Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi rất muốn nhấn cái tên tửu quỷ ngây thơ thừa thãi tinh lực hôm qua xuống đáy biển, lại đá thêm mấy đá cho người đó xuống đại tây dương. Con người của tôi có cái tật xấu, chính là lúc uống say tinh thần sẽ rất thừa, thấy ai cũng cảm thấy vừa mắt, thậm chí lúc quá đáng nhất còn ôm lấy người đó làm nũng không buông, đáng sợ nhất là, hôm sau tỉnh lại tôi lại nhớ rất rõ ràng.
Đúng vậy, tôi vừa thân vừa ôm Caledon Hockley lại còn làm nũng không buông nữa, cuối cùng còn treo ở trên người người ta ngủ nữa.
Đau đầu ngồi trên ghế dựa ở sàn tàu, vẻ mặt mệt mỏi nhìn bữa sáng, bên người là nhân viên phục vụ đi qua đi lại đi qua đi lại thêm đồ ăn. Bọn họ dùng âm trà màu bạc thêm trà cho chúng tôi, một chút cũng không cảm thấy kì quái nữ chủ nhân đi đâu.
Cal mặc tây trang và quần màu tối, anh dùng thìa quấy ly trà, bất động thanh sắc nhìn tôi liếc mắt một cái.
Tôi không biết khuôn mặt tiều tụy và quầng thâm mắt có gì đẹp mà nhìn, không có khí lực duy trì cái gọi là lễ nghi bàn ăn, giống như nam nhân trực tiếp dựa cả người lên ghế dựa, tay chống cằm hai mắt vô thần.
"Lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy." Cal ôn hòa cười dặn tôi, sau đó uống một ngụm trà, hoàn toàn không có chút phẫn nộ nào giống như hôm qua khi đi bắt.người cả
"Ừm." Tôi không có tinh thần trả lời.
"Anh có việc muốn cùng em nói." Anh đặt ly trà lên bàn, tiếp đó tay đặt lên tay vịn, có thể nhìn ra được nội tâm của anh không có thoải mái giống như bề ngoài, ngón tay cứng ngắc.
Tôi dùng thìa quấy đặt ở trên bàn bên cạnh ly trà, tinh thần tan rã cúi mắt nhìn chén sứ, ánh mặt trời sáng sớm trải vào bên trong, tôi nhịn không được muốn đem chúng nó vớt lên ăn. Say rượu qua đi tinh thần tôi sẽ luôn uể oải, hơn nữa cơ bắp đau nhức. Tôi yên lặng đợi một lúc, mới phát hiện Cal còn đang do dự, anh hình như muốn nghĩ kĩ lời nói dối, kết quả bởi vì lâu quá ngược lại không dám nói ra.
Chờ tôi rốt cục không muốn uống trà nữa, chuẩn bị đứng lên đi dạo để lấy lại tinh thần, anh rốt cục mở miệng, thanh âm mang theo chút run run không thể đè nén, cảm giác giống như dân cờ bạc chuẩn bị đánh một ván cuối cùng bằng tất cả gia sản, hơn nữa lợi thế giống như là đang đi mượn vậy.
"Chúng ta ở cùng nhau." Ngay cả âm thanh cũng run, anh kiệt lực áp chế kích động, còn làm những lời này biến ảo.
Tôi nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, tiếp tục cầm thìa quấy trà ngẩn người.
"Anh nói, em cùng với anh." Cal nghiêm cẩn mà nghiêm túc nói, thậm chí biểu cảm còn mang theo thành kính làm người khác không thể bỏ qua, làm tôi nhớ tới chú rể thành kính đọc lời thề của mình trong hôn lễ phương tây.
Không không phải là đã "Ở cùng nhau" sao? Cái tên gia hỏa này muốn tôi làm tình nhân không phải đã nói hơn trăm lần rồi sao, đây là tiết tấu mỗi ngày lặp lại một lần sao?
"Anh biết em là cô nhi, không có tiền cũng không có gia đình, thậm chí ngay cả dòng họ cũng không có." Cal một chút cũng không biết kiểu nói chuyện này đã đắc tội hầu hết tất cả mọi người, nhưng tính tình anh chính là cái dạng này, tôi một chút cũng không so đo. Tôi nhìn thấy anh ngón út không có nhẫn cũng đã quên, tay theo thói quen còn đi vuốt chỗ đó, điều này làm tôi không thể liếc cái nhẫn trên ngón tay của mình, chiếc nhẫn còn đang mang trên tay.
"Điều này thật phiền toái, Emily, em không nhớ nổi cha mẹ mình là ai sao?" Anh có thể đã suy xét vấn đề này rất nhiều lần, cho nên lúc đang nói chuyện với tôi anh không nhịn được mang theo vấn đề quấy nhiễu mình ra, ngay cả mày cũng nhăn lại, điều này làm cho ánh mắt anh hơi rũ xuống.
"Mỗi người luôn sẽ có chuyện phiền nhiễu cả đời, tôi nghĩ chỗ này tôi không có cha mẹ." Cho dù khối thân thể này có cha mẹ, thì cũng không phải của tôi, cha mẹ tôi sống ở một trăm năm sau, hơn nữa bọn họ sống rất tốt, tôi vô cùng xác định.
"Được rồi, anh biết em không có, bằng không ngay cả dòng họ em cũng không nghĩ ra." Cal thân thể nghiêng về phía trước, anh nhìn tôi, hình như càng muốn đến gần tôi.
Loại phương thức nói chuyện này... Tôi thật sự rất muốn dùng tình thương bao phủ anh, cho dù người ta khinh thường anh, anh cũng có thể chọc vào đúng chỗ yếu của người ta. Khó trách anh phá sản còn phá tiêu sái như vậy, loại tính cách này nếu không phải có một người cha tốt còn không phải bị người ta bắt nạt thảm mới là lạ.
Anh lại tạm dừng một lúc, không giống như lúc bình thường, buổi sáng hôm nay anh luôn luôn ấp a ấp úng, nói gì cũng không hợp tác. Nhưng tơ máu trong mắt lại rất rõ ràng, ngay cả hốc mắt đều đỏ bừng, so với tôi uống rượu say thật vất vả mới tỉnh còn mệt mỏi hơn. Tuy tinh thần của anh rất phấn khởi, tôi nhìn thấy anh rất hưng phấn, giống như làm cái chuyện gì trọng đại liên quan đến cả quốc tế vậy, điều này làm cho anh nóng lòng muốn thử không thể kiềm chế.
"Em có thể dùng họ của anh, Hockley." Cal mặt trịnh trọng, trong mắt không có thành phần đùa giỡn gì cả, mà là cảm giác nghiêm túc và trầm trọng, làm khuôn mặt không có biểu cảm rất có lực uy hiếp.
Tôi cầm thìa, trước mặt là ly trà trải đầy ánh nắng, cứ như vậy quái dị nhìn anh, không thể hiểu rõ được tính nghiêm túc trong lời nói của anh.
"Emily Hockley." Anh thì thào tự nói, phảng phất như nói vô số lần trong lòng, thuận lợi đến không thể tin được, không có gì trì trệ. Ở lúc tôi còn chưa nói được tiếng nào, anh lại nói: "Emily Hockley." Tên này phảng phất như anh được thần ban ân cho ma lực, làm khóe mắt u buồn của anh sáng rực lên, tơ máu trong ánh mắt của anh cũng không quá đáng sợ nữa, mà tràn đầy ánh sáng ôn nhu sung sướng. Vẻ mặt của anh so với ánh sáng mặt trời chiếu vào đây còn sáng hơn, khóe môi mỉm cười so với mấy đứa nhỏ còn có sức sống hơn.
Cái này có gì mà cao hứng, tôi không biết là cái họ của tôi cũng làm anh vui vẻ như vậy. Động tác thong thả đưa chiếc thìa lên miệng, đưa thìa tràn đầy ánh nắng kia vào trong miệng, tiếp đó tôi tìm lại thanh âm của mình, "Anh muốn làm gì?"
Trạng thái của anh không được bình thường, rất không bình thường.
Mỉm cười trên khóe miệng Cal không chút thay đổi, không có chần chờ nói: "Anh nghĩ rõ ràng, không cần ba tháng, anh biết mình đang làm gì. Điều này thật điên cuồng, anh chưa từng làm ra quyết định điên cuồng như vậy, anh nghĩ nó là niềm kiêu ngạo cả đời này của anh, lần này mạo hiểm sẽ làm anh phải trả một cái giá rất lớn, nhưng...." Thanh âm của anh thấp dần đi, mang theo lười nhác nói nhỏ, ngay cả ánh mắt mệt mỏi cũng không còn."... Em đáng giá."
Thìa bạc trong tay rơi xuống ly trà, tôi rốt cuộc cũng biết anh đang nói cái gì, nhưng cũng không thể tin được, cái quyết định của anh lại là cái này. Chưa từ bỏ ý định lặp lại hỏi anh, "Ý của anh là..."
"Chúng ta sẽ ở cùng nhau." Ngữ điệu của anh thoải mái hơn, mang theo chút hương vị nghịch ngợm không giống bình thường, không chính mắt trả lời tôi, còn nhớ rõ hơn nửaa ngày, "Vĩnh viễn."
Tôi chưa từng cảm thấy cái từ vĩnh viễn này dọa người như vậy, không hiểu nhìn anh, có thế mới qua một đêm mà anh triệt để thay đổi?
"Anh sẽ cho em hết thảy, tất cả những gì nữ nhân cần." Cal từ ghế dựa đứng lên, Tây phục của anh rất phẳng phiu, anh đưa tay đặt ở trên bàn, ánh mắt kiên định nhìn tôi.
Tôi thấy được trong ánh mắt của anh không chỗ nào không có cảm tình, lời nói của Rose bắt đầu phóng đại lên trong đầu tôi —— hắn yêu cô.
Nam nhân này yêu cô
Không thể tin được, kết luận này đến quá nhanh, nhanh đến mức tôi không thể tin. Tôi nhìn anh kéo ghế dựa ra đi ra ngoài, đơn thuần vui sướng biến thành thâm trầm, ôn nhu nơi đáy mắt bị băng lạnh âm hiểm thay thế, anh vừa lôi kéo áo ở cổ tay vừa nói: "Anh đi giải quyết một số chuyện, khả năng sẽ có rắc rối nhỏ. Đúng rồi, em thích quần áo màu gì, anh sẽ sai người phát điện báo để họ chuẩn bị trước."
Không cần dùng điện báo quý giá trên thuyền chỉ để nói mấy chuyện nhàm chán như vậy, tôi một chút cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người chúng tôi ở cạnh nhau sau khi rời thuyền. Nhưng khi nhìn thấy anh tự tiện quyết định tốt mọi thứ, hơn nữa không để cho bất luận một ai ngăn cản, trong lúc nhất thời tôi không biết mở miệng nói cái gì để xác định ý nghĩa trong lời nói của anh.
Thấy anh rất nhanh sẽ biến mất, tôi bật thốt lên liền hỏi: "Rose đâu? Các ngươi không phải muốn đính hôn sao."
Cal nghe được thanh âm của tôi, anh đứng ở cạnh cửa một lúc, trầm mặc làm cho người ta kinh hãi. Sau đó tôi nhìn thấy anh quay đầu, lộ ra một cái tươi cười, đó là nụ cười tràn ngập tự tin và hi vọng, trong mắt ôn nhu và đáp án trong miệng làm hiệu quả tương phản, anh lãnh khốc trả lời, "Không có lễ đính hôn, cho dù có, cũng sẽ không thể là nhà Bukater."
Tôi rốt cục biết anh không nói đùa, mà là nghiêm cẩn đòi mạng.
Trơ mắt nhìn anh xoay người bước đi, biến mất cánh cửa bên kia, tôi yên tĩnh một lúc, mới sờ yết hầu của mình, khẩn trương làm tôi hô hấp không bình thường.
Hít sâu vài hơi, tôi nâng chung trà lên, trong ly trà ánh sáng luôn luôn lay động. Cuối cùng không có cách nào một lần nữa đặt ly trà lên bàn, lấy tay xoa huyệt Thái Dương, miệng nhịn không được nói lại lời anh, "Emily Hockley?"
Nói xong mới phát hiện rất thuận miệng, nhịn không được thấp giọng cười rộ lên, khóe miệng đều vặn vẹo không bình thường."Không phải đâu, cái tên ngốc kia sẽ không phải chạy đi giải trừ hôn ước chứ, sau đó định cưới mình." Anh sẽ không sợ làm người khác đau lòng sao? Căn bản không giống phong cách của anh.
Tôi thế nào cũng cảm thấy chuyện này chơi quá lố rồi.