cậu ở đây. Là Flynn nói sao?


"Xin thứ lỗi nhưng tôi có thể hỏi cậu một câu được không?"


"Rất sẵn lòng! Anh có thể hỏi tôi bất kỳ câu nào cũng được. Tôi đã học thuộc hết lịch sử hình thành cũng như phát triển của tổ chức rồi." – Người thanh niên với hai mắt sáng bừng không ngừng gật đầu lia lịa.


"Thật ra... Nó cũng không liên quan gì đến lịch sử của Norton hết. Tôi chỉ hơi tò mò vì sao cha cậu lại biết tôi ở đây thôi."


"Không phải do anh nói sao?" – Nobu hơi ngẩn người nhìn Mạc Dương. – "Tối hôm qua chính anh đã gọi đến cho cha tôi để thông báo về vị trí hiện tại của anh. Mà cũng không giống lắm. Giọng người gọi đến có vẻ trầm và già dặn hơn anh rất nhiều."


Chẳng lẽ là Chris? Chàng trai không thể không nghĩ đến cái tên này. Người duy nhất ở cạnh cậu và có thể chạm vào cậu cũng chỉ có mình người thanh niên tóc vàng ấy. Điều này khiến Mạc Dương cảm thấy bản thân mình lại nợ Chris nhiều hơn một phần. Anh trai cậu nói đúng, khi ta mang nợ người khác ta sẽ càng dễ tha thứ cho lỗi lầm của họ.


"À phải rồi, cha tôi có gửi cho anh một bức thư." – Người thanh niên lục lọi trong túi một lúc rồi lấy ra một phong thư có chút nhàu nát. – "Trên đường đi tôi cứ sợ mất thư nên toàn cứ ôm khư khư bên người. May mắn là nó vẫn đến được tay anh. Vậy nhé Mạc, cậu cứ thong thả đọc, tôi sẽ ra xe chờ anh xong việc."


Người thanh niên tên Nobu cúi đầu chào Mạc Dương đầy thành ý sau đó nhanh chân chạy ra xe. Mạc Dương vốn định để trở về nhà trọ của mình rồi mới đọc nhưng cậu sợ rằng có chuyện gì đó quan trọng mà ông Kawaguchi sẽ đề cập trong thư nên đành mở bức thư ngay trên đường.


"Gửi cậu Mạc Dương.


Xin lỗi vì đã đường đột gửi thư cho cậu như vậy nhưng đứa con trai ngốc nghếch của ta làm ta không yên tâm chút nào nên ta mạn phép được nhắc lại mục đích và lý do ta biết cậu ở đây. Quả thật ta khá ngạc nhiên khi người gọi cho ta là Skadi hơn nữa ta càng bất ngờ hơn khi cậu lại ở chung chỗ với hắn. Nhưng ít ra lúc này đây, khi ta đang viết bức thư này cho cậu, ta vẫn chưa cảm nhận được địch ý của hắn ta.


Chuyện của cậu hầu hết các quản lý cấp cao đều biết, tất nhiên trong đó cũng có ta và ta cũng bất ngờ khi mình lại là người quyết định xem cậu có nhận được bảo hộ của Norton hay không. Nhưng cậu Mạc, ta thành thực xin lỗi vì hiện tại chưa thể cung cấp thẻ bảo hộ cho cậu được. Ta biết nếu ta nói điều này ra sẽ khiến cậu cười ta nhưng quả thực ta đã gây ra một sai lầm vô cùng tai hại. Một gã sát thủ thuộc tổ chức JED đã đột nhập vào nhà của ta và lấy mấy thẻ bảo hộ. Dù đã khiến gã ta bị thương và rơi xuống vách núi nhưng ta cũng đã chịu ảnh hưởng không hề nhỏ sau cuộc đụng độ này. Khi ta nghe tin cậu xuất hiện ở đây ta đã có chút suy đoán về hướng đi của gã sát thủ kia. Vậy nên đó là lý do con trai ta ở đây. Xin cậu đừng vì vẻ bề ngoài của nó đánh lừa. Ta không dám nhận đứa con của ta là một thiên tài nhưng ta chắc chắn nó có thể bảo vệ cho cậu an toàn. Nó sẽ là người kế thừa vị trí quản lý của ta trong tương lai nên ta nào dám lơ là trong việc dạy dỗ các kĩ năng cần thiết. Tuy nhiên có lẽ vì quá mải mê rèn luyện kĩ năng nên ta đã quên mất phải dạy cho nó một tinh thần thép nên đứa con trai của ta rất yếu mềm. Ta hi vọng qua chuyến đi này nó có thể học được cách lạnh lùng với mọi kẻ thù.


Mong cậu an tâm ở lại Nhật Bản vài ngày. Con trai của ta sẽ nhanh chóng tìm ra tên sát thủ kia và đưa cho cậu thẻ bảo hộ thứ tư. Khi xong việc, ta rất hoan nghênh cậu đến trụ sở của ta tại Kyoto. Ta sẽ chào đón cậu nhưng một vị khách quý và để lại cho cậu thật nhiều hồi ức đẹp.


Ta nghĩ đã đến lúc ta nên kết thúc bức thư rồi nhưng vẫn còn những điều mà canh cánh trong lòng nên ta mong cậu sẽ bỏ ra chút thời gian để đọc nốt phần này. Về chuyện..."


"Xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu. Chúng ta mau vào thôi Shine."


Khi nghe thấy tiếng của Mika, Mạc Dương vội vàng nhét bức thư vào trong túi áo. Khi cậu ngẩng đầu lên, cô gái đã bước đến gần cậu. Gương mặt Mika lúc này đỏ bừng, cậu đoán cô vừa chạy một đoạn đường dài liền đưa khăn cho cô bạn của mình.


"Cảm ơn cậu."


Mika mỉm cười nhận lấy khăn sau đó dẫn Mạc Dương vào trong nhà Furutani.


Nhà của gia đình Furutani được xây dựng theo kiểu nhà truyền thống Nhật với cửa trượt shoji và hành lang gỗ. Xung quanh nhà chính có rất nhiều cây cảnh thậm chí họ còn có một hồ cá đặt ngay cạnh bức tượng chú tiểu. Các gia nhân ở đây đều nghiêm túc chăm sóc cây cảnh dường như không để ý đến sự xuất hiện của một chàng trai hoàn toàn lạ mặt. Họ đều mặc kimono màu ngả tối và khi hai người đi qua, họ sẽ cúi đầu chào sau đó lại tiếp tục công việc mình. Nhìn tổng quan, nơi này không khác gì biệt phủ là bao.


"Phu nhân Furutani đã đi ra ngoài rồi, hiện tại chỉ có thiếu gia Furutani ở nhà. Anh ta nói muốn gặp cậu." – Mika vừa nói vừa đưa Mạc Dương đi vòng ra sau khu nhà chính.


Phía sau còn có một tòa nhà nữa với một đại sảnh rộng lớn được đỡ bởi bốn cây cột. Đại sảnh để hở ba phía còn đằng sau thì được trang trí bởi một bức tranh cây thông. Bên phải của sảnh có một cây cầu hẹp ngang.


"Đây là sân khấu kịch Nõ phải không?" – Dù đã đọc qua trong sách nhưng chàng trai vẫn không chắc chắn nên đành quay sang hỏi ý kiến Mika.


"Quả không hổ là thiên tài. Đây chính là sân khấn kịch Nõ. Cây cầu hẹp ngang kia là hashigakari, bức tranh cây thông kia được gọi là kagami-ita. Nhà Furutani là gia tộc biểu diễn kịch Nõ từ lâu đời. Cậu chủ Furutani đang đi thay đồ có lẽ một lúc nữa anh ta sẽ ra."


Mika vừa dứt lời, một người đàn ông từ trong phòng đi ra. Tuy anh ta còn rất trẻ nhưng trên mặt lại mang vẻ nghiêm nghị của người từng trải. Cũng giống như những người khác, người đàn ông mặc kimono, chỉ khác là kimono của anh có màu đen hoàn toàn và bên ngoài khoác thêm một chiếc áo Haori. Thấy Mika, bước chân của anh ta có phần nhanh hơn. Và khi đến gần cô, không để cô kịp giới thiệu người bên cạnh, anh đã mở miệng trước:


"Xin lỗi cô Hirano, tôi rất muốn đón tiếp cô và bạn cô ngay lúc này nhưng tôi có việc gấp phải đi trước."


"Thưa cậu, bà chủ đã dùng xe đi ra ngoài từ sáng sớm còn một cái nữa đã hỏng từ tuần trước." – Một người hầu hớt hả chạy lại. Thông báo này khiến hàng lông mày rậm của người đàn ông ngày càng nhíu lại.


"Tôi có thể giúp được gì không?" – Mika bất chợt nắm lấy ống tay áo anh.


Anh ta nhìn cô một lúc rồi mở miệng:


"Em gái tôi đang ở đồn cảnh sát. Tôi cần phải nhanh chóng đến đó xem xét tình trạng con bé."


"Nếu anh không phiền... một người bạn của tôi đang đậu xe ở bên ngoài." – Dẫu cảm thấy lúc này bản thân mình lên tiếng là không hợp lý nhưng Mạc Dương vẫn chủ động đề nghị được giúp đỡ người đàn ông.


Trong tình thế cấp bách, cậu chủ nhà Furunita không thể từ chối được ý tốt của chàng trai lạ mặt này. Nobu cũng rất hứng khởi khi vừa đến đây chưa được bao lâu đã làm được một việc tốt. Khi vừa dừng lại trước đồn cảnh sát, người đàn ông tên Tadashi đã vội vã bước vào. Mika cùng Mạc Dương cũng nhanh chóng theo sau anh ta.


"Tôi đã khai những gì cần khai rồi vì sao các người không thả tôi?" – Một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sau không ngừng hét vào mặt vị cảnh sát trẻ khiến anh ta lúng túng không biết nên làm gì. – "Tôi đã nói tôi nhìn thấy anh ta giết chết người đàn ông tên Noguchi Daisuke. Cái người tóc vàng mắt xanh ấy. Tôi đã thấy nạn nhân kêu tên hắn ta. Ông ta gọi hung thủ là Christopher."


Bước chân của Mạc Dương hơi dừng lại. Một thoáng qua thôi cậu còn cho rằng bản thân mình đã nghe nhầm.


Chris ư?


*****


Lúc này tại sân bay, một người thanh niên tóc đen từ trên máy bay bước xuống. Hắn ta từ từ tháo kính ra để lộ gương mặt giống Mạc Dương gần như tuyệt đối. Hắn cúi đầu nhìn dòng thông báo trên điện thoại của mình.


[Christopher đã bị bắt.]


Người thanh niên liếm liếm khóe môi, gương mặt hiền hòa dần trở nên xảo quyệt.


"Chà đến lúc cuộc vui bắt đầu rồi."


----------------------------------------------------------------


Cà phê: Ba chương mở đầu cuối cùng cũng xong! Ba chương này có vẻ khá nhàm khi phải giới thiệu mối quan hệ của từng nhân vật -.- và chỉ quanh đi quẩn lại những cuộc đối thoại. Mị rất vui vì các bạn đã đọc đến đây. Về cơ bản ở đất nước này mình sẽ không để nó quá dark nữa vì quãng thời gian ở JED của Baldr sắp được tiết lộ rồi nên mình quyết định để nó nhẹ nhàng một chút (ngoại trừ Chris bị buộc tội giết người và Harley xuất hiện ra thì có chỗ nào dảk đâu (# ̄ω ̄)).


Mình cũng cố gắng dành một chương để Chris và Baldr có một cuộc đối thoại với nhau cũng như gỡ mọi vướng mắc trong lòng cậu. Tất nhiên mấy lời Chris nói có là thật hay không thì không ai biết (¬‿¬ ). Còn về Mika, sau khi dượt lại một lần mình nhận ra chưa có cô gái nào trong bộ này có cái kết vui vẻ nên mình quyết định để Mika được hạnh phúc. Tất nhiên lý do quan trọng nhất mình chọn Nhật Bản là vì mình muốn nhìn Baldr mặc trang phục cô dâu (Đùa thôi ('-ω-') ).


Còn về Halsey, tất nhiên rồi, chả có gì để nói ngoài hắn ta là kẻ điên. Halsey đã phẫu thuật thẩm mỹ giống Baldr và hắn lại tìm đến cậu. Liệu rằng sẽ có một màn trộm long tráo phụng hay không đây? Và nếu Chris và Halsey đối đầu ai sẽ là con tốt ai sẽ là kẻ chơi cờ đây? ( ̄_ ̄)・・・


Dừng ở đây thôi. Nói nhiều quá thành spoil. ┐(︶▽︶)┌


------------------------------------------------------------


*Cửa trượt shoji: Một kiểu khung gỗ dán giấy trắng và ánh sáng có thể chiếu qua.


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Bình Luận (0)
Comment