Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 17

Thời Phong Thụy ngây ra một lúc, đứng dậy đóng cửa văn phòng lại, tiện tay pha cho anh một ly cà phê, Thời Thiếu Tu đang ngồi trên ghế sofa ấy cũng đang hút một điếu thuôc: “Anh biết mục đích em hôm nay đến đây, nhưng…”

Anh trầm ngâm một hồi, hút một hơi thuốc, thở dài ra: “Bây giờ xem ra thực sự rất khó.”

Thời Thiếu Tu khẽ nhăn mày ngẩng đầu lên, trong mắt anh tuấn ấy xuất hiện một sát khí nhè nhẹ: “Còn có chuyện mà chủ tịch như anh Thời đây không làm nổi sao?”

Thời Phong Thụy khẽ nhún vai, hút một hơi thuốc, ngồi trên ghế sofa: “Không dám giấu gì em, ba năm trước vì chuyện em làm giả báo cáo tài chính, sau khi bị tòa tuyên án, tập đoàn Thời Phong chịu sự đả kích vô cùng lớn, chỉ việc dọn dẹp cái đống lộn xộn thối nát cho em thôi mà anh tốn gần cả hai năm trời.”

Thời Thiếu Tu không muốn nói nhiều, khuôn mặt vẫn cứ lạnh ngầu như thế, dường như nghe không lọt tai những lời Thời Phong Thụy nói.

“Vì chuyện của em, tập đoàn Thời Phong rơi vào giai đoạn chưa từng có trong lịch sử, các cổ đông đều tin tưởng anh, đều nhất trí đồng ý cho anh thay thế chức vụ chủ tịch.” Anh ta đẩy đẩy nhẹ điếu thuốc, những ngón tay dài của anh ta gõ nhẹ trên mặt bàn: “Đây là quyết định trong cuộc họp lãnh đạo, anh không thể làm chủ được.”

Bỗng chốc, sát khí trong văn phòng làm việc ngập tràn, hơi lạnh phát ra từ trên người Thời Thiếu Tu lan tỏa rất nhanh, khiến toàn bộ nhiệt độ trong phòng lúc này gần như đã giảm xuống thấp.

Tuy trong lòng của Thời Thiếu Tu vốn đã có dự liệu từ trước, Thời Phong Thụy sẽ không dễ dàng trả lại công ty cho mình, nhưng đối mặt với vẻ mặt thản nhiên như không của Thời Phong Thụy, ngọn lửa trong lòng của Thời Thiếu Tu xông thẳng lên tới đỉnh đầu.

“Thời Phong Thụy.” Thời Thiếu Tu hùng hổ tiến gần anh ta, dưới mắt đã đỏ hết cả lên: “Anh đừng quên! Đây là công ty của cha tôi! Cái công ty này, không có chút xíu quan hệ gì với anh cả!”

Nhìn thấy bộ dạng nổi giận của Thời Thiếu Tu, Thời Phong Thụy dường như rất vui, anh cười lắc đầu: “Thiếu Tu, em cũng đừng quên, ba em đã mất lâu rồi, em đã làm gì, em tưởng những gì em làm, có thể khiến vết nhơ ba năm ngồi tù của em sẽ xóa sạch hết được sao? Đây là vết nhơ trong cuộc đời em, em cho rằng, người trong chủ tịch hội đồng quản trị sẽ cho một người như vậy tiếp tục làm chủ tịch công ty sao?”

Anh ta ngồi dựa vào ghế sofa, lắc đầu, trong mặt nở một nụ cười nhạt: “Không đời nào, đây không phải công ty của một mình em, đây là một công ty cổ phần.”

“Lúc đó?” Thời Thiếu Tu nở một nụ cười nhạo báng: “Làm giả báo cáo tài chính, tự ý bịa cho tôi một tội danh.” Mắt anh đầy tăm tối, sắc mặt với nụ cười lạnh lẽo ấy bỗng thu lại, sắc mặt anh lúc này vô cùng khó coi: “Tôi còn đang thấy hiếu kỳ, rốt cuộc ai đã đặt tôi vào một con đường chết như vậy, giờ ra, xem ra trong lòng tôi đã rõ rồi.”

Thời Phong Thụy khẽ nhướng mày, tắt đầu thuốc lá, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ánh sáng duy nhất trong mắt của Thời Thiếu Tu, cũng dần dẫn dập tắt.

“Thiếu Tu, nghĩ kỹ lại đi.” Thời Phong Thụy đứng dậu mở cửa phòng làm việc: ‘‘Ai mới là người thích hợp làm chủ tịch của công ty này.’’

Thời Thiếu Tu cười khinh bỉ, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Lúc này, những chuyện trước kia, đều đã hiểu rõ cả, Thời Thiếu Tu đứng trước cửa văn phòng cười nhẹ, tay nắm chặt lấy phần áo ở trước ngực, cúi thấp đầu, trầm tư suy nghĩ một hồi.

Rồi lại ngẩng đầu lên, nỗi đau như xé cả tâm can dường như đều biến mất cảm, thay vào đó là một nét mặt lạnh lùng bình thản như một đầm sâu không thấy đáy.

Anh chỉnh lại quần áo, rời khỏi văn phòng làm việc.

‘‘Gần đầy, có một số phóng viên chụp được bóng dáng sau lưng của Thẩm Giai Vân, được một người đàn ông bế ngang kiểu công chúa rời khỏi phim trường, sau chuyện đó bọn họ còn xuất hiện ở trong một nhà hàng năm sao cao cấp nhất trong thành phố.” Ti vi treo ngoài đại sảnh ấy phát ra âm thanh, những âm thanh đó rõ ràng truyền vào tai của Thời Thiếu Tu.
Bình Luận (0)
Comment