Thẩm Giai Vân thân mật khoác tay của Thời Thiếu Tu, mặt áp sát vào cánh tay anh: “Đồ anh thích thì em cũng thích.”
Hai người khoác tay nhau đi về hướng chiếc xe hơi, ẩn sau trong một góc khuất, một người cầm máy chụp hình, chụp “tí tách” liên tục.
Hai người vừa vào nhà hàng, điện thoại của Thời Thiếu Tu vang lên, đỡ Thẩm Giai Vân vào trong nhà hàng ngồi, Thời Thiếu Tu nghe điện thoại: “Alo, nội.”
“Con thật làm nội lo muốn chết đi được, ra tù rồi sao không về nhà ngay hả?” Âm thanh la hét truyền ra, sắc mặt Thời Thiếu Tu bỗng trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Buổi tiệc tối nay, để tẩy trần cho con.”
“Dạ.” Thời Thiếu Tu trả lời, sau đó tắt máy.
Ánh mắt đầy thâm tình của Thẩm Giai Vân nhìn Thời Thiếu Tu, cả khuôn mặt toát lên vẻ ngây thơ, đẹp không gì sánh bằng: “Là nội phải không? Bảo anh về ăn cơm?”
Thời Thiếu Tu đặt điện thoại xuống, cầm ly rượu lên, cười nhạt nói: “Cám ơn em ba năm nay bôn ba vất vả vì anh, nếu không anh chắc bị nhốt đến 7 8 năm mất.”
Thẩm Giai Vân cười nhẹ, bưng ly rượu lên, cụm ly anh: “Ai bảo em thích anh nhiều như vậy.”
Ánh mắt của Thời Thiếu Tu có chút né tránh, nhấp một ngụm rượu, bỏ ly rượu xuống: “Ăn đi, anh còn chút việc, tối sẽ đến đoàn phim đón em.”
Thẩm Giai Vân bặm môi lại, có chút thất vọng, rồi cầm dao và nĩa lên, thở dài, ngoan ngoãn ăn một miếng: “Thiếu Tu, đợi sau khi anh chỉnh đốn lại mọi thứ, chúng ta hẹn hò đi.” Cô ngẩng đầu lên cười, giống một chú mèo đang ăn vụng một con cá khô nhỏ: “Em sẽ thông báo với giới truyền thông anh là bạn trai em, chúng ta quang minh chính đại mà ở bên nhau, được không?”
Nho nhã bỏ dao nĩa xuống, Thời Thiếu Tu lau miệng, cười nhẹ: “được.”
Ngoài đường phủ đầy ánh hoàng hôn vàng rực cả con phố, hòa trộn theo đó là những chiếc lá mùa thu rơi đầy đường, nhìn vô cùng ấm áp và nho nhã, nhưng trên phố mọi người đều cầm chặt áo khoác của mình, chống lại cơn gió mùa thu đang thổi mạnh vô lối ấy.
Ngoại thành có một trang viên rộng lớn, dường như nó là nơi đón lấy toàn bộ mọi nắng gió của thành phố này, mảnh rừng cây đã nhuộm vàng, biệt thự sang trọng đầy cổ kín đang ẩn mình bên trong, nhìn giống như một tòa lâu đài cổ kính.
Chiếc xe Mc Laren tiến thẳng vào trong trang viên, người canh cửa cúi người chào Thời Thiếu Tu.
Đi thẳng dọc theo con đường nhỏ uốn quanh đó, lái thêm 10 mấy phút nữa cuối cùng của đến cửa biệt thự.
Thẩm Giai Vân mặc một chiếc đầm ngắn tới gối, khoác vai Thời Thiếu Tu đi vào biệt thự.
“Thiếu thiếu gia!” Bà bảo mẫu già vừa nhìn thấy anh, kích động vui mừng đến nổi quay người chạy vào nhà la lớn: “Lão phu nhân! Thiếu gia về rồi!”
Âm thanh chưa dứt, một người phụ nữ tóc bạc trắng từ trên lầu run run đi từ từ xuống, mặt đầy nước mắt, nhào qua ôm chầm lấy Thời Thiếu Tu: “Thiếu Tu à, coi như con đã về, 3 năm nay ở trong tù có tốt không? Trời ơi, nhìn con kìa, gầy đi rồi, thật là, nội đau lòng muốn chết đó.”
3 năm không gặp, bà nội đầy lo lắng ấy đã già đi rất nhiều, cả người thấy rõ sự gầy gò suy nhược, Thời Thiếu Tu cúi đầu ôm nội, đầu anh đặt lên vai nội: “Con không sao, bà ạ.”
“Thật không biết tên khốn nào dám vu oan giá họa cho con, Thiếu Tu nhà chúng ta sao có thể là loại người đó được?” Bà nội nắm chặt lấy tay của Thời Thiếu Tu không chịu buông, cứ kéo thẳng vào trong phòng khách.
Thẩm Giai Vân thân mật gọi một tiếng bà nội, nhưng lại bị bà nội ngó lơ, trên mặt có chút khó coi, Thẩm Giai Vân cắn chặt môi, cúi đầu đi theo.
Lúc này cũng trên đường đi, Cố Thu yên lặng ngồi ở phía sau, cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống, che mất đi khuôn mặt, không thể nhìn thấy biểu hiện của cô.