Vĩnh An phát hiện Lệ Thiên sinh ra thói quen rất phiền, hễ bị thương là nhào đến chỗ cậu. Bốn năm trước cũng vậy, hôm nay cũng không thoát. Cậu hiểu rất rõ bệnh trạng của ma quân, đang yên đang lành bỗng nhiên trở nặng, chắc chắn là có biến cố xảy ra. Bên kia thì thầy thoi thóp, bên này anh ta hôn mê. Một sự ngẫu nhiên được sắp đặt quá hoàn hảo.
Cậu rũ đầu nhìn xuống Lệ Thiên. Người trên giường vẫn thiên thiếp nằm đó, gương mặt co giật dúm dó. Chắc hẳn là đau lắm đây. Bản thân từng bị con rùa kia đốt hồn, nên cậu có thể cảm được phần nào nỗi thống khổ của anh. Kế hoạch mượn Bích Liên Tâm phải tạm gác lại. Lo cho anh ta trước đã.
- Bích Liên Tâm mày ra đây? - Vĩnh An sẵn giọng.
Rùa nhỏ được người nó thích triệu tập nhanh chóng lao ra, dính sát lên người cậu, hít hít hửi hửi.
Vĩnh An nhấc nó ra khỏi người mình, mất hết kiên nhẫn hỏi nó:
- Chuyện này là sao? Tại sao mày không giúp anh ta. Đó mới là chủ nhân của mày.
Bích Liên Tâm liếc nhìn Lệ Thiên, cố gắng diễn tả vẻ mặt khinh bỉ của con người. Nó muốn làm một con rùa đa dạng cảm xúc, chứ không phải bộ dạng ngàn năm lờ đờ giống bọn đồng loại. Nhưng cái miệng nhọn chẳng thể nào làm được hành động trề môi, trông cứ giật giật như bị liệt cơ. Cuối cùng rùa nhỏ đành từ bỏ tham vọng, quay sang tố khổ.
- Anh ta yếu còn khoái ra gió, đi đánh nhau, ma khí tùm lum. Không có tôi thì chết cả nút rồi. Còn chữa thương á, không có anh làm sao chữa. Hồn anh ta yếu lắm.
Vĩnh An càu nhàu. - Sao mày không nghĩ cách. Tao chưa điều khiển được linh hồn của mình nên không thể xuất hồn lực hỗ trợ. Đợi tao lên cấp tụ đan thì anh ta chết từ lâu rồi.
- Ờ há! - Rùa nhỏ quên vụ thân thể và linh hồn của Vĩnh An bên mạnh bên yếu. Nó nghển cổ lên, ánh mắt đăm chiêu làm ra vẻ suy tư.
Đối với khí linh như bọn nó, chỉ cần nằm im hấp thụ linh khí đất trời, qua ngàn năm vạn năm sẽ tự động sinh linh trí. Nói đến quá trình tu luyện của con người nó chưa hiểu rõ. Nhưng cũng biết sơ sơ là chia làm hai giai đoạn chính, đó là rèn luyện thể chất và tôi luyện linh hồn.
Giai đoạn rèn luyện thể chất phân chia làm ba cấp độ như sau: Nạp khí, rèn thể, tụ đan. Trong mỗi cấp độ lại phân ra làm ba kỳ là: Sơ kỳ, trung kỳ và đỉnh phong. Nghĩ đến đây là đầu óc của nó bắt đầu loạn lên rồi. Nhân loại thật phức tạp, cũng chỉ là hít vào thở ra mà bày đặt phân chia lắm thứ.
Chủ nhân cũ từng dạy cho nó. Chỉ khi nào tu sĩ bước vào cấp độ tụ đan đỉnh phong, lúc đó cơ thể mới mở ra toàn bộ năng lực của giác quan thứ sáu. Người bình thường tin rằng bản thân có năm giác quan, nhưng trên thực tế con số này là sáu. Cái cuối cùng gọi là linh giác, trong quá trình tu luyện, nó sẽ từ từ mạnh lên.
Đầu tiên là "thần thức" mở ra, giúp tu sĩ có khả cảm ứng thế giới xung quanh. Tu sĩ cấp bậc càng cao, thần thức phóng ra càng xa, hình ảnh trả về càng rõ nét. Kế đến là quá trình khai thông "linh thức", nhờ vậy mà tu sĩ ở cấp độ tụ đan đỉnh phong có thể kết nối với linh hồn, chính thức bước vào giai đoạn tu luyện hồn lực.
Ở người bình thường linh hồn chỉ mong manh như làn khói. Thông qua quá trình tu luyện lâu dài nó mới dần dần ngưng thành thực thể, cấp độ này gọi là ngưng hồn. Đến lúc đó tu sĩ như thêm một mạng sống. Điều này cũng giải thích vì sao từ cấp bậc ngưng hồn trở lên, tu sĩ mới có khả năng tái tạo thân thể. Bởi vì chỉ có hồn lực đủ mạnh mới có thể hỗ trợ thân thể phàm thai, giúp con người phá vỡ những giới hạn sinh học do gen di truyền quy định.
Mà linh thức chủ nhân lại chưa mở ra, nên không thể điều khiển hồn lìa khỏi xác.
Bích Liên Tâm nghĩ ngợi đã đời mới rụt rè đưa ra đề nghị.
- Vậy dùng cách hôm trước. Tôi tự ép linh hồn của anh ra ngoài. Cảm giác hơi khó chịu nhưng hết cách rồi.
Vĩnh An khựng lại, im lặng suy nghĩ, cậu hiểu "hơi khó chịu" trong miệng nó là như thế nào. Cảm giác giống như nghe tiếng nghiến răng, dù không chết người nhưng thốn tận não. Vĩnh An nhắm mắt lại, nuốt khan, rồi trả lời nó. - Mày làm đi.
Rùa nhỏ nhanh chóng hóa thành làn sương mờ, tiến vào thân thể của cậu, kéo linh hồn ra ngoài. Kế đó nó tiếp tục đưa linh hồn Lệ Thiên ra theo.
Ngay lập tức Vĩnh An nhận ra sự khác biệt. Linh hồn anh ta mờ ảo và sạm đen, hồn lực yếu ớt. Hèn gì Lệ Thiên dễ dàng áp chế tu vi khi vào bí cảnh, lý do rất đơn giản, linh hồn tổn thương quá nặng, thực lực chỉ cỡ tụ đan. Nói cách khác những thuật pháp từ cấp độ ngưng hồn trở lên, cần một hồn lực mạnh tương đương để thi triển. Nếu không mỗi lần ra đòn là mỗi lần tự nhận tổn thương vào người. Điều này cũng giải thích vì sao sau khi tự chữa thương cho mình, anh ta lại rơi vào hôn mê.
Tình trạng linh hồn của Lệ Thiên rất tệ, anh ta ở trong trạng thái lờ đờ, mất khả năng phản kháng, xuôi theo mọi hành động của rùa nhỏ. Nếu muốn, Vĩnh An dùng một tay cũng có thể bóp chết ma quân.
Dựa vào hướng dẫn của Bích Liên Tâm, hai linh hồn khẽ khàng va chạm. Trong khoảnh khắc ấy, cung bậc cảm xúc của đôi bên tiến vào trạng thái kỳ diệu khó mà diễn tả. Tựa như nhạc điệu hòa tan vào nhau, vừa mơn trớn nhẹ nhàng, vừa bịn rịn quấn quýt. Ngoài mẹ của cậu ra, đây là lần đầu tiên Vĩnh An sinh ra cảm giác gần gũi với một người đến vậy. Về phần Lệ Thiên, sau nhiều năm sống trong nghi kỵ, cuối cùng anh cũng buông bỏ ngờ vực vô tư đón nhận ấm áp nơi đáy hồn.
Rùa nhỏ bắt đầu hóa thành ngọn lửa, nó phát ra lục quang xuyên vào linh hồn Vĩnh An, thẩm thấu đến linh hồn Lệ Thiên. Theo từng đợt ánh sáng xâm nhập, linh hồn Lệ Thiên chầm chậm hồi phục. Mức độ ngưng tụ đậm nét hơn hẳn, sắc đen mờ dần, hồn lực mạnh lên từng chút một, đau đớn rút lui từ từ, tâm hồn bình yên trở lại. Bàn tay anh vô thức siết mạnh, bám chặt vào chiếc phao cứu sinh, cầu nó đưa anh thoát khỏi những tháng ngày đen tối.Vĩnh An mở mắt ra thì đã qua bảy ngày. Đôi chân dài sọc gác lên người Lệ Thiên. Lúc trước ngã xuống trong vô thức nên tư thế mới tréo ngoe thế này, cả người ê ẩm khắp nơi. Vĩnh An rút chân ra, chống tay ngồi dậy. Bản thân lúc đó thật ngu ngốc, chỉ cần nằm ngay ngắn là ổn rồi, đâu nhất thiết phải đứng trong lúc Bích Liên Tâm nhập thể.
Con sóc thấy ký chủ đã tỉnh, nó vội nhảy qua cửa sổ chui vào phòng. Nhưng cái bụng quá mập khiến nó kẹt lại ngay chấn song, phải dãy dụa một hồi mới khó nhọc lọt qua. Vĩnh An chẳng buồn để ý đến hệ thống, cậu nhìn vào mấy cái tin nhắn đang nhấp nháy trong không trung.
Ở tin nhắn thứ nhất, gương mặt thiếu đánh của Hiền Minh hiện ra, miệng mồm liếng thoắn: "Này cậu nhận thắt đấu của Đại Dương à? Cậu điên rồi! Cả học viên đang phát sốt vì thông tin này. Cố gắng lên, tớ luôn đứng bên cậu. Thua cũng không sao vì tớ bắt kèo Đại Dương… Ha… Ha… Ha…"
Thứ bạn mất nết gì đâu á, lần sau gặp mặt nhất định phải tẩn cho một trận mới nên người.
Tin nhắn thứ hai là của Hào Nhân, giọng nói đều đều chậm rãi vang lên: "Tớ báo cho cậu hai tin, một vui, một tin buồn. Cậu muốn nghe cái nào trước? À quên cậu đâu có quyền lựa chọn. Bé Mun tỉnh rồi. Nhưng thật khủng khiếp!!! Nó mọc sừng. Còn nữa, thuốc trị thương bên tớ đang giảm giá, cậu nên mua trước khi thách đấu."
Mèo mọc sừng thì đúng là kỳ dị thật. Chẳng hiểu sao cậu thấy tin này còn dễ chấp nhận hơn là từ "thật khủng khiếp" nói ở tốc độ chậm. Vĩnh An đập đập mấy phát vào hai lỗ tai cho thính giác trở lại bình thường. Kế đó nghe tin cuối cùng. Gương mặt như tiên nhân của thầy hiệu trưởng xoay tròn giữa không gian, ông cười khà khà với cậu rồi nói: "Bốn giờ chiều thứ ba tuần sau, trò đi theo tôi qua làm việc với quốc trưởng. Nhớ ăn mặc chỉnh tề."
Đúng là hiệu trưởng có khác, ngay lần đầu tiên liên hệ trực tiếp, nội dung làm việc đã vô cùng giật gân. Quốc trưởng cần gặp cậu để làm gì? Vĩnh An nghĩ hoài không ra lý do. Hay là việc lém liên hệ với ma quân đã bị nghi ngờ. Cậu nhìn "nghiệt duyên" của mình, lòng bất an, nhưng không hối hận. Cho tới bây giờ Vĩnh An vẫn chưa thấy anh ta tệ hại như lời thiên hạ đồn đại.
Lệ Thiên không có dấu hiệu sẽ sớm tỉnh lại, thân người co quắp như con tôm luộc. Cậu khẽ lắc đầu, ngồi xuống sắp tay sếp chân, điều chỉnh tư thế bệnh nhân cho ngay ngắn. Người này mặc dù không xấu nhưng khá phiền, nhìn xem, có cái giường nhỏ cũng tranh với cậu.
Con sóc bị làm lơ nãy giờ, nó buộc phải lên tiếng để thông báo sự có mặt của mình.
- Ký chủ đừng dây dưa với hắn ta nữa. Sẽ không tốt cho bản thân.
Ồ! Lo lắng cho cậu cơ đấy. Thật biết cách làm người ta bất ngờ. Vĩnh An ngồi xuống ghế, vè vè nhìn nó, rồi hỏi vặn lại.
- Không tốt cho tao hay không tốt cho nam chính của mày? Mà, mấy bữa nay mày chạy đi đâu? Thời khắc thập tử nhất sinh của tao chưa bao giờ mày có mặt.
Cậu thò tay nhấc cổ nó lên, nheo mắt nguy hiểm. - Đã vậy tao cần cái hệ thống chó má như mày để làm gì?
Con sóc cụp đuôi run rẩy, giọng đều đều vang lên:
- Bữa giờ chán quá nên tôi chạy đi chơi. Về chuyện giúp đỡ, ký chủ phải nhận nhiệm vụ tôi mới có thể hỗ trợ. Ký chủ nhân lúc hắn chưa tỉnh mau lấy lại Bích Liên Tâm. Ký chủ đi theo nam chính mới đúng. Hắn không phải là người đó.
- Vậy nam chính là ai? - Vĩnh An hứng thú chờ nó trả lời.
- Nam chính là… - Sóc mập tỉnh ra, đưa bàn tay bé tí xíu lên bụm miệng lại. Nguy hiểm quá, xuýt chút nữa là lỡ lời. Với tính cách của ký chủ nhà nó, một khi biết được nhân vật chính là ai, nhảy ra giết người là chuyện hoàn toàn có thể.
Uầy, xém nữa là thành công, cậu hơi thất vọng, đanh giọng uy hiếp.
- Không nói?
Con sóc lắc đầu quầy quậy, ánh mắt ướt át nhìn ký chủ.
Vĩnh An ghét bỏ nén nó sang một bên, giả vờ đáng thương với ông cũng vô dụng, thứ lếu láo như nó đừng hòng lấy được lợi ích từ cậu. Vĩnh An chán ghét bỏ hệ thống lại sau lưng đi làm chuyện của mình.
Còn ba ngày nữa là đến trận thách đấu với Đại Dương, bây giờ chuẩn bị là vừa. Sau khi tính toán mọi chuyện đâu ra đấy, Vĩnh An gửi tin nhắn hẹn tụi bạn đến quảng trường thi đấu. Bản thân cũng nhanh chóng đi đến nơi hẹn.
Đấu trường của học viện Bạch Vân nằm trong cánh rừng bạt ngàn, xung quanh có trận pháp ngăn chặn giữa sàn đấu và khán đài. Vĩnh An đang đi đi lại lại xung quanh khu vực võ đài, đo đạc tỉ mỉ từng viên gạch, kế đó bay lên trên cao, ghi nhận tất cả vào tầm mắt. Thỉnh thoảng cậu đáp xuống một vị trí, ngắm nghía đánh giá rất kỹ. Công việc còn lại là vẽ sơ đồ của đấu trường, những điểm quan trọng đều được đánh dấu bằng mực đỏ.
Một lúc sau đám bạn mới kéo nhau đến nơi, đập vào mắt họ là hình ảnh vô cùng quen thuộc. Đại nhân mê trận ngẩn người nhìn vào sơ đồ, một cây viết chì cắm trên mang tai, một cây khác ngậm trong miệng, cây cuối cùng cầm trên tay, tô vẽ tẩy xóa liên tục.
Hiền Minh nhìn thấy liền ngứa miệng.
- Vĩnh An, cậu lại bỏ trị liệu à? Cây trên tay để vẽ, cây trên tai để ra vẻ. Vậy cây trong miệng để làm gì?
- Để tập trung. - Vĩnh An bỏ bản vẽ xuống, nhìn thằng bạn trả lời.
Hiền Minh lèm bèm. - Cậu đúng là lập dị. Gọi bọn tớ đến đây làm gì? Mà cậu bị rồ rồi, tự nhiên đi nhận lời đánh nhau. Cùng cấp thì đúng là không ai đánh lại cậu. Nhưng mà chiến đấu vượt cấp nó khác.
Hải Vân càng lo lắng hơn. - Bước lên võ đài là không luận sinh tử. Đại Dương nó ghét cậu như vậy. Lỡ cậu có mệnh hệ gì, giáo sư cũng chẳng thể nào lấy lại công bằng đâu. Mà công bằng làm chó gì nữa khi người đã chết.
- Hải Vân, cậu bỏ đi từ "chó" câu nói vẫn đủ nghĩa. - Hào Nhân chầm chậm bình luận.
Cô nàng giơ nắm đấm dí sát vào mặt Hào Nhân đe dọa, buộc thằng bạn ngậm miệng.
Con gái mà cục xúc còn hơn đàn ông. Hào Nhân âm thầm thắp một nén nhang chia buồn cùng Hiền Minh. Miệng nói lảng sang chuyện khác.
- Tớ vẫn giảm giá một nửa thuốc trị thương cho cậu. Nhưng thuốc cải tử hoàn sinh không có đâu. Vĩnh An suy nghĩ lại đi.
- Ồn quá! Các cậu cứ như cô vợ nhỏ tiễn chồng lên đường tòng quân. Sướt mướt vừa thôi. Ai nói tớ muốn đánh nhau với thằng đấy.
Hiền Minh vồ lấy vai Vĩnh An, ngạc nhiên thốt lên:
- Ồ! Hôm đó cậu định bùm hả? Chơi mất dạy vậy cha nội. Nghe là kích thích rồi nha, làm tới luôn đê!
Vĩnh An giật cái miệng đang trề ra trước mặt mình một cái rõ đau. Sau đó cậu hạ giọng làm ra vẻ bí ẩn.
- Tiếc là làm cậu thất vọng rồi. Vẫn đánh, nhưng chơi theo luật của tớ.
Cậu dùng trận pháp! - Hải Vân khẳng định ngay. Bày đặt giả thần giả quỷ, ai không biết cậu ta giỏi cái gì.
Hào Nhân tỏ nghi ngờ. - Các yếu tố để dựng trận quanh đây đã bị tiêu hủy toàn bộ. Cậu lấy gì để dựng? Ngoài ra thắng cũng đâu được công nhận. Luật chỉ cho đấu kiếm và pháp.
- Tớ đâu cần được công nhận. Miễn đạt mục đích của mình thôi. Các cậu lại đây.
Đợi họ lại gần, cậu liến thoắng hướng dẫn công việc cụ thể.
Hiền Minh trợn mắt há miệng nhìn Vĩnh An như nhìn quái vật, anh chàng không nhịn được nói to:
- Làm vậy cũng được. Cậu thử lần nào chưa Vĩnh An. Đây là mạng đấy, không đùa được đâu.
Cậu nhìn thẳng ba đứa bạn, lắc đầu trả lời:
- Chưa từng làm.
Hào Nhân buồn rầu. - Cậu có gì muốn trăn trối hay không?
Hiền Minh vỗ vai an ủi. - Yên tâm, tớ sẽ lo hậu sự chu đáo cho cậu.
- Hàng năm tớ sẽ làm dỗ đầy đủ. - Hải Vân nghiêm túc thề hứa.
Vĩnh An mỉm cười. Có được đám bạn khùng điên như như thế này, quả là phúc to khó hưởng.