☆Editor: Thủy Nhược Lam
Thang máy thật sự quá chậm, so với tôi đi thang bộ còn chậm hơn. Hai tay tôi đặt trong túi áo bành tô, bởi vì quá sốt ruột, ngay cả bao tay cũng quên không mang.
Ngón tay gắt gao nắm, còn có thời gian, tôi tự nói với mình.
Đợi đến khi thang máy rốt cuộc dừng lại, nhân viên phục vụ bên ngoài đang định mở hàng rào thang máy ra, tôi và hắn cùng đẩy hàng rào ra, dùng lực còn mạnh hơn so với hắn. Sau đó tôi bước ra khỏi thang máy, ngẩng đầu nói với hắn: "Anh có biết văn phòng của nhân viên duy trì trật tự không?"
Nhân viên mặc chế phục ngẩn người nhìn tôi, tôi nghĩ có lẽ hắn đang suy nghĩ xem tôi là nam hay là nữ. Hơn nữa hiển nhiên vấn đề này đang gây đau đầu cho hắn, hắn kinh ngạc quan sát quần áo tôi mặc, sau đó sắc mặt hơi quái dị nói: "Ngài có thể nhờ thuyền viên để tìm đến nơi đó, nữ sĩ. Bây giờ đang trong giờ làm việc của tôi, không thể dẫn ngài đi. Ngài có thể đi vào thông đạo trước, nơi đó hẳn là có người, ngài có thể hỏi bọn họ... Ngài có cần thay đổi quần áo không?"
Hắn hoàn toàn không thể hiểu được sao tôi lại mặc quần, áo, áo cứu sinh và cả áo khoác bành tô của nam nhân.
"Tôi nghĩ không cần thiết." Tôi nhìn thấy kí hiệu tiếng anh nơi sàn tàu, đây là sàn tàu khu E.
Trong mười phút sàn tàu khu G sẽ bị tràn nước, ngay sau đó là khu F, thẳng đến vượt qua khu E, mà bao phủ khoang kế tiếp. Kỳ thực RMS Titanic có thể chống đỡ được hơn hai giờ rồi mới chìm, thật sự là một kỳ tích.
Tôi nhìn lại bên trái, nhìn thấy con đường có ghi chữ tiếng Anh, Andrew nói đây là con đường dành riêng cho nhân viên. Bây giờ còn chưa bắt đầu hỗn loạn, nước cũng chưa trào đến khu E, cho nên còn có một số thuyền viên và nhân viên phục vụ đi tới đi lui.
Tôi nghĩ bây giờ mấy người đang phát thư cầu cứu cho con thuyền Hoàng gia đang rất bận rộn, trước khi con thuyền tuyên bố tử vong họ sẽ không ngừng bận rộn phát tin cầu cứu.
Tôi bước nhanh chân đi vào con đường dành cho nhân viên, những ngọn đèn chiếu sáng khắp dãy hành lang màu trắng, tôi không để người khác dẫn đường cho mình, mà dựa theo trí nhớ về ngày đầu tiên bị bắt đến đây, trên đường hỏi qua vài người, phương pháp này có thể để tôi tới đích nhanh nhất. Bởi vì không có một nhân viên phục vụ nào nguyện ý dẫn hành khách đi tản bộ, đặc biệt trong tình huống dẫn theo một nữ nhân ăn mặc quái dị.
Tôi theo chỉ dẫn của một số người đi đến một dãy hành lang, trên hành lang có một cửa mở ra, tôi nhìn vào thì thấy một thuyền viên đang đi ra, hắn bước chân thật vội vàng, thậm chí không chú ý tới tôi liền chạy tới.
Tôi đi qua, nhìn thấy cửa mở ra, có hai bóng lưng quen thuộc. Là Jack hai tay đút túi quần vô tội rụt bả vai, và dáng người thẳng tắp váy áo phiêu dật Rose.
Nhân viên duy trì trật tự đứng trước bàn, áo bành tô của hắn được vắt trên thành ghế, tôi nhìn thấy hắn nghiêm cẩn nói với Jack: "Tuy việc này chỉ là ngoài ý muốn, nhưng tôi nghiêm cấm anh đến khoang nhất đẳng. Còn có tiểu thư, cô không được dẫn hắn đi lên, nếu còn tiếp tục xảy ra chuyện chúng tôi sẽ bắt thẩm vấn."
"Đương nhiên, anh có thể nhốt tôi ở khoang hạng ba, sau đó đợi khi thuyền cập bến rồi thả đi, cũng giống như mấy con chó ở khoang hạng ba." Jack hiển nhiên đối với việc mình bị vu oan tỏ ra căm tức, hắn không khách khí châm chọc khiêu khích đối với nhân viên duy trì trật tự.
"Jack." Rose phiền não thở dài.
Jack lập tức câm miệng, hắn quay đầu không thèm nhìn nhân viên duy trì trật tự, mà đầu vừa khéo quay tới chỗ tôi đang đứng, nháy mắt đó hắn không nhận ra tôi, nhưng sau đó hắn nhanh chóng nhận ra tôi sau lớp hóa trang."Emily."
Tôi đi vào, trong phòng không có quá nhiều người, tôi nghi hoặc hỏi: "Cal đâu?" Anh không phải nên ở chỗ này giải thích với nhân viên duy trì trật tự sao?
"Anh ta đi rồi." Rose xoay người giải thích với tôi, sau đó cô ấy nhìn thấy tôi mặc nam trang, trong mắt tỏa ra ánh sáng tán thưởng."Cô mặc nam trang nhìn rất tuyệt."
Tôi quên, đây là thời đại của váy, ngay cả trang phục cưỡi ngựa của nữ sĩ cũng là váy, lên ngựa chỉ có thể ngồi lệch một bên.
"Đi nơi nào?" Tôi không có thời gian cùng Rose thảo luận nam trang hay nữ trang, chỉ có thể cường điệu câu hỏi của mình một lần nữa.
"Anh ta ở trong này thời gian rất ngắn, chưa được vài phút liền đi ra, tôi nghĩ có lẽ anh ta trở về phòng của mình, Emily." Rose ăn nói rõ ràng nói với tôi, cô ấy kéo tay Jack, dáng vẻ công khai, hơn nữa còn định tú ân ái.
Tôi không nhìn thấy anh, có thể là do tôi đi thang máy, cho nên hai người không gặp được nhau.
Chỉ cần đi lên là được, tôi đi qua, giữ chặt Rose nói với nhân viên duy trì trật tự: "Tôi có thể đưa bọn họ đi được chưa?" Cal nếu đã giải quyết, như vậy Jack hẳn là đã trong sạch.
Ít nhất Jack không giống như trong phim điện ảnh, một mình cô độc bị nhốt ở trong này, chỉ có thể chờ Rose đến cứu vớt hắn.
"Có thể..." Nhân viên duy trì trật tự nghẹn một lúc, vẻ vẫn mặt rối rắm không biết nên gọi tôi là tiểu thư hay là tiên sinh mới tốt.
Tôi lập tức nhanh chóng kéo hai người ra bên ngoài, lập tức rời khỏi nơi này, lên trên sàn tàu rồi tìm cách nhét hai người họ vào thuyền cứu sinh chờ được thả xuống. Trong giây phút an nguy tới tính mạng, có thể cứu một người thì cứu một người, tôi chỉ có thể cầu mong cho Andrew trước khi điện báo có tác dụng. Chỉ cần có một con thuyền gần đây, trước khi Titanic chìm hẳn mà đuổi tới thì mọi người được cứu rồi.
"Nhớ là không được để vị Jack Dawson lên khoang hạng nhất là được." Nhân viên trì trật tự nhắc nhở chúng tôi trước khi bước ra khỏi phòng.
"Ở trong mắt anh ta tôi chẳng khác nào bệnh độc truyền nhiễm cả, anh ta nhất định đang lo lắng nếu tôi đi lên sẽ gây ra thảm án giết người." Jack vẻ mặt không còn gì để nói, đương nhiên thiên tính lạc quan rất nhanh đãkéo hắn ra khỏi cảm xúc tiêu cực khi bị người khác khinh bỉ, hắn bị Rose cầm tay, Rose bị tôi câm tay, chúng tôi như một chuỗi hàng chạy như điên lên trên tầng cao hơn.
Rose dồn dập thở nói: "Đợi chút, Emily, chúng ta vì sao phải chạy?"
"Thuyền sắp chìm." Tôi trực tiếp nói cho bọn họ, muốn bao nhiêu sáng tỏ liền có bấy nhiêu sáng tỏ.
"Điều đó không có khả năng, không có người thông báo cho hành khách?" Jack kinh ngạc đáp lại, hắn quay đầu liếc mắt nhìn một cái, nhìn mấy người nhân viên đi lại bước chân thong dong đâu có giống như đang chạy trốn tử vong.
"Các ngươi vừa rồi không có cảm giác chấn động sao?" Tôi bỏ qua không đi thang máy, sợ trục trặc bị nhốt bên trong không ra được. Chạy qua ba tòa thang máy xa hoa, tôi nhắm thẳng sàn tàu khu E đi tới.
"Rất mãnh liệt, hơn nữa tôi còn nghe thấy tiếng vang mong manh khi cái gì đó bị xé rách, còn có tên ngốc nào đó nói đó là tiếng lá rơi, có khả năng trở về điểm xuất phát Belfast." Jack chạy đến tóc đều bay ra đằng sau, hắn vội lấy tay vuốt thuận tóc, hắn la lên với tôi, "Chẳng lẽ là thuyền va vào núi băng sao? Đây là âm mưu..." Câu cuối cùng hắn nói nhỏ giọng, điều này làm cho lời hắn nói ra mang vài tia run rẩy.
"Không có âm mưu, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi." Âm mưu luận đã thẩm thấu vào tận trong lòng người rồi sao? Tôi tình nguyện nó thật sự là âm mưu, như vậy ít nhất con thuyền California kia sẽ không rời RMS Titanic quá xa, sẽ để cho gần như tất cả người chết ở Đại Tây Dương."Chúng ta phải chạy tới sàn tàu thuyền cứu nạn. Sau đó đi lên thuyền."
Đây là cơ hội sinh tồn duy nhất, nếu không chỉ còn ôm ván thuyền mà chờ đợi thuyền đến cứu, không có vài người có thể sống sót trong thời tiết lạnh lẽo này.
"Thật sự không thể tin được." Rose nhìn thấy nhân viên phục vụ đi ngang qua, thuyền viên đều bắt đầu bận rộn hơn. Bọn họ muốn đi thông báo cho hành khách mặc áo cứu sinh, còn có bắt đầu chuyển hành khách khoang nhất đẳng lên trên sàn tàu.
Andrew hẳn là đã xác định thuyền không thể nổi được nữa, vẫn còn đang làm bảo trì dưới khoang máy, hành khách cũng chưa nhận được thông báo thuyền chìm. Cho nên Cal hẳn cũng chưa rõ ràng, thuyền chấn động sẽ không mang lại cho anh bất cứ tin tức gì về việc thuyền chìm, anh thuộc loại người nếu không xảy ra trước mắt cũng nhất định không tin.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện, có thể ở trong phòng tìm được anh. Nhưng nếu anh ra khỏi phòng chỉ vì đi tìm nhân viên duy trì trật tự trả lại trong sạch cho Jack, lấy năng lực của anh cũng không cần thời gian quá lâu. Nhưng anh lại bảo tôi đi nghỉ ngơi trước, hơn nữa dáng vẻ định đi ra ngoài rất lâu. Tôi lo lắng anh có lẽ đi đến chỗ khác, như vậy khả năng tìm được anh cũng vô cùng nhỏ bé.
Lúc chạy đến khu B, tôi thả tay Rose ra, tôi muốn đi tìm Cal. Nhưng sợ Rose bọn họ đầu óc choáng váng, tôi chỉ có thể tận lực tiết kiệm thời gian nói với bọn họ: "Nghe, các ngươi lên sàn tàu đợi, bây giờ thuyền viên có lẽ đang thả thuyền cứu sinh xuống. Rose, cô là hành khách khoang nhất đẳng, cô có quyền lợi ưu tiên lên thuyền."
"Vậy còn cô? Còn có Jack." Cô ấy cầm chặt lấy tay Jack, sốt ruột nhìn tôi.
"Tôi muốn đi tìm Cal, không có người thông báo cho anh thuyền sẽ chìm, hơn nữa nếu anh không ở trong phòng, nhân viên phục vụ thậm chí không thể đưa anh lên sàn tàu được." Đây là việc bức thiết nhất của tôi lúc này, ở trong sách Cal đi theo Rose, mới biết được tin tức thuyền sẽ chìm, nhưng hiệu ứng bươm bướm làm rối loạn mọi chuyện. Tôi lo lắng anh vẫn chưa biết tin thuyền va vào núi băng, sẽ chậm trễ thời gian lên thuyền cứu nạn.
"Tôi không sao." Jack thừa cơ an ủi Rose, hắn thoạt nhìn một chút cũng không lo lắng mình ở trên con thuyền sắp chìm.
Thế nào để Jack lên thuyền thật sự là nhất kiện việc khó, thuyền viên cũng sẽ không để khách nhân khoang hạng ba chen ngang. Tôi không có do dự áo bành tô trên người cởi ra, còn có đem mũ cũng lấy xuống đưa cho Jack."Đây là quần áo của Cal, cũng đủ cho ngươi giả dạng thành khách nhân khoang hạng nhất. Các ngươi lên trên sàn tàu rồi đến mạn thuyền bên phải chờ đợi, đợi đến khi phụ nữ và trẻ con lên thuyền xong, sau đó nhân viên sẽ an bài cho hành khách nam lên thuyền, đến lúc đó Jack ngươi nhất định phải đi lên. Nhớ kỹ, nhất định phải đến mạn thuyền bên trái khoang thượng đẳng. Mạn thuyền bên trái không cho nam tính trưởng thành lên thuyền đâu, thật sự là quy định đòi mạng."
Cái này không phải là ấn tượng sau khi xem phim, dù sao lúc trước xem phim lực chú ý chỉ đặt lên trên kịch tình, căn bản sẽ không đi nhớ kỹ chuyện sau khi gặp nạn. Đây là sau này tôi chú ý tư liệu về RMS Titanic, mới phát hiện lịch sử sự thật. Nhất nhì nghiêm cẩn tuân theo quy định ưu tiên phái nữ, cho nên rất nhiều thuyền cứu nạn không đủ nhân số đã được thả xuống.
Đấy thật sự là ác mộng của hành khách nam.
"Cô làm sao lại biết mấy thứ này?" Jack kinh ngạc nhìn tôi, hắn không phải giống tên Cal đã nghi hóa mà đơn thuần chỉ là tò mò.
"Mặc xong quần áo, đội mũ, mang theo Josephine của ngươi lên thuyền cứu nạn." Tôi trực tiếp dùng giọng điệu mệnh lệnh, thật sự là không có thời gian cùng hắn tán gẫu.
"Cô phải đi cùng chúng tôi, Emily." Rose cũng không có tâm tư tò mò cực điểm như của Jack, cô ấy lập tức cầm lấy tay tôi, muốn kéo tôi chạy lên trên.
Tôi vung cánh tay, thừa cơ liền lùi lại vài bước, "Nhớ kỹ lời tôi nói, các ngươi nhất định phải lên thuyền cứu nạn."
"Đợi chút, Emily, cô phải theo chúng tôi đi lên, nếu thuyền thật sự sắp chìm, cô còn ở chỗ này rất nguy hiểm." Jack vội hô to gọi tôi, "Về phần Caledon Hockley tên hỗn đản này để tôi đi tìm là được rồi, tôi sẽ chạy nhanh hơn cô."
Tôi dừng bước chân lại, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn xanh và tinh thuần như vậy. Thật giống như từ trên người hắn tôi có thể nhớ lại kiếp trước, mỗi lần hắn chậm rãi chìm xuống dưới đáy biển lạnh lẽo kia, tôi liền nhịn không được giơ tay muốn kéo hắn lên
Sau đó nói với hắn, hắn làm tôi tin tưởng tình yêu.
Tôi nhẹ nhàng cong đôi mắt, mỉm cười nhìn hắn, "Ngươi còn nhớ rõ Mary Robert không? Jack."
Jack nghi hoặc suy nghĩ một lúc, rồi mới lắc đầu nói: "Tôi không biết cô ấy, Emily."
Tươi cười của tôi thay đổi, vươn ra ngón tay kề bên môi, nói với hắn: "Ngươi phải sống sót, bằng không có lỗi với cô ấy." Nói xong thu lại nụ cười, xoay người bỏ chạy.
"Trở về, Emily." Jack và Rose gần như cùng lúc gọi to tên tôi.
"Tôi muốn đi tìm Josephine của tôi, gặp lại." Tôi vẫy tay, giống như đang nói từ biệt với bộ điện ảnh RMS Titanic.
Ps: có ai nhớ tới Josephine ko, là bài hát chị n9 hát khi uống say ở vũ hội khoang hạng ba ý.