Editor: Thủy Nhược Lam
Sau đó Jack quay đầu nói với người dễ khơi thông là Rose, "Cô có gặp cô ấy rồi? Có thể nói với tôi, cô ấy ở chỗ nào không?" Vốn Jack còn muốn lấy ra bức tranh mình vẽ Emily, cho Rose phân biệt. Nhưng nhìn thấy Cal lạnh lẽo như băng ở bên cạnh, hơi lo lắng anh sẽ đến cướp luôn tập tranh, lời nói đến bên miệng lại thức thời nhìn xuống.
"Nhất đẳng khoang, anh có thể theo chúng tôi đi lên, cô ấy từng xuất hiện ở trên đó." Rose mặc kệ Cal ở trước mặt, nói lời nói thật với Jack, nói xong ánh mắt phóng dao của bị hôn phu đã bay đến.
"Tốt." Jack sạch sẽ lưu loát đáp ứng, căn bản không cho Cal thời gian cự tuyệt.
Cal nuốt câu nguyền rủa sắp phun ra trở về, anh xoay người bước đi, không muốn nhìn thấy cảnh tượng hai người nam nữ kia tán gẫu. Phía sau Rose còn chưa có tán gẫu xong, "Tôi sẽ kêu nhân viên phục vụ dẫn anh lên, anh chờ một chút."
"Tốt, tạm biệt." Jack cười đáp ứng, sau đó nhìn bóng lưng Cal, nhịn không được nhíu mày.
Cal đem kèn Harmonica lấy ra, anh nhớ tới chạng vạng tối ngày hôm qua, cô ngồi ở đuôi thuyền làm xiếc, trước kia cô cũng làm như vậy để nuôi sống bản thân hay sao? Cứ nghĩ đến cảnh tượng cô dùng cái này thổi loạn khắp nơi cho mọi người nghe, anh liền hận không thể đập vỡ nó luôn, bẻ hai lần nhưng không gãy, anh lại nhanh chóng nhét vào trong túi. Rose đuổi kịp ở đằng sau, anh nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, nghĩ mình đã phát ra hơn năm trăm tấm thiệp mời, không biết vì sao lúc này anh lại không có hứng thú với việc này nữa.
"Cal, tôi nhìn thấy anh ôm cô ấy..."
"Chuyện này dừng lại ở đây." Cal đầu cũng chưa quay lại liền đánh gãy câu nói của cô ấy, anh đương nhiên biết lúc giữa trưa mình ôm Emily đi có bao nhiêu người nhìn thấy, nhưng anh sẽ không thừa nhận. Chỉ cần bịt miệng cái tên mặt trắng kia thì sẽ không có ai biết, cũng sẽ không có ai đến truy hỏi một nữ nhân trốn vé tàu lên đây biến mất ở chỗ nào.
"Nhưng..." Rose cảm thấy loại chuyện này thật sự rất vớ vẩn, vượt quá nhận thức bình thường của cô ấy.
Cal trực tiếp đi đến phòng của mình, dùng sức mở cửa, không khách khí nói với nữ nhân đứng đằng sau: "Em thế nhưng muốn dẫn cái tên mặt trắng ở khoang hạ đẳng lên đây..." Để hắn tới làm gì? Tìm được Emily sau đó hai người họ sẽ song túc song quy sao? Nằm mơ.
Vô luận bọn họ có quan hệ gì, Emily ngay cả một bộ quần áo cũng không có là lỗi của cái tên kia, hắn vô năng lại ngu xuẩn, toàn thân cao thấp không chỗ nào đúng.
Ở trong cuộc sống của Cal, anh lần đầu tiên vắt hết óc để mắng chửi một người đàn ông như vậy.
Anh vuốt vuốt phần eo đang ẩn ẩn đau, đi qua đi lại, phải nghĩ ra cái phương pháp để cái tên mặt trắng kia câm miệng, không biết hắn cầm bao nhiêu tiền mới đồng ý cút ngay đây.
Quỷ mới tin hai người họ là bạn, có loại bạn bè gì mà không để ý tới tính mạng mà chạy lên con thuyền này chứ? Một loại cảm giác chua chát nhanh chóng phủ kín lòng anh, anh không thừa nhận đây là ghen tị. Chỉ là một tên quỷ nghèo, cái gì cũng đều không có, anh không có khả năng thất bại bởi người này.
Emily nói yêu hắn... Bọn họ là hôn phu hôn thê sao?
Cal mơ hồ, anh nỗ lực vận chuyển đầu óc biến nó hoạt động như bình thường. Nhưng cũng không cần dùng, trong mắt anh bây giờ chỉ còn hình anh cô nắm bức tranh của cái tên kia trong tay, hình ảnh kia càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng khuếch đại, cuối cùng triệt để che lại tầm mắt anh, làm hốc mắt anh cũng ẩm ướt theo. Anh đột nhiên cảm thấy chán ghét cảm giác này, không thể khống chế, thật giống như lần đầu tiên anh đầu tư vào một mối làm ăn không quen thuộc, sau đó còn bị lừa vô cùng thê thảm, còn không biết thua như thế nào.
Chưa gượng dậy nổi, ngay cả linh hồn cũng trống rỗng. Đây không phải là anh, chỉ là một nữ nhân thôi, có cái gì lớn lao. Cal trơ mắt nhìn Emily không chút do dự đi ra ngoài, anh có dự cảm cô sẽ biến mất trong cuộc đời mình.
Quay đầu!
Chỉ cần em quay đầu lại một chút thôi anh sẽ tha thứ hết thảy.
Cal tay đặt ở trong túi gắt gao nắm chặt cái kèn, nắm tới mức da xuất huyết. Chỉ cần quay đầu liếc anh một cái, anh sẽ rộng rãi nói cho cô, nhà trọ có thể đổi thành trang viên, nhà thiết kế nước Pháp không đủ anh có thể mời ở nước Anh nước Mĩ, không cần hải dương tinh cũng có thể, anh có thể mua những thứ khác.
Vì sao không quay đầu lại. Cal không dám chớp mắt, nhưng bước chân của cô không dừng lại, cứ như vậy biến mất ở ngoài cửa.
Cal,...
Lovejoy đi tới, định vỗ bờ vai anh an ủi, sau đó ông ấy kéo anh đến ghế sofa nhấn anh ngồi xuống, cuối cùng còn đưa cho anh một li rượu. Cal không biết mình muốn làm gì, chỉ có thể như rối gỗ tùy ý lão bộc an bài. Anh nhìn rượu, nhìn vài phút mới rốt cuộc tỉnh lại từ trạng thái chết lặng kia, sau đó anh mở lời hỏi một câu ngu xuẩn, "Nếu tôi cưới cô ấy, cô ấy sẽ yêu tôi chứ?"
Lão Poodle trầm mặc hai giây, mới mới vô cùng âm trầm trả lời: "Không thể vì một nữ nhân không yêu người mà được ăn cả ngã về không, không đáng giá."
Đương nhiên không đáng giá, anh biết rõ mình sẽ táng gia bại sản, còn không chút chùn bước đi lên phía trước.
Lão Poodle lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Các ngươi mới quen biết hai ngày, ít nhất ba tháng sau mới có thể xác nhận đó có phải là tình yêu không."
"Ngươi muốn nói hai ngày đã xác nhận mình yêu một người, loại kết quả này vừa ngu xuẩn lại vừa không đúng hiện thực sao." Cal bắt đầu ù tai, anh thật ra không biết mình đang nói gì, thử đem uống rượu hết, bất kể hương vị gì cũng không có.
Anh hình như thất tình?
Lão Poodle cái gì cũng không nói, ông chỉ đứng ở bên cạnh nhìn về phía cửa. Một chủ nhất phó, cứ như vậy chuyên chú nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ kia. Nhìn một lúc lâu, cũng không thấycó ai trở về. Cal mệt mỏi lấy tay nắm nắm tóc, sau đó mờ mịt nói với không khí: "Tôi mệt mỏi, muốn ngủ một lúc, đừng để ai đến quấy rầy."
Lão Poodle hơi vui mừng gật đầu, ông cảm thấy cố chủ nhà mình rất nhanh có thể sống sót qua cái bệnh sốt cao này.
Cal hạ vai hướng phòng mình đi tới, đi được một nửa, lão Poodle trơ mắt nhìn anh đi vào phòng nhỏ đặt hòm sắt. Lại nhìn thấy cố chủ nhà mình giống như bị bệnh mộng du, mở tủ sắt ra, sau đó lấy từ trong túi áo ra một cái kèn vỡ nhét vào trong, hơn nữa ông còn nhìn thấy một góc váy rơi xuống được Cal nhét lại.
Đó là hòm sắt chứ không phải thùng rác.
Cal mặt không biểu cảm đi về phòng của mình, nhìn thấy cái giường quen thuộc kia, trong lúc nhất thời anh cảm thấy thiếu cái gì đó. Bên trên hẳn nên có một cô gái nằm, mái tóc dài màu vàng, ánh mắt xanh thẳm và hai núm đồng tiền mơ hồ khi cô cười rộ lên. Anh đứng trước giường vài phút, giống như tên ngốc, sau đó anh sờ chăn, ở bên trên tìm được một sợi tóc màu vàng.
Sợi tóc giữa hai ngón tay không chút lương tâm sáng óng ánh, Cal phỏng tay vứt đi, lui về sau một bước, dưới chân dẫm phải cái gì đó. Cúi đầu thì phát hiện là hải dương tinh, cái tảng đá hỏng bị anh dẫm này phát ra ánh sáng làm người ta chán ghét, vừa xấu, vừa quý lại vô dụng.
Cal đá hải dương tinh sang một bên, sau đó cả người nằm trên giường, trên ga giường có hơi thở quen thuộc, anh thử tùy ý vơ hơi thở ở xung quanh lại. Bảng kế hoạch trong não lại bắt đầu lập ra, anh muốn bán đi một ít cổ phiếu, sau đó mua một ít cổ phiếu có thể tăng lên, anh muốn trang trí lại trang viên, mở ra một phòng luyện múa... Cái này mắc mớ gì đến anh chứ. Cal suy nghĩ trở lại quỹ đạo, xưởng chế tạo nhà anh còn không ít việc đọng lại, rời thuyền thì sẽ giải quyết hết... Cô ấy vì sao lại thích mặt trắng nhỉ?
Cái cảm giác chua sót kia nhanh chóng biến thành cơn lũ, từng chút từng chút một đâm lên chướng ngại vật, rốt cục đập vụn tầng băng lí trí của anh. Cal đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hai mắt anh đỏ bừng nhìn quanh bốn phía, sau khi xuống giường khom người nhặt lấy hải dương tinh, nắm chặt trong lòng bàn tay, độ cứng của kim cương như con dao sắc nhọn cứa vào tim anh.
Cảm giác đau đớn không chịu được, biến thành thù hận, anh cũng không biết mình hận cái gì, dù sao anh không dễ chịu thì người khác cũng đừng hòng tốt.
Anh ra khỏi phòng, cả đầu đều là mùi máu tươi điên cuồng, tiên đao vạn quả cái tên mặt trắng kia, lại... Lại...
Cal đột nhiên phát hiện không đi xuống được, anh đá một cái làm đổ cái bàn, cái người phụ nữ kia lừa anh rất nhiều lần, cô ấy nên bị bắt vào tù... Không thể suy nghĩ tới hình ảnh kia, Cal lại hất một cái bình hoa cho hả giận, tùy tay lấy một bức tranh ra, đầu gối đá vào giữa bức tranh. Toàn bộ phòng giống như vừa trải qua một cơn bão, cuối cùng không có cái gì có thể hủy diệt, anh ném hải dương tinh xuống mặt đát sau đó đá vài cái.
Lão Poodle,...
Đây không phải phát sốt mà là nổi điên đi.
Sau đó ông nhìn thấy Cal như vừa làm xong việc mà ngồi lên trên cái ghế sofa duy nhất còn yên bình, buông đầu xuống, ánh mắt âm ngoan nhìn hải dương tinh trên mặt đất, phảng phất như cái tảng đá kia có thâm thù đại hận gì vậy.
Lặng im một lúc sau, cố chủ của ông nhẹ giọng nói: "Ngươi đi xem, cô ấy đi nơi nào?"
Lovejoy do dự hai giây, mới nhận mệnh đi ra ngoài, cũng không biết mấy thứ trong phòng này, công ty White Star Line có bắt bồi thường không. Chưa đi ra cửa, thanh âm Cal lại truyền đến, "Nếu... Nếu tôi nói nếu ba tháng sau cầu hôn cô ấy... sẽ đáp ứng chứ?"
Đây không phải là nổi điên nữa mà là tự sát.
Lão Poodle u buồn đạp nghiêm mặt, cuối cùng cái gì cũng không nói liền đi ra ngoài, ông quyết định sau khi rời thuyền sẽ về hưu, thế giới người trẻ tuổi ông già rồi không vào được nữa.
Cal ngồi ở giữa đống rác do anh tạo ra, trầm mặc không nói. Anh phát hiện mình căn bản không thể làm rõ tình cảm này là thế nào, thật giống như anh không hiểu được gì đã bắt gặp cái xương sườn còn thiếu của mình vậy, nhưng cái xương sườn này lại đánh anh bầm dập.
Anh có một buổi lễ đính hôn, mỗi người đều biết đến, nếu anh trực tiếp giải trừ hôn ước, anh biết mình sẽ triệt để xong đời. Vụ bê bối này có thể đuổi anh ra khỏi thượng tầng xã hội của nước Anh và nước Mĩ, chỉ là vì anh yêu một cô gái xuất thân thấp kém.
Loại hy sinh này quá lớn, mới hai ngày, anh thậm chí không xác định được đây là tình yêu.
Buông tha cảm giác này, cô ấy bước đi rồi, sẽ không trở về nhiễu loạn sinh hoạt của anh. Cal lạnh lùng nhìn hải dương tinh, bất quá chỉ là một tảng đá thôi, sau này sẽ bán nó đi. Ngón tay run run lấy điếu thuốc ra, Cal ngậm điếu thuốc ở bên miệng, sương khói bắt đầu tràn ngập phòng.
Cảm giác cô đơn như axit ăn mòn anh, ngay cả ánh đèn cũng tối đi, Cal không có biểu cảm cắn điếu thuốc nỗ lực bỏ qua ảo giác này. Anh đã từng xuất hiện cảm giác này, ngẫu nhiên ở đêm khuya uống rượu trở về, lúc một người ngồi ở trong xe, cảm giác hư không như khói thuốc đột nhiên xuất hiện rồi biến mất. Nhưng là không có rõ ràng như hôm nay, không có kéo dài như vậy.
Anh cho rằng mình sẽ ngồi trong bóng đêm cả thế kỉ, thẳng đến khi tai ương ngập đầu đến, làm anh chết đuối, một thanh âm quen thuộc kéo anh trở về hiện thực."hi, Cal." Khi cô ấy gọi tên anh, âm cuối luôn có cảm giác tăng lên cao, ôn nhu tiếp cận thâm tình.
Cal ngơ ngác ngẩng đầu, bóng tối trong mắt anh rút đi, anh nhìn thấy cô đi tới, cô tịch lui về sau, toàn bộ không gian sáng ngời lên.
Cô ấy nói cái gì? Cal phát hiện mình nghe không rõ ràng, cái này không phải điều quan trọng, cô ấy trở về là tốt rồi.
Cal thẳng đến nửa đêm mới yên tĩnh lại, anh thay đổi thân quần áo trở lại bên giường. Bác sĩ muốn cô nghỉ ngơi, hơn nữa phải tích cực điều trị, di chứng dinh dưỡng không đủ trong thời gian dài càng ngày càng nghiêm trọng. Cúi người lưu lại trên má người đang ngủ say một nụ hôn, tiếp đó anh xoay người đi ra ngoài, đầu óc vô cùng thanh tỉnh.
Nói cho Andrew âm mưu của công ty White Star Line, còn có để thuyền giảm tốc độ. Xem ra Emily còn nghĩ mình đang còn ở trên Olympic, cô không tin anh, cho rằng cái âm mưu kia sẽ biến thành sự thật, cho nên cô mới làm ra chuyện bí mật lại nguy hiểm này. Nói cho Andrew là không có khả năng, xưởng chế tàu và công ty White Star Line có khúc mắc lợi ích không phải người ngoài có thể hiểu, nếu để một người như Andrew biết âm mưu đó, ông ta có khả năng sẽ tố giác hành động này cho mọi người biết.
Cho dù có hủy diệt tiền đồ của mình, Andrew người kia cũng sẽ làm như vậy, bởi vì ông ta là một tên cổ hủ lại cố chấp.
Anh sẽ bảo bác sĩ nói với nhà thiết kế, Emily tinh thần không ổn định, cho nên sẽ suy nghĩ miên man. Cal tinh tường biết mình đang làm gì, nỗ lực làm cho Emily bình tĩnh lại. Nếu thuyền giảm tốc có thể để cô an tâm, như vậy anh có phương pháp khác.
Anh trực tiếp bắt được giấc mộng của Ismay, cái tên đang buồn ngủ kia lay anh: "Cái gì? Ngươi nói muốn bỏ một nửa số cổ phần kia?"
Cal trực tiếp nói: "Thời gian khác thì mặc kệ, ngày mười bốn thuyền phải giảm tốc."
"Điều đó không có khả năng, Cal, ngươi có biết RMS Titanic không thể giảm tốc." Ismay bị bừng tỉnh, hắn mặc áo ngủ đi qua đi lại trong phòng mặt nghiêm túc nói.
"Toàn bộ." Cal không cùng hắn cò kè mặc cả, lần đầu tiên anh làm một mối làm anh có lãi lớn như vậy.
"Cái này không có lợi với ngươi, ngươi nếu có quá nhiều tiền thì thả xuống Đại Tây Dương đi." Ismay tự nhận là hài hước chế nhạo anh một câu.
Lần đầu tiên phát hiện cái lão già này chít chít méo mó thật đáng ghét, Cal vốn ngay cả ngủ một giấc cũng chưa đủ, càng không có tính nhẫn nại chờ hắn ta lải nhải tới sáng." Toàn bộ cổ phiếu công ty White Star Line, thành giao, hoặc là không."
"Ngươi rất kỳ quái, tốt lắm, thành giao." Ismay một chút do dự cũng không có, có thể cầm lại số cổ phần trong tay Cal, đây là lần đầu tiên."Nếu không phải biết ngươi không thích đàn ông, tôi nghĩ anh đang yêu tôi, cổ phần cứ cho tôi như vậy?"
Cal bị hắn ghê tởm đến, vội vàng đi ra ngoài, "Tôi sẽ chú ý tới nơi dán thông báo, xem vận tốc con thuyền, đến lúc đó tôi sẽ gọi để người ta chuẩn bị chuyển nhượng."
"Đương nhiên." Ismay một mặt tươi cười quái dị, hắn kỳ quái lầm bầm lầu bầu, "Caledon Hockley điên rồi, quỷ keo kiệt cũng có một ngày tiêu tiền như vậy, thật sự là chuyện lạ."
Chỉ để RMS Titanic giảm tốc độ? Đây chính là tâm huyết của hắn, thuyền sẽ không giảm tốc, dù sao ở chỗ dán thông báo dán vận tốc bao nhiêu mà chẳng được.
Lúc Cal vừa thương lượng trở về, anh ngồi trong phòng, tựa vào bên giường dùng tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô gái trên giường, như là lễ vật mà cuộc đời ban tặng cho anh
Anh nhẫn nại đợi thật lâu, rốt cục nhìn thấy lông mi cô yên tĩnh rung động một chút, tiếp đó cô mở to mắt, đồng tử lục sắc mơ hồ hiện lên hình ảnh của anh.
"Sớm, Emily."
Cal ôn nhu cười với cô, phảng phất như đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Tác giả có chuyện muốn nói: Được rồi, "Ngoại truyện" tạm thời hoàn
Ngủ ngon, ngủ sớm một chút