☆Editor: Thủy Nhược Lam
Trên hành lang màu trắng khoang thượng đẳng, tôi và Jack dáng vẻ vô cùng thê thảm, tuy nhiên do thời gian đã quá muộn, cho nên không có dọa đến hành khách khác. Trước lúc chúng tôi bị nhân viên phục vụ đuổi ra ngoài, chúng tôi nhanh chóng tìm được đường về khoang hạng ba, tôi phát hiện cơ thể mình không chống đỡ nổi nữa. Hai ngày ép buộc làm tôi kiệt sức cùng với việc chưa được ngủ, làm tôi đau ngực, chân mềm nhũn, thậm chí mồ hôi tuôn ra như suối.
Jack nhìn thấy tôi không thích hợp, hắn hạ miệng, chỗ bị Cal đánh làm hắn không mấy dễ chịu. Hắn đi đến bên người tôi, tay cứng ngắc đặt sau lưng tôi, lo lắng tôi sẽ ngã xuống, với hắn mà nói thì mọi chuyện hôm nay thật khó nói, đầu óc còn nghi ngờ nhiều điều làm khuôn mặt lộ ta biểu tình mờ mịt. Hai chúng tôi đi tới đi lui, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, gần như là đồng thời quay đầu.
Rose bị động tác đồng thời của chúng tôi dọa sợ lùi về sau một bước, cô ấy cười cứng ngắc, đáng tiếc sắc mặt hỗn loạn làm biểu tình của cô ấy gần như sắp phát khóc. Thanh âm cô ấy mang theo run rẩy nói: “Tôi cảm thấy thật xin lỗi, thật sự, tôi không biết anh ấy hư đốn như vậy, anh ấy làm việc rất… Quá khó để tưởng tượng ra.”
Tôi lập tức lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Cô nên trở về đi, anh ấy ngoại trừ trói tôi thì không có làm ra chuyện gì cả.” So với việc tôi kém chút nữa đá tàn anh, Caledon Hockley tên kia coi như là khách khí, luôn luôn động khẩu không động thủ, hơn nữa ngay cả mắng chửi cũng khá văn minh. Trên cơ bản tôi cảm thấy anh gặp tôi tương đối thảm, nếu không phải bị anh bức ở trên RMS Titanic, tôi cũng không đối xử không khách khí với anh như vậy.
“Bên ngoài rất lạnh.” Jack nhìn chiếc váy dài màu đỏ trên người Rose, hơi lo lắng nhắc nhở cô ấy.
“Tôi không sao.” Rose lập tức nở nụ cười thân thiện với Jack, “Cám ơn anh, cám ơn anh đã cứu tôi, Dawson tiên sinh.”
“Jack, tôi gọi Jack.” Jack lập tức mở miệng sửa chữa, hình như việc người khác gọi mình là Dawson tiên sinh làm anh rất không thoải mái.
“Jack.” Rose biết nghe lời sửa lại, sau đó nói với chúng tôi, “Hai người muốn đính hôn, thật sự là chúc mừng.”
Những lời này thật sự là kinh sợ, tôi và Jack lập tức liều mạng lắc đầu, “Tôi và anh ta (cô ấy) không phải loại quan hệ này.” Thanh âm cường điệu nhanh chóng vang lên, tốc độ thanh âm giống như chạy trối chết phun ra.
Rose bị dáng vẻ quỷ dị của chúng tôi dọa lùi một bước, cô ấy hơi chật vật lấy tay xoa mặt, nhìn động tác xoa mặt của cô ấy làm vết trang điểm cùng nước mắt nhòe trên mặt trông thật bất nhã. Jack đã về phía trước một bước, nghiêm cẩn giải thích với cô ấy, “Emily là bạn của tôi, chúng tôi vốn muốn rời thuyền, nhưng giữa trưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô ấy bị người khác mang đi, tôi phải lưu lại xem chuyện gì xảy ra. Kết quả…” Kết quả Jack nói không được, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện đằng sau chữ kết quả là bị vị hôn phu của cô trói lại, hơn nữa còn định nhốt người ta không thả.
Thanh âm Jack vì tránh né mà thấp dần xuống, hắn nhìn chằm chằm Rose, mang theo thương tiếc nói với cô ấy: “Hắn luôn luôn đối xử với cô như vậy sao?”
“Không có, hình như anh ấy bị điên rồi, tôi chưa từng thấy anh ấy liều lĩnh như vậy bao giờ, Cảm giác đáng sợ như khi anh ấy phát hiện mình bị phá sản.” Rose không có gì do dự nói.
“Về sau không được làm chuyện điên rồ, vô luận cuộc sống có cỡ nào gian nan, bởi vì chúng ta sẽ luôn gặp được chuyện tốt đẹp.” Jack rộng rãi nói với cô ấy, trên mặt là nụ cười cổ vũ
Rose hình như bị lời nói của hắn xúc động, sợ hãi kinh hách trong đáy mắt dần dần biến mất. Cô ấy nhìn Jack, lần đầu tiên chuyên chú nhìn hắn như vậy, “Cám ơn.” Câu này nói lời cảm tạ thành tâm thành ý.
Jack vô tình nâng hạ bả vai, “Không cần khách khí.”
Tôi hữu khí vô lực ở bên cạnh sát phong cảnh, “Hai vị, hôn nhân đại sự chúng ta về sau lại tán gẫu, còn đứng ở chỗ này một lúc nữa nhân viên phục vụ sẽ đến đuổi người.” Chúng ta ba người đứng ở trên hành lang, Jack vừa thấy chính là khoang hạ đẳng, Rose tuy quần áo tóc và mặt nữa là dấu hiệu khách khoang hạng nhất, nhưng vấn đề ở chỗ vết nước mắt trên mặt nàng dễ dàng làm người khác hiểu lầm. Càng không cần nói tôi, tóc tai rối xù cùng với bộ áo ngủ rộng thùng thình, cho dù áo khoác của Cal ở trên người tôi, nhưng động tác lớn một chút cũng sẽ lộ ta vết xanh tím ở cổ tay, vừa nhìn liền biết chúng tôi ở hiện trường tai nạn chạy ra.
“Chúng ta xuống dưới thôi, tuy cảm thấy khoang hạ đẳng nằm chật chội, nhưng tôi có quen vài bác gái, họ nguyện ý thu lưu cô. Rất nhanh có thể tới New York, Emily.” Jack đảo mắt nói với tôi, hiếu kì của hắn với khoang nhất đẳng sau tràng đánh nhau ia biến mất không còn chút nào, bây giờ hắn bức thiết muốn trở về địa bàn của mình, đặc biệt khi hắn còn phải chiếu cố một cô gái nữa.
“Hai người có cần trợ giúp gì không?” Rose khẩn trương hai tay nắm lại, cô ấy thiện ý hỏi chúng tôi.
“Không, bây giờ không cần thiết. Nghe, Rose, cô nên trở về phòng của mình, tắm rửa một cái đổi thân quần áo, còn có uống chén nước ấm, sau đó quên hết chuyện vừa rồi đi, hảo hảo ngủ một giấc.” Tôi trực tiếp đi đến trước mặt cô ấy, hai tay đặt ở trên tay cô ấy, tôi có thể cảm nhận được vẻ ngoài bình tĩnh kì thực đang ngụy trang sự sợ hãi bên trong. Nhảy xuống biển trở về, nhìn thấy vị hôn phu điên cuồng trói một cô gái khác, ai thấy cũng khó chịu.”Cô không cần để ý tới vị hôn phu của mình đâu, anh ta kì thực là một con hổ giấy. Khoang hạ đẳng với cô mà nói thì rất loạn, cô không nên đi theo chúng tôi.”
Nụ cười giả vờ trấn định của Rose biến mất, cô ấy đột nhiên sờ trán, mái tóc quăn hỗn loạn được cô ấy vuốt lên, cô ấy lắc đầu nói: “Cô nói đúng, tôi biết.” Cô ấy gần như kiệt lực muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại vẫn không có nói ra miệng, chỉ là lùi về sau vài bước, miễn cưỡng cười một chút.
Jack lăng lăng nhìn cô ấy, thật lâu mới đồng ý lời tôi nói, “Không sợ hổ giấy dọa, nếu hắn còn dám làm chuyện vô lí với cô, cứ đánh thẳng mặt hắn.”
Rose bị lời nói của Jack kích thích, cô ấy gật đầu, hơi khổ sở gật đầu, “Tôi sẽ.” Sau đó cô ấy xoay người đi trở về, đi vài bước liền quay đầu lại nhìn chúng tôi, hình như phía trước là đầm rồng hang hổ, mỗi một bước của cô ấy đặc biệt gian nan.
Jack mặt không biểu cảm nhìn bóng lưng của cô ấy, mi gian lại mang theo lo lắng rõ ràng. Sau đó hắn đột nhiên nói với tôi: “Cái nam nhân kia không phải là một người tốt, hắn không biết đã làm cái gì? Nếu không phải tôi đứng trên sàn tàu hỏi thăm tin tức, cô ấy bây giờ có lẽ đã nằm dưới đáy biển rồi.”
Tôi dựa vào hành lang, lấy tay sờ sờ sau gáy của mình, tay đầy mồ hôi lạnh. Thật sâu hô hấp một lần, tôi nói với Jack: “Chúng ta mau đi xuống đi, đừng suy nghĩ nữa.” Muốn yêu đương nói chuyện lí tưởng nhân sinh thì mai hẵng bàn,bây giờ đã đủ hỗn loạn, nếu Rose lại theo chúng tôi chạy, tôi thật sự không có sức chạy đi bảo vệ họ.
“Ừm.” Rose còn chưa đi đến chỗ rẽ, Jack tuy đáp lời nhưng thân thể không động đậy chút nào.
Tôi cũng nhìn theo bóng lưng cô ấy, một người khác đột nhiên từ chỗ rẽ đi ra, dưới nách mang theo bản vẽ, trên tay còn cầm cuốn sổ, ông ấy đối mặt với Rose, không hề phòng bị thốt ra, “Rose? Cô làm sao vậy?”
Là Andrew, nhìn dáng vẻ của ông ấy hình như định về phòng tiếp tục làm việc. Tôi đứng thẳng thân thể, bước nhanh đi về phía trước, Jack kinh ngạc hô tôi một tiếng, tôi có tai như điếc. Trực tiếp đi đến bên cạnh Rose, nói với ông ấy: “Chào ngài, Andrew tiên sinh, tôi có chút chuyện muốn nói với ngài, ngài có rảnh không?”
“Emily?” Andrew nhìn thấy tôi vốn định nở nụ cười khoái trá, nhưng giây tiếp theo thấy rõ ràng dáng vẻ của tôi thì nụ cười thu lại, ông ấy khiếp sợ khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi.”Xảy ra chuyện gì, sắc mặt cô rất tệ, còn có… Tay cô?” Ánh mắt sắc bén của ông nhìn chằm chằm vào chỗ cổ tay lộ ra một ít của tôi, vết xanh tím thật dọa người, ông ấy lập tức phản ứng lại nói: “Muốn tôi gọi hộ cho Mike không? Hắn là người quản lí nhân viên giữ trật tự, cô có thể tìm kiếm sự trợ giúp ở đó… Không, hành trình của cô không phải là dừng ở cảng Queenstown với chú của cô sao?”
“Điều đó không quan trọng, có thể cho tôi một ít thời gian không, tôi có việc muốn nói.” Đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, đầu tôi bây giờ giống như tương hồ, bản năng muốn lưu lại bước chân Andrew.
“Xem ra rất quan trọng, theo tôi đi.” Andrew nhìn Jack liếc mắt một cái, hình như cảm thấy Jack ở đây rất đột ngột, nhưng ông ấy vẫn lễ phép không có chất vấn. Ông ấy kẹp bản vẽ dưới nách, dẫn chúng tôi đi về phía trước, lúc chúng tôi gặp phải nhân viên phục vụ, Andrew lễ phép phân phó hắn một tiếng. Sau đó nhà thiết kế của chúng ta trực tiếp đưa chúng tôi đến khoang thượng đẳng, ông ấy mở cửa mời chúng tôi đi vào.
Tôi nhìn thấy phòng khách khác hoàn toàn so với phòng của Cal trên khoang thượng đẳng, nghe nói từng phòng trên khoang thượng đẳng đều có thiết kế không giống nhau, vì muốn thu hút những vị khách giàu có nhất, công ty White Star Line đủ nhọc công thiết kế chúng. Andrew quen thuộc để bản vẽ lên bàn, đèn bàn phía dưới, bản vẽ tinh tế của bộ phận thân tàu RMS Titanic. Ông ấy đặt cuốn sổ lên trên mặt bàn, sau đó kéo ghế dựa ra, nói với tôi: “Emily, lại đây ngồi, còn có Rose và …”
“Jack Dawson.” Jack vội vàng vươn tay, cùng Andrew bắt tay.
Andrew thân cận lắc lắc tay, cười đáp lại, “Chào ngài, Dawson tiên sinh.” Sau đó ông thả lỏng tay ra, lại kéo ra một cái ghế, đây là giúp Rose kéo.
Tôi đi qua, da ghế là tầng hoa văn hỗn độn lại mĩ lệ, bên trên có một tầng lông tơ, ở dưới ánh đèn thoạt nhìn giống như quả cầu tuyết. Phờ phạc ỉu xìu ngồi xuống, hai tay đặt lên trên bàn, phía trước vừa khéo là bản vẽ ia.
Andrew chờ sau khi Rose ngồi xuống, mới trở lại ghế dựa của mình, ông ấy theo thói quen nắm hai tay lại đặt lên trên bản vẽ, sau đó nói với tôi: “Cô có muốn tôi gọi bác sĩ đến không? Ngày hôm qua cô hình như rất đau khổ, tôi nghĩ giữa trưa cô đã rời thuyền.”
Nếu có thể, tôi rất muốn rời thuyền. Tôi nghĩ trên con thuyền này không có ai so với tôi có khát vọng rời khỏi nó hơn.
Tôi thử nâng cao tinh thần của mình lên, áp chế luồng kí nghẹn ở lồng ngực, Andrew nhìn thấy tôi suy yếu, ông ấy nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ hẳn là cô có lời khó nói, nhưng cũng không thể không để ý tới cơ thể của mình, cô còn có người nhà, Emily.”
Người nhà? Chỗ này, hiện tại ở thế giới này tôi cô độc.
“Bây giờ tôi muốn nói một chuyện mà ngài không thể tin được, nhưng tôi hi vọng mọi người không nên coi tôi thành bệnh nhân tâm thần, cho dù mọi người không tin, cũng nên để tôi nói xong đã.” Tôi nỗ lực nghĩ tới lời Cal nói, lợi ích khúc mắc của âm mưu này. Sau đó giương mắt nhìn Andrew, “Chiếc thuyền này sẽ chìm, Andrew tiên sinh.”
Sau đó tôi nhìn thấy đồng tử mắt của ông ấy co rụt lại, mười ngón tay đan vào nhau đột nhiên nắm chặt lại. Đương nhiên đây chính là biểu tình bình thường khi bị dọa, nửa giây sau ông ấy thoát khỏi sự khiếp sợ này, sau đó nhíu mày không vui nói: “Emily, loại chuyệ vui đùa này không nên nói, nếu người khác nghe thấy cô nhất định sẽ gặp rắc rối.”
Là cái công ty White Star Line hoặc là nhân vien xưởng đóng tàu nghe thấy lời nói như vậy, đều sẽ hận không thể bóp chết tôi.
“Công ty White Star Line dính vào nguy cơ tài chính nghiêm trọng, ngài hẳn là biết, bọn họ từng nói, muốn đụng hỏng con tàu Olympic nguy trang Titanic, sau đó lấy nó làm nguyên nhân để lừa bịp, tống tiền một khoản lớn của công ty bảo hiểm.” Tôi cảm thấy cảm xúc quá kịch liệt làm hô hấp của tôi khó khăn, mồ hôi lạnh không ngừng, tôi có thể cảm giác đằng sau lạnh lẽo.
“Có loại chuyện này sao? Thật không thể tin được, điều đó không có khả năng, con thuyền này có hai ngàn người.” Andrew hoàn toàn không thể tin được bản kế hoạch tàn khốc này là thật, ông ấy vội vã lắc đầu, cự tuyệt trọng tâm câu chuyện.
“Ngài có thể có điều kiện đi gọi điện thoại, con thuyền California còn chưa trở về, nó chính là thuyền tiếp ứng khi con tàu này bị đâm vào núi băng. Khi lợi ích đạt tới 300% thương nhân liền dám làm ra bất cứ chuyện gì, kể cả phạm tội, Andrew tiên sinh.” Tôi đưa tay đặt ở trên bản vẽ, mặt trên vừa khéo là khoang đáy phòng nồi hơi, “Sẽ chết rất nhiều người, đứng mũi chịu sào chính là công nhân ở tận dưới cùng này, bọn họ không kịp chạy trốn cửa cách li sẽ tự động đóng lại.”
“Thuyền còn chưa chìm, Emily, không ai phải chết đi. Hơn nữa cô nói là Olympic, nhưng đây là RMS Titanic, không ai có thể lừa gạt ánh mắt tôi. Tôi tận mắt thấy RMS Titanic kiến tạo lên như thế nào, ngay cả mỗi cái đinh trên con thuyền này, tôi đều rất quen thuộc.” Andrew đưa tay đặt ở giữa thân tàu, như là một cuộc chém giết, ánh mắt hai người chúng tôi đấu pháp với nhau, kiện định ý nghĩ của mình. Ông ấy dùng ngón tay chỉ vào một chỗ trong con tàu, “Nơi này là phòng nghỉ, tôi định đổi nó thành khoang thượng đẳng, nơi này là phong cách Sparta ở đại sảnh khoang hạng ba, tôi định mua thêm cái vòi rồng. Nhân viên kiểm tra mậu dịch kiểm tra mọi thứ trên RMS Titanic, cgần như mỗi lần tôi đều ở đây, tôi không có khả năng nhận sai bốn không không và bốn không một, hai con thuyền này.”
Bốn không không là Olympic, bốn không một là Titanic, đây là khi hai con thuyền này chưa có tên được đánh số khi ở xưởng đóng tàu.
“Nhưng âm mưu này luôn tồn tại, không ai có thể phủ nhận, công ty White Star Line biến chúng ta thành tiền bảo hiểm, muốn con thuyền này đụng vào núi băng. Cho dù không có Olympic, nhưng ngài có thể cam đoan âm mưu này sẽ chết sao? Nếu bọn họ trực tiếp muốn cho RMS Titanic đi đâm núi băng thì sao?” Tôi tức giận đứng lên, hai tay nặng nề mà đặt ở trên bản vẽ, mặc kệ đây là con thuyền nào, cũng không quản có hay không có âm mưu, vài ngày sau nó nhất định sẽ chìm xuống đáy đại dương.