Chân Đế

Chương 11

Buổi tối, hai chủ tớ ngồi bên đống lửa, Cổ Tước nhỏ giọng chỉ điểm Thanh Ngọc tu luyện. Dược thảo hắn nướng chung với thịt sói cũng có tác dụng trợ giúp bài trừ độc tố trong cơ thể, nhưng không phải tu sĩ nào cũng biết cách tận dụng bồi bổ như vậy.

Dưới sự hướng dẫn của thiếu gia, toàn thân Thanh Ngọc ẩn ẩn có khói màu đ-c ngầu thoát ra, đây chính là những độc tố có hại trong cơ thể phàm tục, nếu không sớm loại bỏ, về sau sẽ cản trở tu sĩ hình thành tiên thể.

Thanh Ngọc cả ngày theo Cổ Tước đánh nhau với huyền thú Nhập Tu cảnh, đào móc thú đan đều là giao cho nàng, nên hiện tại hắn cũng rất tận tình chỉ điểm cho nàng.

Không lâu sau, khói đ-c trên người Thanh Ngọc biến thành trọc khí không màu không mùi, chứng tỏ độc tố trong cơ thể đã hoàn toàn bị loại trừ, nàng thu công thở ra một hơi dễ chịu.

- Cái này cũng có tác dụng đẹp da, sau này cố gắng tận dụng.

Cổ Tước cười cười nói ra.

Thanh Ngọc nghe vậy thì hai mắt sáng lên, không quên yêu kiều cám ơn hắn một tiếng:

- Tạ thiếu gia quan tâm.

Hai người cả đêm nửa ngủ nửa tu luyện, đến sáng thì dập lửa rời đi.

Được một đoạn thì Cổ Tước ra hiệu ngừng lại, ánh mắt hắn chăm chú đặt lên một gốc cây ốm yếu nhỏ bé, chỉ có một quả màu tím, trông rất đẹp mắt. Xung quanh gốc cây thì đất đai bị cháy két, xem ra cách đây không lâu chỗ này đã bị sét đánh trúng.

- Thiếu gia, đó là cái gì?

Đây là lần đầu tiên Thanh Ngọc thấy loại cây ăn quả kỳ lạ như vậy.

Cổ Tước nhoẻn miệng tươi cười, trả lời:

- Lôi Minh Quả, một loại huyền quả không sinh ra từ hạt giống, mà là từ lực lượng trong thiên địa. Khi một tia sét đánh trúng mặt đất, Thiên lực trong sấm sét có khả năng nhất định sẽ hòa hợp với Địa lực mà sinh ra một Lôi Minh Quả. Đây là thiên tài địa bảo tuyệt thế vô song a.

Thanh Ngọc không khỏi giật mình:

- Huyền quả sinh ra từ huyền lực, không phải sẽ là tứ biến trở lên sao?

Cổ Tước gật đầu:

- Không sai, trước khi ra quả, gốc cây này đã trải qua ba lần biến đổi, lần thứ tư chính là Lôi Minh Quả này. Nếu dược sư biết cách lợi dụng dược điền thích hợp, có thể để nó dạt đến cực hạn lục biến, lúc này Lôi Minh Quả sẽ trở thành Lôi Thần Quả, một loại thánh dược hiếm có.

Hắn cân nhắc một chút, sau đó nói thêm:

- Đáng tiếc chúng ta không có loại dược điền thần thánh kia để nuôi dưỡng nó, đành phải hái sớm đem đi luyện thành đan dược tứ biến cực phẩm, đây đã là rất tốt rồi.

Thanh Ngọc không hiểu dược đạo bằng Cổ Tước nên chỉ im lặng nghe theo ý hắn.

- Bất quá, muốn lấy Lôi Minh Quả không dễ...

Cổ Tước nhíu mày nói ra.

- Khó như thế nào?

Thanh Ngọc tò mò hỏi.

Cổ Tước cười cười không nói gì, chỉ nhặt một viên đá ném về phía Lôi Minh Quả.

Ầm!

Một tia điện dày bằng cánh tay liền chấn nát viên đá.

- Lôi giới!

Thanh Ngọc giật mình kêu lên.

- Không sai.

Cổ Tước nặng nề gật đầu:

- Đây là lôi giới cấp bậc Huyền Vương, cho dù ta có huyền căn Lôi hệ cũng chịu không nổi. Chỉ còn một cách khác...

- Thiếu gia có cách vượt qua lôi giới?

- Không phải vượt qua... Mà là dẹp bỏ!

- Dẹp bỏ lôi giới!?

- Chính xác hơn là đem nó luyện hóa bồi bổ thân thể ta.

Cửu Thiên Quyết mà hắn tu luyện là huyền công Thiên cấp do chính tay Khai Thế Tiên Vương sáng tạo, nếu ngay cả một cái lôi giới phù hợp với thể chất Lôi hệ của bản thân còn không thôn phệ được, thì làm sao được gọi là Thiên cấp? Có điều quá trình này sẽ tốn nhiều thời gian.

Cổ Tước suy nghĩ một lúc, nói ra:

- Ta ở đây bắt đầu luyện hóa lôi giới, nàng đi tìm thêm thú đan, nhưng đừng cách quá xa, dãy núi này tuy không có huyền thú hung tợn, nhưng đa số là đi theo bầy đàn. Đợi ta luyện hóa xong lôi giới, đạt được Lôi Minh Quả, thì cùng nhau đi tìm nguồn gốc long mạch.

Trong trường hợp ở đó có bảo vật, nhất định sẽ có huyền thú cường đại canh giữ, sống dựa vào bảo vật, nên Cổ Tước muốn trước hết thông qua luyện hóa lôi giới tăng thêm sức mạnh, đến lúc cần chiến đấu với huyền thú cấp cao hắn cũng có khả năng đánh một trận.

Thanh Ngọc khẽ đáp một tiếng rồi đi tìm giết huyền thú, nhưng nàng cũng không có đi quá xa, chỉ ở trong phạm vi cảm ứng của Cổ Tước, phòng trường hợp bất trắc nàng có thể nhanh chóng quay lại trợ thủ thiếu gia.

Cổ Tước ngồi xếp chân trên đất, tay kết một loạt ấn ký, Cửu Thiên Quyết Nhất Thiên mở ra, liên tục hút lấy thiên địa linh khí làm nhiên liệu chèo chống.

Bằng tốc độ nhanh nhất, hai tay Cổ Tước đánh vào trong lôi giới, thuộc tính Lôi trong cơ thể trong nháy mắt tuôn ra bảo vệ da thịt hắn khỏi bị tia điện nướng chín.

Xung quanh Cổ Tước mập mờ có hào quang màu tím ẩn hiện, lôi điện trong lôi giới cũng bắt đầu công kích về phía hai bàn tay của hắn, nhưng cuối cùng đến bao nhiêu liền bị Cửu Thiên Quyết thôn phệ bấy nhiêu, trở thành chất bổ nuôi dưỡng tinh vân tím trong đan điền của hắn.

Mà đám hỗn độn tinh vân nhận được lực lượng thuộc tính Lôi cũng trở nên vui mừng kích động, tham lam cắn nuốt, điên cuồng đảo lộn trong thế giới đan điền hư vô mờ mịt.

Ánh sáng màu tím của tinh vân cũng bắt đầu rực sáng lên, không thua gì một tiểu thái dương, sau đó ngay cả kích cỡ của đám tinh vân cũng bắt đầu phình trướng tăng trưởng.

Cổ Tước mượn trớn nhảy thẳng vào Ngưng Tinh Vân hậu kỳ, tiếp tục mạnh mẽ tiến đến đỉnh phong viên mãn, mà cùng lúc đó, Cửu Thiên Quyết Nhị Thiên cũng bắt đầu hé mở.

Ầm, ầm...

Toàn thân Cổ Tước chấn động một cái, bên trong đan điền đã bị hỗn độn tinh vân màu tím che kín, ngoài ra còn có thể thấy được từng tia lôi điện tự do bay lượn trong hư không.

Lúc hắn mở mắt ra thì sắc trời đã tối đen, trăng cũng đã treo cao, mà lôi giới vẫn một mực vây quanh Lôi Minh Quả đã tan biến không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bản thân Cổ Tước cũng không ngờ trong thời gian ngắn có thể đạt đến Ngưng Tinh Vân đại viên mãn, đồng thời còn khai mở Cửu Thiên Quyết Nhị Thiên, từ nay tốc độ hấp thu thiên địa tinh khí của hắn sẽ có tiến bộ rõ rệt, khiến cho huyền khí hắn ngưng ra cũng đạt chất lượng cao hơn, nếu đạt đến Cửu Thiên sẽ có được năng lực đoạt tạo hóa, tùy ý tạo thiên dựng địa.

Cổ Tước thở nhẹ một cái, thu công đứng dậy thì thấy Thanh Ngọc từ khi nào đã trở về, đang ngồi bên đống lửa nướng thịt huyền thú. Nàng thấy thiếu gia tỉnh lại thì đứng lên đưa hắn ba viên thú đan nhất biến, một viên thú đan nhị biến.

Nàng không có thân pháp quỷ dị như Cổ Tước nên chỉ có thể săn lùng từng nhóm nhỏ huyền thú, vì vậy mà tiến độ không tốt lắm, chỉ được số lượng trung bình, nhưng nàng cũng đã cố hết sức rồi.

Cổ Tước gật đầu nhận thú đan, sau đó cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy ra dược đỉnh, một phần dược liệu luyện chế Huyền Đan nhất biến, cùng với một viên thú đan đồng cấp bị ném vào, sau đó lam hỏa bốc lên.

Cổ Tước vừa ra tay liền là Đa Luyện Tĩnh Dẫn, không lâu sau, “póc” một tiếng, một viên Huyền Đan nhất biến ngũ tinh bay ra. Hắn đón lấy Huyền Đan rồi tiện tay đưa cho Thanh Ngọc.

- Nàng cầm đi phách mại đường đổi chút đồ tốt.

Thanh Ngọc suýt nữa xỉu, người này vừa luyện ra đan dược ngũ tinh liền không thèm nhìn mà ném cho thị nữ đi phách mại đường trao đổi, đây cũng không phải là rau cải ngoài chợ a.

- Thiếu, thiếu gia muốn đổi vật gì?

Trong tay cầm Huyền Đan ngũ tinh khiến Thanh Ngọc rung động không dứt.

Cổ Tước trợn mắt nhìn nàng:

- Đổi cái gì thích hợp nàng sử dụng a, ta còn cần đi đổi bảo vật gì sao?

- Tạ, tạ thiếu gia...

Thanh Ngọc nhún gối cúi đầu, xúc động nói ra.

Sau đó Cổ Tước lại nướng thêm một mẻ thịt bổ dưỡng.

Ăn xong, hắn đến lấy Lôi Minh Quả thu vào túi không gian, cũng không đ-ng tới gốc cây nhỏ yếu kia. Đây là luật bất thành văn trong giới dược sư, dù ngươi là ai cũng không được phép hái tận cắt tuyệt, cần phải chừa lại gốc rễ cho dược thảo mới sinh trưởng.

Đêm khuya, Thanh Ngọc trong lúc tu luyện không ngờ lại ngủ gật, suýt gã đập mặt, cũng may thiếu gia của nàng nhanh tay lẹ mắt, gọn gàng đón lấy ôm nàng vào lòng.

- Xem ra nàng cả ngày mệt mỏi rồi.

Cổ Tước khẽ cười, hôn lên trán nàng một cái.

Quả thật, Thanh Ngọc cả ngày hôm nay ngoài săn tìm thú đan ra, thỉnh thoảng còn phải chạy về hộ pháp Cổ Tước luyện hóa lôi giới. Nàng có muôn vàn cơ hội chạy trốn, nhưng bản thân nàng hiểu ở lại bên hắn thì tốt hơn rất nhiều, đây là về mặt vật chất, còn về mặt tình cảm thì chưa thể nói trước được gì.

Lúc này, Thanh Ngọc chỉ có một nửa là ngủ gật, lúc bị ngã, nàng đã hơi tỉnh dậy, nhưng bị Cổ Tước ôm vào lòng thì toàn thân trở nên vô lực không muốn ngồi dậy nữa.

Nàng xuất thân là tán tu đến từ một cô nhi viện, được Cổ gia nuôi dưỡng thành chân chạy vặt, nên xưa nay vẫn không biết cảm giác hơi ấm của người mình có thể tin tưởng.

Hiện tại thì tốt rồi, bị một nam tử ôm, hắn còn hôn trán nàng, khiến nàng không cách nào gượng dậy nổi. Dù nàng từng mạnh mẽ bước trên con đường tán tu đơn độc, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn chỉ là một nữ tử độ hoa mới nở, làm sao không thích được cưng chiều bảo bọc?

Cổ Tước hai tay nhẹ nhàng ôm mỹ nhân, để nàng tựa đầu vào ngực hắn, linh hồn cũng từ từ chìm vào giấc ngủ sâu. Bản thân hắn cũng từ nhỏ không có người thân, Dạ Tuyết thì không được phép ngủ cùng phòng với hắn, nên có thể hiểu được vì sao lúc này trong lòng hắn lại thấy thanh thản. Đối với hắn, đây là một cảm giác rất mới lạ, cũng khiến lòng nhẹ nhõm.
Bình Luận (0)
Comment