Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 43.2

Editor: Thủy Nhược Lam

“Hoặc là anh bảo người giúp việc làm đồ ăn cho em, em có muốn uống trà không?” Anh hỏi là hỏi như vậy, giây tiếp theo đã quyết định luôn, “Em sẽ thích.”

Bản lĩnh tự động che chắn cỡ nào khủng bố, tôi thử nói: “Em biết mình cần cái gì, anh không cần quyết định giúp em đâu.”

“Nếu không anh dạy em chơi cờ.”

Nếu có bàn cờ thật tôi sẽ đập thẳng vào mặt anh, cái người này căn bản không hiểu tiếng người, cái gì không giống trong kế hoạch của mình thì không nghe. Tôi nhận mệnh, lười cùng anh trao đổi, có nữ nhân nào chịu đựng được người như anh chứ. Đau đầu lấy tay vuốt ve cái trán, tôi tiếp tục ngẩn người thì hơn.

Có thể là do dáng vẻ suy sút của tôi rất rõ ràng, Cal hơi ngượng ngùng ngừng lại hành vi tự động của mình, anh thử sửa lại hành vi chọc văn kiện thành vẽ bậy vẽ bạ. Vẽ mấy đường thì quay lại liếc trộm tôi một cái, tôi bị anh nhìn tới mức lông tơ dựng ngược hết lên. Cái ánh mắt này khác hẳn so với lúc tôi lên đài biểu diễn, thật dính, cảm giác giống như nam nữ si tình mắc chứng hậm hực.

Anh không thể bình thường một chút sao?

Bị anh nhìn tới mức không chịu nổi nữa, tôi đứng lên, đi về phía cửa. Cái người đằng sau kia lập tức đứng lên, còn đề cao thanh âm chất vấn: “Em muốn đi đâu?”

Quả thực chính là quản giáo nhà giam, cơ bản là tôi đi đâu anh đi đấy, thời đại này nam nhân nuôi tình nhân có cần lao lực như vậy không? Tôi giật nhẹ khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, quay đầu nói với anh: “Em muốn đi toilet, anh có muốn đi theo không?”

Cal bị tôi nói lập tức nghẹn lời, động tác cứng ngắc  ngồi lại trên ghế. Tôi tiếp tục đi về phía trước, còn có thể cảm nhận được tầm mắt đã hóa thành thực chất, dính hồ, giống như sợi tơ của nhện, thật đáng sợ.

Rất muốn có một cái bàn chải, cào toàn thân một lần, không biết có thể hay không hất văng tầm mắt kia đi.

Lúc đi đến phòng khách, ánh mặt trời rực rỡ từ bên ngoài tràn vào, biến thành một tấm thảm màu vàng. Tôi liếc về phía sau, Cal cũng không có theo kịp. Cũng đúng, nếu anh ngay cả đi toilet cũng đi theo cùng, tôi sẽ hoài nghi tâm lí anh biến thái.

Tự nhiên cởi giày ra, trực tiếp đi chân trần dẫm nên trên thảm làm bằng ánh mặt trời. Sau đó làm một vài động tác vận động, động tác rất chậm, nắm chắc bản thân hô hấp. Tôi nghe thấy được hô hấp của mình và tiếng sóng biển ngoài kia hòa hợp thành một thể, phủi tay, hạ thắt lưng. Phảng phất như trở lại khóa huấn luyện hồi nhỏ, cẩn thận tỉ mỉ, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp rất nhỏ và tiếng xương cốt vang lên.

Tôi đối mặt với biển cả, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên gương mặt, ánh mắt và môi của tôi ấm áp. Mồ hôi từ trên trán chảy xuống cằm, tôi thờ ơ chuyển trọng tâm sang chân bên phải, lưng duỗi thân, tự nhiên hô hấp, chân trái hướng về phía trước nâng lên, làn váy màu Huân Y Thảo chảy xuống từ trên chân tôi, giống như những bông hoa đang bay xuống.

Chân trái đạt tới mức tận cùng, mũi chân chân phải cũng kiễng lên, cơ bắp cánh tay thả lỏng về phía trên và chân trái nâng lên. Đây là một động tác múa rất đẹp, làn váy rộng rãi theo động tác mà biến thành hình bông hoa, giống như đóa hoa nở rộ.

Tôi không thích động tác quá mức mềm mại, mềm mại chỉ là bên ngoài, lực lượng cứng cỏi mới là thứ mà tôi theo đuổi.

Ngửa đầu nhìn ngón tay, tôi chậm rãi thu hồi động tác, chân trái một lần nữa trở lại trên mặt. Sau đó thả lỏng hô hấp, định nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục. Kết quả tầm mắt nhìn thấy một người đứng bên cạnh, lau mồ hôi trên trán, tôi quay đầu nhìn thấy Cal đứng tựa ở trên cảnh cửa, anh cắn môi dưới, dùng ánh mắt hít thở không thông nhìn chằm chằm tôi.

Nói thật, bị một người đàn ông mới quen biết hai ba ngày nhìn, tôi chỉ cảm thấy kinh sợ.

Ánh mắt anh mang theo bệnh trạng cố chấp, mà tôi căn bản không biết cái cảm giác cố chấp kì quái kia là như thế nào, nó giống như nhà giam làm người ta có cảm giác muốn chạy trốn khỏi nó.

Lấy tay vuốt nếp nhăn trên váy, phỏng chừng Rose sẽ không muốn tôi mặc váy, tôi cũng không định luyện tập dưới ánh mắt thâm trầm của Cal, quỷ mới biết anh nhìn tôi lộ đùi rồi nghĩ mấy cái thứ gì nữa.

“Đây là múa hiện đại mà em nói?” Cal cũng không có đi tới, mà là tựa vào cạnh cửa, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi tôi.

“Mấy động tác này cải biên từ múa ballet.” Múa hiện đại vốn là một số động tác lấy từ múa ballet, Isadora cởi bỏ giày múa ballet, từ đây cuộc cách mạng trong vũ đạo mở ra.

“Cái này không phải là múa ballet, em không có đi giày múa, hơn nữa em thoạt nhìn rất nhẹ nhàng.” Cal đã không tiếp thụ được câu trả lời của tôi, anh đi lên sàn tàu, ngồi lên trên ghế mây, lấy tay kéo lá cây cọ xuống.

Thật không biết cái cây này đắc tội anh lúc nào. Tôi cảm thấy nếu mình giải thích ý nghĩa của múa hiện đại với anh, anh chắc sẽ không có hứng thú, mấy cái như tự do, giấc mộng, tín ngưỡng linh tinh không giống như tiền bạc làm người ta thích. Cuối cùng tôi còn bảo thủ nói với anh, “Múa hiện đại khác với múa ballet, nó không quá theo đuổi mĩ cảm mà là cảm giác tự thân. So với nhịp điệu, nó cần nhất chính là cảm thụ nội tâm riêng của từng người.”

“Cảm thụ nội tâm?” Cal quả nhiên biểu cảm cái này là cái gì, đương nhiên anh rất nhanh thu lại cái biểu cảm khinh bỉ này.”Cái cảm thụ gì cũng có thể?”

Tôi không cần phí thời gian giúp một người học thưởng thức vũ đạo, “Phẫn nộ, tuyệt vọng, đau thương, vui sướng, hận hoặc là yêu. Tất cả, chỉ cần anh có, đều có thể biến thành vũ đạo.”

“Nghe qua…” Cal biểu cảm quái dị như nghe thấy vu thuật, hơi không cho là đúng nói, “Nghe qua thật thần kỳ, ha.”

Cái khẩu khí trào phúng này, khuôn mặt tươi cười kì quái này, cứ việc nói thẳng anh khinh thường diễn viễn diễn “Xiếc ảo thuật” sẽ chết sao?

“Như vậy em có thể biểu diễn tình yêu không?” Cal đột nhiên nhịn không được hỏi, anh hô hấp hơi khẩn trương, tiếp đó cường điệu vấn đề của mình, “Nếu em yêu một người đàn ông em sẽ biểu diễn như thế nào?”

Biểu diễn như thế nào? Tôi nhịn không được suy tư, cái cảm giác này tôi chỉ học tập từ người khác, bởi vì tôi chưa từng động tâm với bất cứ người đàn ông nào. Tôi thử thay đổi cảm xúc, ánh mắt nhìn Cal… Nhìn ban ngày tôi phát hiện mình căn bản không thể nào nhập diễn, đành phải đem ánh mắt nhìn về phía sau lưng anh, sau đó chậm rãi tìm kiếm cảm tình này.

Động tác phối hợp hô hấp biến thành bản năng của tôi, tôi từng bước từng bước đi về phía trước, thay đổi hình dáng vận động thân thể của mình, cuối cùng hòa thành một thể với ánh sáng sau lưng. Nếu tôi muốn biểu diễn mình yêu một người đàn ông, như vậy ánh mắt tôi sẽ trở nên thâm tình, ngón tay tôi so với nước còn mềm mại hơn, bước chân tôi kiên định đi về phía anh.

Cal đứng lên, hình như muốn nghênh đón tôi, ánh mắt anh bức thiết làm tôi cảm thấy đoạn đường này đi thật lâu, làm cho anh đứng đợi hàng vạn năm biến thành hóa thạch.

Anh đưa tay ra, vuốt gương mặt tôi, đáy mắt si mê rõ ràng có thể thấy được, thậm chí tôi có ảo giác, người múa là anh chứ không phải tôi. Sau đó mặt anh chậm rãi gần hơn, tiếng hít thở tăng thêm, mắt khép hờ, trên mặt đất cái bóng của hai chúng tôi kề sát nhau.

Một cái hôn… Một cái còn không kịp chạm vào môi tôi, cứ như vậy bị tôi dùng tay giữ lại, Cal đột nhiên tỉnh lại, mặt anh bị tay tôi giữ lại, hơi biến hình, anh ủy khuất nói: “Em đã đáp ứng anh.”

Một đại nam nhân, xin nhờ không cần dùng khẩu khí làm nũng này nói chuyện với tôi? Tôi thật sự không có thói quen.

“Thật có lỗi, em chưa chuẩn bị tốt.” Tôi cũng không muốn hôn môi với một người đàn ông quen biết chưa được ba ngày, rất không vệ sinh.

“Em sẽ không gạt anh nữa chứ.” Cal cảnh giác đa nghi lại xuất hiện.

“Sẽ không…” Mới là lạ. Tôi âm hiểm tính toán trong lòng, nếu để cho anh biết sau khi rời thuyền tôi sẽ chạy, có lẽ anh sẽ đánh gãy chân tôi.

“Em tốt nhất không nên đùa giỡn anh.” Cal thanh âm trầm thấp, dáng vẻ thẹn quá hóa giận.

“Đương nhiên.” Tôi dường như không có việc gì trả lời có lệ, nhìn vẻ mặt không tình toán gì của anh, thật muốn ấn huyệt Thái Dương, một đại nam nhân chít chít méo mó nhiều như vậy, anh không phải sinh nhầm giới tính chứ. Tôi chợt dùng tay giữ chặt cằm anh, tay kia thì vươn đến cà vạt trên cổ anh, hung hăng kéo đầu anh thấp xuống, sau đó tay xoay mặt anh đi, một cái hôn cứ như vậy chạm vào sườn mặt anh. Hôn xong dùng tay đẩy anh ra, nhịn xuống xúc động muốn lau miệng, nhíu mày nói: “Tốt lắm, anh đừng náo loạn.”

Cal lăng lăng vuốt mặt mình, hình như không biết chuyện gì vừa xảy ra, cái dáng vẻ ngốc nghếch này nếu bị ai đó nhìn thấy, còn tưởng tôi phi lễ anh.

Xoay người liền đi vào bên trong, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của anh, thanh âm đó như ánh mai buổi sáng, còn pha thêm chút ôn nhu, “Nếu em muốn luyện múa… Kia luyện cho anh xem.”

Tôi cho rằng mình nghe lầm, buổi sáng không phải anh muốn nhét vào đầu tôi mấy thứ như thưởng thức tranh và âm nhạc sao? Nhanh như vậy liền thay đổi chú ý?

Bước chân dừng lại, tôi quay nửa đầu nhìn về phía anh, ánh mặt trời bao phủ lấy chúng tôi, trong nháy mắt đó tôi có cảm giác mình lạc vào trong đồng tử màu hổ phách ấy, giống như thấy cảm tình còn trong suốt hơn ánh mặt trời.

Tim kì quái đập nhanh hơn, sau đó tôi nghe thấy thanh âm mình trả lời: “Được.”

Ánh mặt trời lặng im, kéo dài dưới chân chúng tôi.
Bình Luận (0)
Comment