☆Editor: Thủy Nhược Lam
"Sau khi rời thuyền anh sẽ đến Seattle một chuyến, ở chỗ đó anh quen biết một ít người, bọn họ có thể giúp em chế tạo một thân phận tốt. Quan trọng nhất là họ sẽ để mọi người biết em kế thừa một khối di sản khổng lồ, chỉ cần em có tiền, như vậy ai cũng sẽ phải nhìn vào em." Cal so với tôi còn quan tâm tới tương lai của chúng tôi hơn, anh so với tôi thì thông thuộc hơn những quy tắc trong vòng luẩn quẩn này, cho nên anh cũng biết nên làm cái gì để tôi thoát khỏi tình huống lúc này.
Tôi thử để đầu óc quay lại cái kế hoạch của anh, đối loại âm mưu quỷ kế đau đầu không thôi, suy nghĩ một lúc tôi rốt cuộc cũng nắm được trọng tâm."Anh muốn nói... Chế tạo cho em một thân phận?" Chúng tôi từ RMS Titanic bản điện ảnh biến thành kịch trạch đấu rồi sao? Nghe qua sao lại không đáng tin nhỉ.
"Uh, là người thừa kế duy nhất của một phú hào lánh đời, hoặc là có tài phú khổng lồ, nhưng thể nhược nhiều bệnh nên không có xuất hiện trong vòng xã giao. Kỳ thực đây đều là đơn giản nhất, quan trọng nhất là em phải có tiền, chỉ cần em có số lượng tiền tài nhiều, như vậy em có thể bắt những người ba hoa kia câm miệng." Cal lấy tay mang theo bút máy, có thể tưởng tượng được anh thường xuyên hút thuốc khi nói chuyện về những vấn đề như vậy, cho nên ngón tay anh theo quán tính kẹp lấy bút.
Thể nhược nhiều bệnh...
"Vậy Rose thì sao?" Tôi thử nhắc nhở anh, anh có hôn ước với người khác.
"Rose?" Cal giống như chưa từng đặt vị hôn thê của mình vào trong kế hoạch, anh giống như bây giờ mới nhớ tới người này, tiếp đó mắt loạn chuyển giọng nói lạnh nhạt, "Việc này rất đơn giản, nhà cô ấy thiếu rất nhiều tiền, mà mẹ cô ấy cần lợi thế của xã hội thượng lưu. Cùng lắm thì anh cho cô ấy một ít tiền, lại giới thiệu cho Rose Bukater một người đàn ông không tồi, cái này không phải chuyện lớn gì."
"Mẹ Rose nói muốn tố cáo chúng ta..." Tôi đặt ly trà lên bàn, lấy tay chống cái trán, muốn suy nghĩ kĩ lưỡng chuyện này, tôi không am hiểu nhất chính là mấy vấn đề này.
"Bà ta không dám." Cal khinh thường cười một tiếng, "Anh cho bà ta nhiều thứ như vậy, bà ta không có gan phá hỏng chuyện của anh, bà ta rõ ràng anh có bao nhiêu phương pháp chỉnh chết một người, nếu bà ta muốn giữ thể diện nhất định phải nghe anh."
... Tôi rốt cục biết anh không ngốc, trong mấy chuyện âm mưu quỷ kế này anh chẳng khác nào Đại Ma Vương.
Nếu về sau hai chúng tôi không hợp nhau, tôi khẳng định cái tên ngốc này nhất định sẽ có biện pháp giết tôi.
"Có lẽ anh có thể lo trước." Tôi có thể xác định được tất cả chỗ này đều là của anh, nhưng cứ như vậy chuyển nhượng cho tôi, tôi cảm thấy không hiện thực.
"Anh đã lo đầy đủ rồi, tài phú có thể bảo hộ em, đây là phương pháp ổn thỏa nhất." Cal ngay cả một chút do dự cũng không có, một chút tự giác khi tôi kí tên anh sẽ biến thành kẻ nghèo cũng không có. Anh cũng không lo lắng nếu đem tiền đưa hết cho tôi, sau đó lão ba của anh tức giận không cho anh kế thừa tài sản, anh nếu một xu cũng không có thì làm sao bây giờ.
Cái bút máy được nhét vào tay làm tôi cảm thấy nó nặng ngàn cân.
"Em muốn nói, đợi đến khi chúng ta ở chung cảm thấy thích hợp, hơn nữa định tính đến chuyện hôn nhân thì sẽ thực hiện âm mưu kia... Em muốn nói phương pháp." Tôi thật muốn kéo cổ áo anh điên cuồng lắc, mới quen biết vài ngày, mới quyết định yêu nhau đã tính chuyển nhượng tài sản, ít nhất cũng phải ở chung một thời gian mới tính đến chuyện đó chứ.
"Quyết định thích hợp... với nhau?" Cal hình như không giải thích được từ này, anh lặp lại vài lần, mỉm cười nơi khóe miệng cũng thu lại, "Em cảm thấy chúng ta không thích hợp?"
Vốn quả thật không thích hợp, tính cách cách nhau một vạn tám ngàn dặm, nhưng lại không phải góc bù. Nhưng chuyện thích hợp hay không không phải do tính cách quyết định, cho nên một khắc khi động tâm mới quyết định có nên ở với nhau hay không. Lúc thảo luận chuyện tài sản cũng hết sức cẩn thận, tôi cũng không có khả năng quen biết mới ba ngày đã quyết định kết hôn.
"Không, em muốn nói chúng ta nên sống chung một thời gian ngắn..."
"Vì sao chúng ta phải sống chung một thời gian ngắn? Chẳng lẽ em căn bản là không muốn ở cùng với anh." Cal gương mặt không cười, âm trầm lên. Anh không nhúc nhích cầm bút máy, cứ như vậy sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm tôi.
"Yêu đương đến kết hôn có quá trình..." Tôi tận lực nói rõ quan điểm bản thân, mới vài ngày đã nhanh chóng như vậy, nếu mấy tháng sau nhiệt tình còn, như vậy tôi có thể xác định tình yêu tồn tại. Nhưng mới vài ngày... Tôi rất khó xác định anh có phải mắc bệnh nhiệt tình quá độ.
"Quá trình gì? Vì sao còn muốn quá trình, em không phải đã đáp ứng anh sao." Cal hoang mang vòng vo chuyển bút, hoàn toàn không thể hiểu những gì mà tôi nói, "Chúng ta đương nhiên phải nhanh chóng kết hôn, đúng rồi, còn muốn nhanh chút sinh một người thừa kế."
Tôi,...
Chờ một chút, vừa rồi đáp ứng yêu đương, bây giờ là trực tiếp chuyển nhượng tài sản, sau đó phải nhanh chóng kết hôn sinh đứa nhỏ... Thời gian của chúng tôi hình như trôi qua khác nhau, quá trình mới có mấy giờ, tôi sao lại cảm thấy nó trôi qua nhanh quá đáng?
Tôi rốt cục suy nghĩ cẩn thận, Cal miệng yêu đương, chẳng lẽ chính là kết hôn ý tứ. Cái gọi là lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để kết giao, ở trong mắt anh, điều kiện tiên quyết cùng kết giao đều không tồn tại, chỉ còn lại có kết hôn?
"Trong nhà anh không phản đối anh làm vậy sao?" Tôi đành phải chuyển nan đề lớn nhất ra, ý đồ nhắc nhở anh chuyện này anh thật sự quá xúc động, hơn nữa còn chạy rất nhanh không đường quay về.
Cal quả nhiên bị mắc, anh u buồn nhăn mày lại, dùng bút máy di chuyển trên mặt bàn, "Không có việc gì, dù sao ba anh cũng chỉ có một người thừa kế, chỉ cần anh đảm bảo mọi chuyện thì sẽ không phản đối."
Ý tứ là chỉ cần anh cho ba anh đủ mặt mũi là được, thì ba anh sẽ không quản anh làm cái trò điên trò gì, loại giáo dục này khó trách sẽ dưỡng ra người thừa kế có cái đức hạnh như vậy.
"Em còn cảm thấy, nên ở chung một thời gian ngắn..." Mới ba bốn ngày, anh bình tĩnh một chút, xuống thuyền chúng ta lại đàm thoại chuyện cọ xát tình yêu này, khi nào xác định thật sự yêu nhau mới nghĩ đến chuyện kết hôn. Tôi vô lực cúi đầu, không biết làm cách nào đánh vỡ xúc động lúc này của anh.
"Vì sao phải ở chung một thời gian, anh không phải đã nói mọi chuyện khó khăn đã có anh xử lí sao, em chỉ cần xem xét lúc kết hôn nên chọn trang sức như thế nào, hoa có đẹp hay không thôi, còn có cái nhà thiết kế áo cưới nào ở châu âu hợp với sở thích của em là được." Cal độc đoán chuyên quyền đảm nhiệm nhiều việc, ý kiến của tôi căn bản không nằm trong kế hoạch của anh.
Tôi vốn cho rằng quyết định nói chuyện yêu đương, mấy tháng sau mọi người đều suy nghĩ cẩn thận đó là một quyết định chính xác, sau đó ở chung với nhau khoảng hai năm thì mới nghĩ đến chuyện kết hôn, kết hôn sau đó mới nghĩ nên sinh mấy đứa nhỏ. Tôi nghĩ nghĩ, bởi vì khiêu vũ nên khi sinh dục tương đối ảnh hưởng tới thân thể.
Kết quả đừng nói một hai năm, Cal thoạt nhìn ngay cả hai phút cũng không chờ được. Ở trong lúc tôi còn đang suy nghĩ nên dùng cách nào để thuyết phục anh, tay của tôi đột nhiên bị nắm lấy, tiếp đó bị nhét vào một cái bút máy, ngẩng đầu nhìn thấy Cal đã đi lại, dùng sức kéo tay của tôi muốn đi ký tên.
Tôi vội vã muốn giật tay lại, "Em nói thời gian quá nhanh, chúng ta nên ở chung một thời gian."
"Không cần thiết, bây giờ em kí tên nhanh lên, sau đó xuống thuyền chúng ta lập tức có thể chuẩn bị hôn lễ." Cal gắt gao bắt lấy tay của tôi, dùng sức muốn khống chế tay của tôi ký tên.
"Ít nhất ở chung hai ba tháng mới xác định chính xác có phải là xúc động nhất thời hay không, anh không cần xúc động..." Thân thể tôi ngửa ra sau, liều mạng muốn rút tay lại.
"Ở chung hai ba tháng để em có cơ hội đi chọn lựa tên đàn ông khác thì sao? Đã đáp ứng anh thì đừng hòng hối hận." Cal khí lực vô cùng lớn, kéo tay của tôi run run ý đồ muốn nhúng chàm xử nữ chỗ kí tên trống rỗng kia.
"Em nói, chúng ta mới quen biết vài ngày, ít nhất nói xong chuyện yêu đương thì mới kết hôn." Vẻ mặt tôi vặn vẹo hô to, cái tờ giấy kia biến thành khế ước bán mình đáng sợ, tôi thử nới ngón tay ra, để bút máy không có lực chống đỡ, nhưng Cal bao lấy bàn tay tôi nhanh chóng, nhanh đến mức mồ hôi cũng thi nhau tuôn ra.
"Em không cần thiết phải lo lắng, em chỉ cần ký tên là được rồi." Anh bá đạo ra lệnh cho tôi, một mặt nghiến răng nghiến lợi.
"Anh không cần em cần, buông tay em ra." Tôi không cần mới đáp ứng yêu đương thì phải kết hôn ngay đâu, cái quá trình này căn bản không đúng, ngay cả bữa tối dưới ánh nên cũng không có, nghi thức cầu hôn cũng không có, kết hôn cái quỷ gì chứ.
"Lo lắng cái gì? Tất cả nữ nhân đều muốn gả cho anh, vì sao em còn phải lo lắng." Cal dõng dạc nói, đáng thương bút máy ở trên trang giấy cố sức vẽ những đường không ra gì.
"Em nói, chúng ta cần ở chung một thời gian." Nhiều nữ nhân muốn cướp muốn gả cho anh như vậy, anh trực tiếp thu mấy người đó vào hậu cung là được rồi.
"Anh không muốn nghe mấy lời vô nghĩa như vậy, kí tên nhanh lên." Anh bắt đầu nóng nảy, hơn nữa rất tức giận khi tôi không nghe lời.
"Không ký." Tôi hối hận, tôi không muốn cùng với tên không hiểu tiếng người này nói chuyện yêu đương, cái này mà gọi là nói chuyện yêu đương sao, gọi là ép mua ép bán thì đúng hơn.
"Không ký cũng phải ký, bằng không ấn dấu tay."
"Anh buông tay cho em..." Tôi một tay ôm sofa, không để anh túm qua.
"Cái dấu tay..." Tay kia của anh nhanh chóng tìm đồ trong đống giấy tờ tán loạn, ý đồ lục ra công cụ có thể lăn dấu tay. Đáng tiếc tìm không thấy, anh ảo não nói: "Vẫn là ký tên là được."
Ký tên cái lông ý, tôi nhìn cái tên Emily Hockley trên tờ giấy trắng, thật muốn kéo lỗ tai anh rống to, trực tiếp đều kí họ anh, còn giả tạo cái gì thân phận. Người khác vừa thấy liền biết chúng tôi có quan hệ, cái tên ngốc này.