Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 14

☆Editor: Thủy Nhược Lam

Chúng tôi tiến vào nhà ăn, nơi này ánh sáng chuyển dần từ tối sang sáng, bố cục chủ yếu của nơi này là bàn màu đỏ và khăn trải bàn màu trắng. Andrew đi đến trước một bàn ăn còn trống, thả tay tôi ra rồi rất tự nhiên kéo ghế dựa.

Thời điểm tôi ngồi xuống, một người đàn ông vốn chuẩn bị rời bàn ăn đi lại quay vòng trở về, hắn bước nhanh về phía bên người Andrew cười nói: “Thomas, cậu có cầu còi của tôi không?”

“Artie, là cậu quên nó ở túi đựng quần áo cần giặt, mình cũng không tìm được bút máy dùng để vẽ nữa.” Andrew thuần thục chụp một cái lên vai hắn, tiếp theo giúp tôi giới thiệu, “Artie – Frost, người lắp ráp RMS Titanic, đây là Emily.”

“Tôi chỉ là một người công nhân bình thường thôi mà, Thomas.” Frost quay lại cười với tôi, không có dáng vẻ lúng túng gì, “Thật vui khi quen biết cô, Emily tiểu thư, hi vọng lần đi chung đường này có thể làm cho cô vui vẻ.”

Tôi rất vui vẻ, nếu thuyền viên của hai người không tiếp tục đuổi theo tôi nữa, lúc đó tôi sẽ càng thêm vui vẻ.

“Xin chào.” Tôi gật đầu, tiếp tục mỉm cười.

Frost rời đi vội vàng, hắn rời đi thì chỉ còn lại Andrew bên cạnh nhẹ giọng nói: “Tôi đã nhìn qua phòng động cơ, cái còi đó khẳng định đã bị William cầm đi rồi, tiểu tử đó rất thích cầm còi của tôi thổi nhạc.”

“Hi vọng sẽ không dọa đến cô, tính cách hắn có chút vội vàng, thiếu kiên nhẫn.” Andrew kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống, ông ấy vẫy tay gọi một người phục vụ viên lại, đám đông trong nhà ăn đã đi không ít, sau bữa cơm chiều hành khách của khoang hạng nhất luôn tìm nơi để giết thời gian.

Phục vụ viên nhẹ nhàng hỏi chúng tôi cần những gì, tôi để Andrew giúp tôi gọi món ăn, nơi này không phải là nơi tôi quen thuộc, tôi càng yên lặng thì càng khó có khả năng bị vạch trần. Dù sao buổi tối tôi còn phải đến khoang hạng ba cùng mấy con chuột lăn lộn, cho nên tôi không muốn bản thân quá thô lỗ.

Bộ đồ ăn đều có kí hiệu màu trắng của công ty White Star Line, trên tấm khăn trải bàn màu trắng, bộ dao nĩa được sắp xếp theo một một đường thẳng. Tôi thật sự rất bội phục người phục vụ viên này, mỗi ngày đều mang lên hơn trăm bộ mâm tinh xảo, còn xếp ngay ngắn như vậy, không thấy chán sao.

Tuy rằng không thích ăn cơm Tây, nhưng lễ nghi khi ăn cơm Tây vẫn còn bảo tồn trong kí ức của tôi. Tôi nỗ lực làm bản thân trở nên bình thường giống những ngày khác, cùng những thiếu nữ chưa kết hôn giống nhau, không tạo nên chú ý đặc biệt nào.

Thời gian nhanh nhanh đến ngày mai, chỉ cần qua được buổi trưa ngày mai, tôi liền triệt để giải thoát rồi.

Sau khi Andrew gọi xong món ăn, ông ấy đứng dậy đến đi đến dàn nhạc bên kia, cùng người chỉ huy dàn nhạc chào hỏi “Henry.”

“Andrew tiên sinh, ông muốn nghe nhạc gì?” Henry đặt lại đàn violon lên vai, ông ta ngẩng đầu nhìn Andrew, tùy thời thay đổi vị trí hợp âm theo yêu cầu của Andrew.

“Nhạc dân ca Londonderry.” Ông ấy yêu cầu rất quen thuộc, sau đó một lần nữa quay trở lại bên bàn ăn, kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống nói: “Nếu ngày mai cô muốn rời thuyền ở Ireland, hi vọng cô có thể tham quan ở Ireland, nhìn xem phong cảnh duyên dáng nơi đó. Đúng rồi, chuyển lời chào hỏi của tôi đến chú của cô, có lẽ trước khi cô rời thuyền vào ngày mai, tôi có thể dẫn cô đi tham quan con thuyền này. Cô là người hành khách đầu tiên tôi gặp khen ngợi RMS Titanic, không thể gặp cô từ lúc lên thuyền đến nay thật sự là điều rất tiếc nuối.”

Ở trong nhà ăn nói chuyện phiếm, tôi nói cho Andrew bởi vì chú của tôi không chịu nổi sự thống khổ khi say tàu, nên chúng tôi phải rời thuyền lên bờ vào ngày mai. Tuy nhiên ngồi trên con thuyền chở khách vững vàng như vậy mà còn có thể say sóng, đó cũng là chuyện kì lạ, tôi lạnh nhạt xem nhẹ lỗi sai trong lời nói dối của mình.

“Lần sau có cơ hội tôi sẽ lựa chọn tàu chở khách định kì của công ty thủy vận bạch tinh, đến lúc đó hi vọng có thể nhìn thấy ông…” Tôi đột nhiên dừng lại, lần đầu tiên cảm thấy lời nói dối này thật khó có thể nuốt xuống, đột nhiên phát hiện chỗ tôi ngồi, bộ đồ ăn trong tay, bàn ăn và bóng đèn xinh đẹp, tất cả những gì tôi đang trải qua, vài ngày nữa sẽ hoàn toàn biến mất.

Đây là một ngôi mộ lớn, xinh đẹp lại hoa lệ.

Làn điệu dân ca Londonderry bắt đầu từ cây đàn violon chậm rãi vang lên, còn có thanh âm đàn dương cầm, ở thời điểm chúng tôi ngồi không lâu người nghệ sĩ biểu diễn đàn dương cầm từ ngoài sảnh đi vào chậm rãi hòa tấu.

Giai điệu đàn violon chậm rãi, mà ôn nhu hòa cùng âm sắc của dương cầm, chậm rãi kể lại những bông tuyết ở Ireland.

“Đây là dân ca bắc Ireland, tôi từ nhỏ nghe nó lớn lên, hi vọng cô cũng sẽ thích.” Andrew bởi vì nghe được thủ khúc quen thuộc mà chuyên chú quay đầu đi lắng nghe, ông ấy hoài niệm nói, “Cha tôi thích nhất âm nhạc, nó bắt đầu kể về câu chuyện tình yêu của một người cha dành cho con trai của mình.”

Tôi theo ánh mắt của ông ấy, nhìn đến nhắm mắt lại, trong âm nhạc của chỉ huy trưởng dàn nhạc Henry, nghệ sĩ đàn dương cầm thỉnh thoảng đệm vào đó vài nốt nhạc.

Không thể khống chế, tôi gần như sắp kiễng cả hai chân lên. Ta yêu chết loại giai điệu chậm rãi cận kề cái chết, ấm áp lại làm cho người ta bi thương này.

Thời thơ ấu của tôi đã bắt đầu tiếp xúc với vũ đạo, âm nhạc gần như là thứ tôi quen thuộc nhất, nó là linh hồn của vũ đạo của tôi, hai chân của tôi luôn chuyển động khi nó vang lên. Chỉ cần có một giai điệu ngắn, tôi tự nhiên mà biết dùng động tác nào để biểu đạt nó.

Bây giờ mà đứng lên múa thì không phải là điều một thục nữ lên làm, tôi chỉ có thể đè nén xuống loại xúc động này, nhìn nhân viên phục vụ bắt đầu chuyển đồ ăn lên bàn.

Áo cổ tay trắng sạch sẽ không một nếp gấp, hắn lễ phép hỏi yêu cầu của tôi, tùy thời chuẩn bị phục vụ khách nhân ở bàn ăn này. Tôi có đôi khi thật muốn cầm tay nhân viên phục vụ, nhìn ngươi trẻ tuổi như vậy, nếu không ngày mai theo tôi cùng nhau rời thuyền đi. Tôi nhớ được nhân viên công tác trên RMS Titanic chết vượt qua số khách trên tàu, đây thật sự là chuyện thực đáng buồn.

Món thứ nhất là trứng cút đông lạnh, bên trên còn phối hợp cái bánh mì nhỏ đáng yêu. Tôi còn giữ thói quen thẩm mỹ đối với đồ ăn Trung Quốc, đối với việc phối hợp các món của cơm Tây làm tôi luôn không có cảm giác muốn ăn. Trên bàn vuông là khăn trải bàn sạch sẽ, hai chân tôi giấu ở bên dưới bàn, ở thời điểm bắt đầu ăn cơm, hai chân tôi yên lặng không tiếng động rút chân ra khỏi giày, bắt đầu nhảy theo giai điệu bản nhạc. Theo từng âm tiết, giai điệu bản nhạc dân ca Londonderry, tôi thoải mái vươn thẳng bàn chân, vụng trộm bắt đầu khiêu vũ.

“Vị thật không tồi.” Andrew không chút bủn xỉn khi ca ngợi thứ gì đó, ông ấy không chỉ lộ ra nụ cười ôn hòa với hành khách ở nhà ăn, mà ngay cả với nhân viên phục vụ cũng rất thân thiết.

Tôi cũng gật đầu theo, đưa một miếng đồ ăn lên miệng. Chân để sát sàn nhà ăn, từng chút từng chút một căng cơ bắp, lại đến đầu gối, ngón chân rời khỏi mặt đất, theo tiết tấu của tiếng đàn violon, kiễng ngón cái hai chân lên rồi nhanh chóng trở lại mặt đất, cứ thế tuần hoàn…

Hai chân nhảy múa, mà thân thể vẫn không chịu chút ảnh hưởng.

Tôi thích loại trò chơi này, dàn nhạc ngồi ở bên trái sân khấu tuần tự diễn tấu theo album nhạc, mà tôi ngồi ở bên cạnh họ, lén lút khiêu vũ theo tiếng nhạc.

“Andrew tiên sinh, vì sao không trang bị thêm thuyền cứu nạn?” Tôi ngừng lại việc khiêu vũ bằng chân, trong không khí ôn nhu, nhẹ nhàng, rốt cục nhịn không được lại muốn nhắc nhở ông ấy.

“Cô cảm thấy thiếu thuyền cứu nạn sao?” Andrew kỳ quái giương mắt nhìn tôi, giống như việc tôi thấy thiếu thuyền cứu nạn là một việc rất kinh ngạc, ông ấy bổ sung thêm: “Bình thường khi hành khách tản bộ ở sàn tàu nơi đặt thuyền cứu nạn, đều rất ít khi chú ý tới điều này. Ừm, kỳ thực khi thiết kế con thuyền, có thể đặt được ba mươi hai chiếc, nhưng bởi vì sợ ảnh hưởng tới mỹ quan, nên không có để toàn bộ thuyền lên.”

Tôi hạ thấp ánh mắt xuống trung tâm bàn ăn, đồ ăn che đi huy hiệu của công ty vận tải bạch tinh, sau đó mới tiếp tục nói: “Vì sao không trang bị đầy đủ, các ông không quan tâm tới sinh mạng của hành khách hay sao?” Trước khi xuống thuyền, tôi vẫn dùng hết khả năng của mình để thay đổi một vài thứ.

Tỷ như hi vọng bọn họ có thể coi trọng số lượng thuyền cứu nạn, tuy rằng tôi biết hi vọng này thật xa vời. Bởi vì thời điểm RMS Titanic xuất phát, liền chứng minh tất cả các kế hoạch đều đã được thông qua hết, khả năng số lượng thuyền cứu nạn này cũng phải trải qua nhiều lần đấu tranh mới chỉ còn từng này.

“Không, Emily, có rất nhiều người cảm thấy để thuyền cứu nạn nhiều ở sàn tàu mới là lấy tính mạng hành khách ra mạo hiểm, bởi vì đại bộ phận hành khách nhìn thấy nhiều thuyền cứu nạn đều bị dọa sợ, đó là vì không tin tưởng năng lực điều khiển con thuyền nên mới đặt nhiều thuyền cứu nạn như vậy.” Andrew giống như đang nhớ tới cái gì, nụ cười bên miệng đều biến mất, sau đó ông lại lộ ra nụ tươi cười, “Kỳ thực tôi đã từng đề nghị qua, muốn thả sáu mươi bốn chiếc thuyền cứu nạn. Nhưng chú của tôi ở bộ mậu dịch cảm thấy sáu mươi bốn chiếc là quá hợp với quy định rồi, bọn họ tương đối ngoan cố, ha, tôi sẽ tận lực thu thập các ý tưởng của hành khách giống như cô. Đương nhiên, chiếc thuyền này cũng rất chắc chắn, bản thân nó chính là một con thuyền thuyền cứu nạn.”

“Không bao giờ chìm.” Tôi nhớ tới đến khi còn ở trên cảng Southampton, khi đứng ở đầu đường tôi đã nghe được đánh giá về con thuyền này. Cũng không biết có phải do RMS Titanic tạo thế rất thành công, hoặc là công ty White Star Line mua được báo chí, dù sao khi chiếc thuyền hoàng gia xa hoa này chuyển bánh, nó ở trong mắt mọi người là con thuyền tuyệt đối không bao giờ chìm.

“Cảm ơn câu nói tốt đẹp của cô, không bao giờ chìm.” Andrew cầm lấy ly rượu, ông ấy một chút cũng không nghe được ý tứ trong câu nói của tôi, mà coi nó như một lời chúc phúc tốt đẹp.

Đi mẹ ngươi không bao giờ chìm!

Tôi thật sự rất muốn nắm lấy cổ áo của nhà thiết kế con thuyền này ra sức lắc mạnh, tôi muốn nhắc nhở con thuyền này sắp chìm và nó thực sự chìm đó, điều đó thật sự không cần thiết để mở sâm banh ăn mừng đâu.

Nhưng liệu tôi có thể nói với ông ấy là con thuyền sẽ đụng phải núi băng rồi xảy ra tai nạn biển không?

Tiếng nhạc của đàn violon vẫn như trước ôn nhu vang lên, giống như muốn nói với tôi hãy bình tĩnh lại nào, đừng tức giận.

Tôi nhẫn lại nhẫn, đem tất cả những điều tôi biết, tất cả mọi người đều sẽ chết, nhưng ngươi biết được kết quả lại không thể nói ra mà chỉ có thể nghẹn lại trong lòng. Đưa hai chân dùng sức nhét lại trong giày, không muốn tiếp tục khiêu vũ nữa, tôi bây giờ thật sự rất muốn lật bàn múa Flamenco.

“Kính RMS Titanic không bao giờ chìm.” Tôi rốt cục nuốt vào cái điều đang trướng tức trong lồng ngực xuống, kéo ra một nụ cười cứng ngắc, bắt chiếc ông ấy giơ li rượu lên. Rượu trong suốt trong li lay động một chút, tôi dùng sức giữ lại ly rượu nho suýt chút nữa bị hất văng đi.

Andrew gật gật đầu, nụ cười của ông ấy luôn tràn đầy lôi cuốn, nhất cử nhất động đều cực kì sức quyến rũ.

Khi tôi đưa ly rượu lên miệng, ánh mắt không chút để ý nhìn về phía cửa nhà ăn, nhân viên phục vụ vừa khéo mở cửa đón khách nhân. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là bộ chế phục màu đen, chức vị của thuyền viên này chắc không thấp, hắn giống như đang tìm cái gìđó, vẻ mặt phi thường lợi hại cảnh giác.

Chén rượu đưa đến bên miệng cũng dừng lại, yên lặng không tiếng động nhìn hắn hỏi nhân viên phục vụ nói cái gì đó. Nhân viên phục vụ kì quái nhìn xung quanh, tiếp theo hắn lắc đầu nói cái gì đó.

Bàn tay cầm li rượu dùng sức tới trắng bệch, có lẽ căn cứ theo miêu tả của Cal, bọn họ có thể thông qua quần áo tìm được ta. Nhưng quần áo tôi mặc có màu sắc không quá đặc biệt, trên đường tôi đi đến đây đã nhìn thấy ít nhất ba cô gái mặc quần áo giống tôi.

Bây giờ tôi mà đứng lên chẳng khác nào nói cho họ biết họ tìm đúng người.

Thuyền viên cũng không lưu lại ánh mắt trên người tôi, sau đó hắn đột nhiên quay đầu, nhìn dáng vẻ của hắn giống như đang chờ người nào đó, chẳng lẽ là lão Poodle quản gia của Cal?

Chỉ cần không phải đích thân Cal đến nhận dạng, chỉ bằng giao tình tôi ngồi cùng bàn với Andrew, không ai dám đi lại cưỡng chế hỏi tôi có phải là kẻ trộm đến từ khoang hạng ba không. Tôi lại tự nhiên nhìn về phía dàn nhạc bên kia, dân ca Londonderry đã đến hồi kết, giai điệu bắt đầu ngừng lại.

Khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, xuất hiện một khoảng không gian yên tĩnh, trong nháy mắt tôi cảm nhận được sự sợ hãi quỷ dị nào đó, giống như có một ánh mắt rất lợi hại nhìn đến tôi. Cái dự cảm không tốt trong lòng bắt buộc tôi phải đi tìm đáp án, tôi nhìn về phía cửa, đầu tiên là nhìn thấy lão quản gia Poodle, mặc một bộ tây trang đang chăm chú nhìn về phía mọi người trong nhà ăn.

Điều đó không phải là điểm chết người, mà chết người ở chỗ bên cạnh ông ta, tay che trên bụng, sắc mặt tái nhợt dọa người, chủ nhân của lão Poodle—— Caledon Hockley.
Bình Luận (0)
Comment