☆Editor: Thủy Nhược Lam
Gáy ứ thương cũng không tạo thành di chứng không thể vãn hồi nào, lúc bác sĩ cho tôi chườm lạnh sắc mặt so với tôi còn khó coi hơn, hắn hoài nghi nhìn thoáng qua Cal, lại quỷ dị nhìn nhìn tôi, hình như rất muốn nhìn ra chuyện đáng sợ gì mới xảy ra.
Cal ngồi ở bên giường, đầy người suy sụp, anh vừa uống chút rượu mạnh. Là Lovejoy cứng rắn buộc anh uống hết, lúc lão Poodle trở về vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng hai chúng tôi ôm nhau, lúc ông ấy nhìn thấy cố chủ của mình khóc, biểu cảm kia... Thật giống như nhìn thấy con trai của mình trên đầu mọc ra sừng hoặc là cái đuôi cái chuyện ai cũng tin không thể xảy ra được, lại buộc bản thân tin tưởng, cuối cùng còn dám đem chuyện khó tin này thành điều tự nhiên mà nuốt xuống bụng.
Bác sĩ bị Lovejoy mang ra ngoài, tôi không có trở ngại gì, chỉ cần không nói chuyện, chú ý bảo dưỡng đừng để chỗ bị thương nhiễm trùng, qua một thời gian ngắn thì có thể khang phục.
Tôi nằm ở trên giường, nữ giúp việc cầm khăn lông lạnh chườm vết thương cho tôi. Khoảng thời gian này trôi qua thật lâu, rất khó chịu. Tình cảm của Cal, RMS Titanic vẫn gia tốc, hai chuyện này thành gánh nặng ép tôi không thở nổi.
Sống một ngày bằng một năm quả thực là hình dung tốt nhất lúc này của tôi.
Cal cầm lấy tay tôi, không có một khắc thả lỏng. Tôi thử muốn nói chuyện, anh lập tức chú ý tới động tác của tôi, lo âu cùng âm u đan vào nhau thành biểu cảm vội vàng, "Đừng lên tiếng, anh biết em muốn cái gì." Sau đó anh lấy khăn lông lạnh từ tay nữ giúp việc rồi phẩy tay, ý bảo nữ giúp việc rời đi, đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người chúng tôi, anh mới tiếp tục làm thay công việc của nữ giúp việc giúp tôi chườm vết thương.
"Cho dù em muốn RMS Titanic giảm tốc, cũng không thể đi tìm người khác. Đặc biệt là Andrew, em không có cách nào thuyết phục ông ta, Emily." Cal đưa tay đặt lên gối đầu, cúi đầu mặt đối mặt với tôi, tôi trầm mặc nhìn anh.
"Em biết không? Anh hoài nghi em muốn công ty White Star Line phá sản, bởi vì người bình thường căn bản không biết đến âm mưu thượng tầng, trừ bỏ gián điệp thương mại." Cal nhàm chán giật nhẹ khóe miệng, anh chậm rì rì nói ra nghi vấn của mình, trên mặt mang theo kích động đỏ ửng sau khi uống rượu, trong mắt còn lưu lại một tia bất an lo âu. Anh coi tay tôi thanh công cụ trấn an bản thân, không ngừng đặt lên bên miệng hôn, mới có khí lực tiếp nói: "Em muốn thuyền giảm tốc căn bản không phải bởi vì nó sẽ chìm, mà là vì em là người được đối thủ một mất một còn của bạch tinh phái đến. Nếu không thể quyến rũ anh để thuyền giảm tốc, để anh đoán thử một chút nhé, bước tiếp theo em làm chính là reo rắc lời đồn trên thuyền."
Tôi... Trợn mắt há mồm với năng lực trinh thám của anh. Thế nào có thể ở trong suy đoán sai lầm như vậy, mà có thể suy luận ra bước tiếp theo tôi sẽ làm.
"Việc này rất nguy hiểm, em có biết không? Em đang lấy bản thân mình làm trò đùa, em có biết nếu em làm vậy sẽ triệt để xong đời không?" Cal một mặt nghĩ mà sợ, anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tôi, "Cho dù em muốn RMS Titanic không làm ăn được nữa, cũng không thể đẩy bản thân mình đi vào. Chỉ cần có người biết em biết âm mưu này, hơn nữa muốn lợi dụng việc này để đả kích việc làm ăn của họ, em còn không biết việc gieo rắc lời đồn có thể bị phán tội và ngồi trong ngục giam không, sẽ bị người giết chết. Đầu năm nay chết một vài người không có thân phận, có mấy vạn loại phương pháp."
Cuối cùng Cal cho ra đánh giá có lực nhất với việc mà tôi định làm, "Thật sự là ngu xuẩn." Anh thấp giọng mà dồn dập nói, "Cho nên nói nữ nhân nên ngốc ở nhà nhìn nhìn tranh, đánh đàn, nghe nhạc hội, em căn bản không biết buôn bán tàn khốc ra sao mà đã làm ra mấy cái quyết định liều mạng như vậy. Anh không biết tại sao em có thể sống tới bây giờ, bị người ta lời dụng đi tìm chết mà vẫn có thể làm hết trách nhiệm như vậy, hay em có nhược điểm bị người ta nắm trong tay, cho nên những người đó bức em tới?"
Tôi hết chỗ nói vài giây, rốt cục lắc đầu với anh. Rất muốn nói với anh, anh nếu bị phá sản có thể đi viết tiểu thuyết, thật sự, năng lực não bổ trâu bò đến thế này thật sự rất ít gặp.
"Cho nên cho dù em biết đây là RMS Titanic, nhưng em vẫn muốn lợi dụng chuyện của Olympic đến đả kích việc làm ăn của công ty White Star Line. Nếu không phải là anh, chuyện em và Andrew tố giác đã bay đầy trời rồi, Ismay cái lão hỗn đản kia..." Anh nói xong thì đột nhiên mắng chủ tịch công ty White Star Line một câu, hình như cái lão hỗn đản kia đã làm chuyện gì làm anh tức giận.
Đương nhiên anh cũng không dây dưa nhiều trong chuyện này, chỉ là cúi đầu cắn một miếng trên móng vuốt của tôi, mới tiếp nói: "Đáp ứng anh, Emily, anh biết em có chuyện cũng sẽ không nói với anh. Thậm chí em không nói thật với anh câu nào, em bị người nào buộc phải làm con thuyền này giảm tốc. Nhưng em phải nghe lời anh, bởi vì em không rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, ngàn vạn lần em đừng nói với ai chuyện âm mưu cho con thuyền đâm vào núi băng, đặc biệt là Andrew, ông ta căn bản là người của phái bảo thủ, nếu ông ta thật sự tin tưởng lời em nói, đến lúc đó công ty White Star Line và xưởng chế tạo Harland Wolff xung đột sẽ đem em ép đến chết. Andrew là người thừa kế mà mọi người trong nội bộ đều công nhân, nếu ông ta phát hiện kế hoạch của công ty White Star Line, cho dù kế hoạch kia không có thành hình, lấy cá tính của ông ta, ông ta cũng sẽ vận dụng quyền lợi của mình đến bức bách công ty White Star Line, đem hành vi bất lương này công bố."
Thomas Andrew, tôi hồi tưởng một chút nhà thiết kế trưởng của con thuyền này, cảm giác Cal nói vẫn rất đáng tin. Lấy tác phong thân sĩ chính phái của Andrew, có chín phần ông ấy sẽ tố giác chuyện này, thân phận của ông ấy không giống với tôi, lúc ông ấy vạch trần âm mưu này thì công ty White Star Line sẽ suy sụp. Mà trước khi công ty White Star Line xong đời, nhất định sẽ dẫm nát kẻ đầu sỏ là tôi thành cám.
"Em thật là, cái gì cũng chưa chuẩn bị xong, liền lỗ mãng xông tới." Cal nhìn tôi thất vọng, nghĩ lại mà sợ lắc đầu, anh lo lắng vuốt tay của tôi, sau đó lại hôn một cái."Nếu không có anh, em phải làm sao bây giờ. A, ngay cả một cái vé tàu cũng không có, người cho em lên đây khẳng định là muốn em đi tìm chết, cho nên mới không cho em làm chứng minh thư. Em nói với anh, là ai cho em lên đây, anh đi giết chết hắn."
Thân phận của tôi từ tên trộm cắp lừa đảo thăng cấp thành gián điệp thương mại ngu xuẩn, tôi đi nơi nào tìm được cái tên muốn tôi đi tìm chết bây giờ. Tay ấn lại khăn lông lạnh trên cổ, đau đớn làm tôi nhíu mày, tôi động động môi muốn nói, định nói cho Cal chuyện thật mà tôi biết. Con thuyền này nhất định sẽ va vào núi băng, sau đó trực tiếp nói choa nh, tôi xuyên không đến từ một trăm năm sau... Nghe qua thấy thế nào cũng giống như người bị bệnh tâm thần ăn nói linh tinh.
"Em đừng nói chuyện, anh biết em rất muốn để thuyền giảm tốc, anh không hỏi em vì sao." Cal nhìn biểu tình khó xử của tôi, anh cười tự giễu, nhưng lại có chút vui mừng quái dị. Anh đặt tay tôi lên trên môi mình, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm tôi."Em biết không? Đêm qua Ismay tới tìm anh, Andrew đã đi tìm hắn, hơn nữa phát điện báo cho thuyền ở tuyến phụ cận hi vọng họ có thể đi theo. Andrew nghĩ có lẽ em phán đoán quá độ, cho nên không làm chuyện gì, ông ta không cẩn thận nói lỡ miệng, nói chuyện của em ra ngoài. Ismay nói với anh, em chính là gián điệp thương mại, hơn nữa lợi dụng xong anh liền nhất định sẽ chạy trốn."
"Không có." Tôi không chút do dự phản bác anh, thanh âm khàn khàn hàm hồ.
Cal thế nhưng nghe hiểu ý tứ tôi muốn nói, anh hình như rất muốn tin tưởng, nhưng cuối cùng tính cách đa nghi của anh đã giúp anh lựa chọn theo lí trí. Anh vừa khổ sở lại may mắn nói: "Em có biết anh có bao nhiêu sợ hãi không? Anh cũng chưa bao giờ bị người khác lừa thảm như vậy, âm mưu của em có thể hủy diệt cuộc đời của anh. Anh có thể sống vô cùng thư thái, có một người được coi là vị hôn thê, người trong nhà đã chuẩn bị cho anh thành người nối nghiệp, ai nhìn thấy anh cũng cảm thấy anh thật hoàn mĩ. Anh từ nhỏ tới lớn đều như vậy, muốn làm cái gì cũng có thể, anh cảm thấy mình về sau cũng sẽ như vậy. Nhưng em hủy diệt hết thảy của anh, vị hôn thê, người thừa kế, ánh mắt hâm mộ của người khác, con đường tương lai xán lạn, tất cả đều không còn."
Anh giống như đang nói đùa, muốn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói ra hết tâm sự trong lòng của mình, để mình không quá thê thảm."Nhưng cho dù anh trả giá nhiều như vậy, em vẫn không cần. Em giống như ác ma, tùy tùy tiện tiện đã dem cuộc đời anh thành một đống hỗn độn, lại thực nhẹ nhàng mà muốn chạy trốn. Anh...Anh rất tức giận, tức tới mức muốn giết em."
Nghe qua, tôi giống như tên ác bá tội ác tày trời đáng bị anh xử lí. Tôi lúc nào thì tùy tùy tiện tiện hủy diệt cuộc sống của anh? Tôi thế nào không biết.
Cal nhìn nhẫn trên ngón tay tôi, anh do dự một chút, ánh mắt mới dần dần kiên định trở lại."Lợi dụng cũng xong, nhưng em tuyệt đối không được đặt mình vào nơi nguy hiểm. Em không hiểu rõ quy tắc trò chơi, cho nên chuyện kế tiếp em đừng nhúng tay vào."
Mấy cái quy tắc buôn bán của anh nghe cứ như là quy tắc của xã hội đen ngày ngày muốn chém người, các người làm buôn bán hay là tổ chức tội phạm đây?
Cal không đợi tôi nói cái gì, liền ôm chặt lấy tôi, mặt anh không biểu cảm nhìn cửa phòng, hình như đang chờ ai đó. Ánh mắt lạnh lùng, cả người đều đè nén vô cùng. Tiếp đó hướng ngoài phòng đi đến, chúng tôi đi qua phòng khách, anh đi đến sàn tàu tư nhân, đặt tôi lên trên ghế dựa, sau đó ấn tôi nằm xuống, tay đặt lên trên khăn lông ở cổ tôi, cảm thấy nhiệt độ tăng lên mới lấy ra. Tôi nhìn anh đi ra ngoài, đợi đến khi trở về thì cầm theo một cái chăn lông, trực tiếp đắp chăn lên người tôi, lại đặt khăn lông lạnh mới lên cổ tôi.
"Em ở chỗ này chờ một chút." Anh dém chăn cho tôi, sau đó nâng mặt tôi lên, vô cùng thân thiết hôn lên môi tôi. Cảm giác hôn môi rất ôn nhu, không mang theo cảm giác bắt buộc.
Tôi nhìn thấy anh nở nụ cười, ý cười còn mang theo tơ máu trong mắt, ánh mắt anh lạnh lẽo như khối băng, anh nói, nghiêm cẩn vô cùng: "Em biết không? Anh thật sợ hãi, cảm giác lúc nãy làm người ta tuyệt vọng, chỉ cần em không có việc gì anh cái gì cũng đều không cần. Được rồi, Emily. Muốn nhìn thấy một tên ngốc mê muội tiền tới mức không biết gì không? Em hi vọng anh vung tiền như rác, táng gia bại sản. Hay là cho em đi quyết đấu với người khác, vứt bỏ sinh mệnh."
"Anh muốn làm... Cái gì?" Tôi gian nan hỏi anh, anh cười xán lạn như vậy làm tôi rất sợ hãi.
"Làm gì?" Cal biết rõ còn cố hỏi nghiêng đầu, trong phòng khách hình như không có người nào, Anh đứng lên xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Tiếp đó tôi nghe được anhnói: "Anh rốt cục biết vì sao có người muốn sống muốn chết vì tình yêu,còn có hiểu được cảm thụ của tên thương nhân ngốc vì tình nhân mà phá sản. Lúc này anh cũng chính là tên ngốc ấy, biết rõ là lỗ vốn mà nghĩa vô phản cố chạy tới. Thân là cổ đông công ty White Star Line, anh đi làm gián điệp thương mại mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy."
Anh cào cào mái tóc ngắn của mình ra sau, nhìn ra được anh rất không vui với dáng vẻ hỗn loạn này của mình. Cal chỉnh lại caravat, nói khẽ với tôi: "Ừm, Anh đi kêu lão đầu Ismay kia lên, thuận tiện... Để thuyền giảm tốc."
Nói xong anh liền hướng phòng đi tới, lúc đi được một nửa, anh đột nhiên quay đầu khó xử chần chờ một lúc, tay còn kéo caravat không tha, cũng không sợ thắt cổ chết mình. Sau đó tôi nghe được anh lắp ba lắp bắp nói: "Có khả năng do anh chưa bao giờ thổ lộ, anh cảm thấy... Không là cảm thấy, là nhất định. Anh... Anh yêu em."
Nói xong anh liền lập tức xoay người, cũng không nghe tôi trả lời liền kéo cửa phòng, dùng sức đóng lại.
Thanh âm từ phòng khách rõ ràng truyền đến sàn tàu, thanh âm Ismay vang lên, "Gọi tôi đến là vì chuyện hôm qua sao? Cái nữ nhân kia hẳn là gián điệp, chúng ta không thể lơi lỏng... Chờ một chút, Cal, anh điên rồi."
Tôi nghe được trong phòng truyền đến tiếng vang vật nặng va vào vách tường, sau đó là tiếng Ismay khó chịu vang lên.
"Tôi nói, chuyện gián điệp thương mại đã kết thúc, cổ phiếu công ty White Star Line còn chưa đủ đổ vào miệng ông sao?" Cal tức giận nói với hắn.
"Vì cái nữ nhân kia sao? Đây chính là một khoản tiền lớn, ở trong điện báo tôi sẽ không tin anh khẳng khái như vậy, anh sẽ không làm ra cái chủ ý gì đó chứ. Tuy rằng nói như vậy rất khó nghe, nhưng anh cũng không được coi là quân tử." Ismay thanh âm biến đổi nói, hình như bị người ta bóp cổ.
"Đêm qua chúng ta cũng đã thương lượng tốt lắm, chuyện về Emily ông câm miệng lại cho tôi, cổ phiếu đều tặng cho ông. Ông không phải muốn mình có quyền quyết định nhiều sách lược trong công ty sao? Tôi đưa cho ông chúng căn bản là vừa vặn rồi."
"Đương nhiên, tuy nhiên nó không phải phong cách của anh, tôi vẫn phải cảnh giác một chút. Hơn nữa anh xác định cô ta sẽ không đi tìm Andrew nữa sao, cái này rất quan trọng."
"Tôi cam đoan chuyện này sẽ không xuất hiện nữa, chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, chuyện này liền dừng lại ở đây, dù sao không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Hiện tại, chúng ta đến đàm luận chuyện làm ăn khác." Cal giọng điệu thoải mái mà nói, phảng phất như người vừa ném người khác vào tường đã biến mất.
"Cảm xúc gần đây của anh không quá ổn định, hơn nữa còn làm chuyện lỗ vốn, anh xác định mình không có vấn đề gì." Ismay lo lắng nói.
"Không thành vấn đề, chúng ta thương lượng xem chuyện giảm tốc cần bao nhiêu thì có thể thành công." Cal thật sự muốn nói chuyện làm ăn.
Tiếp đó là một khoảng im lặng đáng sợ, sau đó Ismay rốt cục nói ra tiếng, "Nếu cha anh biết anh làm ăn phá sản như vậy, ông ta nhất định sẽ sinh ra nghi ngờ với ánh mắt chọn người thừa kế của mình. Cal, dừng lại ở đây, anh vì một người phụ nữ mà điên mất rồi."
Tôi nằm trên ghế dựa, ánh mặt trời trên sàn tàu thật sáng sủa, ánh sáng ép tới mức tôi không nhắm mắt lại được.
Thanh âm Cal từ bên cửa sổ truyền tới, "Tôi yêu cô ấy, tốt lắm, đừng vô nghĩa. Coi như làm là lễ vật kết hôn."
Ismay không thể tin được hô to: "Tôi nhưng không đưa nổi lễ vật như vậy."
Tôi yêu cô ấy.
Tay đặt lên trên ngực, thật lâu tôi mới nghe được bản thân trả lời.
Tôi cũng vậy.