Editor: Thủy Nhược Lam
Thời điểm RMS Titanic tới Queenstown sẽ không cập bờ, chỉ có sà lan đưa di dân lên thuyền lớn, cũng giống như hôm qua, chỉ có điều khác biệt là hôm qua chỉ tiếp đón khách quý khoang thượng đẳng, mà trưa hôm nay tiếp đón là di dân muốn đến nước Mĩ.
Tôi vụng trộm đi từ khoang đặt thuyền cứu nạn xuống dưới, lúc đi đến đuôi thuyền ở sàn tàu tầng D, mặt trời mới từ dưới biển nhô lên. Hành khách đến sàn tàu nghỉ ngơi càng ngày càng nhiều, trong bọn họ có phụ nữ bần cùng cầm kim chỉ may vá quần áo, cũng có người cha dắt đứa con mình đến lan can xem biển lớn. Tôi phủ khăn trùm đầu màu tối lên đỉnh đầu, vây quanh bả vai. Sau đó ngồi vào cái ghế dựa ở trung tâm sàn tàu, nhét hai chân trần vào trong làn váy, khăn quàng cổ quấn quanh mặt, chỉ lộ ra ánh mắt.
Trong không khí có vị mặn ướt của biển, tôi ngẩng đầu nhìn lá cờ nước Mĩ trên đỉnh con tàu RMS Titanic, giống như chỉ còn một chút nữa là nhìn thấy ngọn lửa của nữ thần tự do. Sau khi rời thuyền tôi sẽ nỗ lực kiếm một tấm vé tàu đi đến nước Mĩ, thế kỉ hai mươi chính là thời kì đặt nền móng cho múa hiện đại, tôi khát vọng có thể tham gia cuộc cách mạng nghệ thuật này. Nếu có thể, tôi có thể đi thăm Isabella Duncan hoặc là St. Denis, chính mắt nhìn thấy điệu múa của các nàng.
Vậy nó nhất định là một bữa tiệc lớn.
Tôi nhìn mặt trời trên biển, một ngày mới lại bắt đầu, ngẩng đầu nhìn về phía sàn tàu, trống rỗng, không giống như náo nhiệt ở khoang hạng ba, lúc này mấy người gọi là quý tộc kia còn đang ngủ. Tôi không nghĩ Caledon Hockley có thể tìm được tôi, chẳng lẽ thế lực của anh có thể lớn tới mức để người làm của mình canh chừng ở khoang hạng ba sao, xốc từng cái từng cái khăn quàng cổ của phụ nữ lên chỉ để ìm một kẻ trộm sao?
Tôi xoa xoa ngón tay hơi cứng ngắc của mình, sau đó đưa hai tay vòng qua sau cổ, ngẩn người ngồi hơi nghiêng, tư thế lười biếng. Trước khi rời thuyền, tinh thàn của tôi không thể yên ổn được, còn nghĩ đây vốn là chuyện không có mạo hiểm gì, kết quả gặp được tên Hockley dai như quỷ, đuổi tôi tới mức suýt chút nữa bị chết đuối trong khoang thuyền. Tôi vốn nghĩ nên viết một tờ giấy nhét vào khoang thuyền trưởng, tốt nhất là nên viết bằng máu tươi, rạng sáng ngày 15 tháng 4 năm 1912 con thuyền này sẽ chìm, thuận tiện bổ sung một câu, là đâm phải núi băng. Nhưng lúc buổi sáng đi qua, tôi thấy thuyền viên dán giấy thông báo tốc độ của con thuyền.
Ngày hôm qua RMS Titanic có tốc độ là 621 km/h, với thời đại vận tải trên biển bây giờ thì tốc độ này quá nhanh, cho nên cái tên Ismay kia, rất nhanh sẽ chạy tới "Đề nghị" về vinh quang với vị phú hào thuyền trưởng sắp về hưu kia, thuyền còn có thể tăng nhanh tốc độ hơn, cái gì, ngươi nói ngươi lấy được tờ giấy tiên tri con thuyền sẽ chìm sao? Vậy nó nhất định là quấy rối công ty vận tải rồi, RMS Titanic sẽ nhanh hơn, lại nhanh hơn, để cho con thuyền chở khách định kì này lên mặt báo vào sáng ngày mai đi.
Viết chuyện này mà không có chứng cứ thì ai tin chứ, ai tin?
Ban ngày ngồi, thẳng đến khi cả con thuyền tắm trong ánh nắng ôn nhu của mặt trời, tôi mới cảm thấy thời gian sắp đến rồi. Đứng dậy đi đến lan can đuôi thuyền, dõi mắt nhìn lại, hi vọng có thể nhìn thấy bến tàu Queenstown. Có thể là do thời gian chưa đến, tôi nhìn qua chỉ có một vài người đi qua đi lại trên sàn tàu.
Phía sau thuyền truyền đến thanh âm quen tai, một người đàn ông tức giận kêu to: "Không được, Jack cậu không thể rời thuyền, nữ nhân kia nhất định là kẻ lừa đảo, cậu muốn buông tay cho cơ hội này hay sao? Chúng ta muốn cùng đi đến nước Mĩ, đó là quê của cậu."
"Fabrizio, bình tĩnh, cậu trước hết nghe mình nói này." Tiếp đó là thanh âm Jack, hắn kiệt lực trấn an bằng hữu đang cuồng loạn, ý đồ để cho thanh âm giống con vịt kia ngậm miệng lại.
"Cậu muốn mình bình tĩnh như thế nào, là cậu thuyết phục mình đến nước Mĩ, mà bây giờ cậu lại muốn rời thuyền, cậu là người nhát gan." Fabrizio nổi giận đùng đùng, giống như rời thuyền không phải bạn của mình mà là bạn gái của mình.
"Nguyện chơi nguyện chịu thua, việc này liên quan đến danh dự của người đàn ông." Jack nhàn nhã trả lời, một chút cũng không giống như đây là chuyện làm anh buồn.
"Cậu lại không yêu nàng, sao gọi là hứa hẹn chứ."
Tôi quay đầu vừa khéo nhìn thấy Fabrizio bám lấy bả vai Jack, giống như muốn dùng tư thế này để giữ lại cái tên ngu xuẩn kia. Nhàm chán lắc đầu, sau đó bình thản lướt qua màn tranh chấp vừa rồi, tôi tiếp tục dựa vào lan can nhìn về phía xa xa, trong lòng than thở: "Queenstown, Queenstown..."
"Fabrizio, tin tưởng chính mình, cho dù có một mình cậu cũng có thể sống sót được ở nước Mĩ mà, mẹ cậu sẽ vì cậu mà kiêu ngạo." Jack cười nói với hắn, một bộ vui vẻ không chút khó chịu nào.
"Cậu muốn rời thuyền thì rời thuyền, mình mặc kệ cậu." Fabrizio khổ sở hô to, sau đó dùng lực dẫm mạnh xuống sàn tàu rồi đi xa.
Thế giới lập tức yên tĩnh, chỉ cần nhìn dáng vẻ lúc này của Fabrizio thì tôi khó lòng mà khuyên anh ta rời thuyền được rồi. Xem ra muốn làm cứu thế chủ cũng không phải chuyện dễ dàng gì, bởi vì ngươi không có năng lực của anh hùng, cho nên sẽ không có bất cứ kẻ nào tin tưởng ngươi. Nếu là cha sứ trên thuyền khuyên rời thuyền thì hiệu quả rất khác biệt rất nhiều so với tôi là người đến từ khoang hạng ba, giáo đồ luôn luôn dễ bị lung lay.
"Hi, Emily." Jack đi đến bên cạnh tôi, hắn vác theo cái bao tải, bên trong có thể là toàn bộ gia sản của hắn. Gió biển thổi tán loạn mái tóc màu vàng, ánh mắt màu lam tràn đầy tươi cười như ánh mặt trời.
Tôi vội vã dùng tay giữ chặt khăn quàng cổ, ý đồ muốn che mình đi, ánh mắt chuyển vòng nhìn chung quanh, sợ bị người khác nghe được Jack gọi. Tuy rằng lão Poodle hoặc là cái tên quỷ đáng ghét kia sẽ không đến sàn tàu khoang hạng ba, nhưng sắp tới lúc rời thuyền, cẩn thận vẫn hơn.
"Ân." Tôi hàm hồ đáp lại hắn, xác định chung quanh không có người đuổi bắt mới yên lòng.
"Tôi muốn rời thuyền, về sau chúng ta có khả năng sẽ không có cơ hội gặp lại." Jack đvứt bao tải xuống dưới chân, hắn mở bao ra lấy bản phác họa cùng bút chì, "Trước khi rời thuyền tôi hi vọng có thể vẽ một bức tranh về cô, thân thể của cô có tỉ lệ vô cùng tốt, tiếp cận hoàn mỹ." Hắn nói đến đây thì dừng một chút, trên mặt không tránh khỏi một tia xấu hổ, lập tức sửa lại nói: "Cô đừng để ý, vô tình mạo phạm cô, tôi chính là vẽ tới mức muốn nghiện rồi, bình thường không như vậy."
Lười cùng hắn giải thích tôi đứng đợi rời thuyền, trực tiếp tựa vào bên cạnh lan can, thoải mái để hai tay lên trên lan can, sau đó nói: "Anh vẽ đi, đừng vẽ bức tranh mà bán chỉ được một xu, giá của tôi không rẻ như vậy đâu."
Bất quá chỉ là vẽ hình dáng giống, điều này tôi vẫn làm chủ được, cũng không phải là vẽ lõa thể, dù sao còn chưa nhìn thấy cảng Queenstown, coi như là luyện tập dáng đứng của vũ đạo.
"Khó mà làm được, tôi sẽ cất giấu nó đi, về sau nếu tôi thành danh thì nó rất đáng giá tiền." Jack tự mình chế nhạo nói, hắn vui vẻ mở ra một tờ trang giấy mới, sau đó chậm rãi lùi về phía sau, biểu cảm vui đùa dần dần biến mất, cảm giác chuyên nghiệp nghiêm túc quay trở lại.
Tôi thờ ơ, ngẩng đầu hướng sang một bên, nghiêm túc nhìn về phía xa, tính toán trước khi nhìn thấy cảng Queenstown thì chạy xuống, chạy tới cửa thoát hiểm của khoang hạng ba, chờ bọn họ vừa mở cửa thì nhanh chóng chạy qua sà lan lên bờ.
Jack cuối cùng lựa chọn ngồi xổm xuống sàn tàu cách lan can không xa, hắn cúi đầu nhìn bản phác họa, một tay cầm bút chì ở trên trang giấy vẽ những đường cong. Tư thế tôi dựa vào lan can không chút chuyển động, gió biển làm mái tóc vàng nhạt của tôi trong khăn trùm đầu bay ra, tôi thoải mái hạ ánh mắt, xa xa, Queenstown ở phía đường chân trời mờ ảo, mông lung giống như ảo ảnh.
Tâm tình khẩn trương cuối cùng cũng bình tĩnh lại, luôn luôn đứng trên một con thuyền làm con người ta có ảo tưởng mắc chứng cuồng loạn, loại cảm giác này một chút cũng không dễ chịu.
Tay cầm lan can của tôi buông lỏng, thuyền bắt đầu giảm tốc, tốc độ vận chuyển động cơ bắt đầu vì dừng lại làm chuẩn bị. Không đợi nó chân chính đứng yên, tôi đã chạy đến trước mặt Jack, Jack vốn đang chuyên chú vẽ tranh phát hoảng, hắn vội vã nói: "Chờ một chút, tôi còn chưa vẽ xong, Emily."
"Để sau khi thuyền dừng thì vẽ tiếp, nhanh chút rời thuyền." Tôi giúp hắn nhấc bao tải lên, vội vàng bắt lấy tay áo hắn kéo chạy vào trong khoang thuyền, sà lan tiếp ở Queenstown đã được hạ xuống, rất nhanh động cơ của RMS Titanic sẽ dừng lại.
"Hắc, thuyền cũng sẽ không chìm, cô có vẻ giống như chạy trối chết." Jack không rõ chân tướng bị tôi kéo chạy, rất nhanh chúng tôi chạy vào khoang thuyền, nhắm hướng cầu thang đi xuống chạy.
Bước chân của tôi hơi chậm lại, quay đầu nghiêm túc nói với hắn: "Tôi nói con thuyền này sẽ chìm, anh có tin hay không."
Jack nhìn thấy tôi trịnh trọng như vậy thì lấy làm lạ, hắn thu hồi ý cười thoải mái, trầm mặc một lúc, sau đó hắn nở nụ cười đáng yêu tay huy huy, đầu cũng lắc lắc theo."Tôi không tin, đây là RMS Titanic."
Ngay cả nam nhân vật chính cũng không tin, ngươi còn có thể trông cậy vào nhân viên công tác trên Titanic tin vào chuyện vô nghĩa này sao? Tôi hung ác dùng sức nắm chặt áo hắn, "Không quản anh có tin hay không, lập tức rời thuyền cho tôi."
"Thần a, Cô quả thật là nhân viên bốc xếp ở bến cảng, tôi tự đi, để tôi tự đến." Hắn vội vã rút tay mình về, còn lấy lại bao tải trong tay tôi, ôm vào trong ngực, sau đó mặt còn vương nụ cười nói với tôi: "Nếu cô đã nhận định con thuyền này sẽ chìm, như vậy cô nhất định sẽ rời thuyền, ưu tiên nữ sĩ."
Hai tay tôi trống không trực tiếp bước đi, không rảnh cùng hắn lải nhải việc nhà. Jack lập tức theo kịp, hắn tò mò hỏi: "Chẳng lẽ cô có chứng sợ hãi khi lên thuyền chở khách định kì, có một số người luôn có cảm giác mình ngồi phương tiện giao thông nào cũng gặp chuyện không tốt."