Lệ Thiên xót xa ủ ấp người thương qua suốt đêm thâu. Trời vừa sáng, anh mang điển tâm đến tận giường, chăm bẵm chu đáo như chăm phụ nữ ở cữ sau sinh. Một chút động tay động chân cũng không được làm. Nếu tính thêm khoản bế người vào nhà tắm, rồi lại ẵm trở ra giường, sau đó ôm ra bàn trà, thì chẳng khác nào anh có thêm trẻ sơ sinh trong nhà.
Ma quân có nản hay không thì cậu chưa rõ. Nhưng bản thân đang rầu thúi ruột thúi gan, chẳng lẽ mình thành phế nhân rồi sao? Nhìn nền nhà trắng toát dưới chân, gai ốc tự động dựng đứng, cơn đau lại tái hiện sống động trong não. Cậu lắc đầu thở dài. Di chứng tâm lý nặng nề như thế, anh ta phải bế cậu đến bao giờ? Rồi sau này đánh nhau với địch thủ, người ta chỉ cần ném ra viên gạch màu trắng, lúc đấy coi như kết quả đã định, còn giãy dụa nhảy nhót gì nữa.
- Vĩnh An, cậu sao rồi? Hôm qua làm tớ lo muốn chết. - Hải Vân từ ngoài đi vào, người chưa thấy đâu thì tiếng đã đến.
Mới hơn tháng chưa gặp mà cô nàng xuống sắc thấy rõ. Người gầy ốm xanh xao, xương quai xanh lộ rõ, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi.
- Tớ không sao. Cậu mới có sao. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rồi... Hiền Minh đâu?
Nghe bạn hỏi thế, tiểu thư họ Bạch liền khóc nức nở, nước mắt nước mũi dàn dụa. Thủ lĩnh muốn bước đến an ủi mà lại lực bất tòng tâm. Dù gì cậu cũng là một thằng đàn ông, mặt mũi nào để cho cô gái to bự bế qua bế lại trước mặt cô gái bé nhỏ.
Ma quân lịch sự lấy khăn giấy đưa cho cô nàng, biểu cảm trên mặt thờ ơ hờ hững, chỉ khi nào quay sang nhìn cậu ánh mắt ấy mới có độ ấm.
Khóc lóc một hồi Hải Vân mới bình tĩnh thuật lại tất cả sự việc.
Thì ra sau khi vòi rồng ập đến, mọi người đều cuống cuồng bấm nút đỏ thoát thân ra ngoài. Ai cũng nghĩ mọi chuyện tới đây là kết thúc. Ngờ đâu đó mới chỉ là mở đầu của một sự kiện khủng khiếp. Có khoảng hai trăm tu sinh mất tích. Trong số đó, Bạch Vân là ít bị nhất, biến mất mười tám người. Mấy học viện còn lại kém may mắn hơn, có nơi thất lạc đến năm mươi phần trăm quân số.
Hiệu trưởng các học viện chỉ mất một buổi liền xác định thẻ bài của tu sinh đã bị một thế lực nào đó động tay động chân, thay đổi địa điểm truyền tống gây nên vụ mất tích hàng loạt này. Còn kẻ bắt cóc là ai, đưa mọi người đi đâu, và có mục đích gì thì không ai biết.
Kể đến đây Hải Vân lại nấc nghẹn.
- Hiền Minh cũng nằm trong những người biến mất. Sau khi bị tống xuất ra ngoài, thật kỳ lạ là không ai trở vào tìm kiếm được nữa. Đến lúc bí cảnh đóng cửa thì có mình cậu trở ra.
- Cậu có danh sách những người mất tích ở đây không?
- Có. - Hải Vân lấy tay quệt nước mắt, đưa cho thủ lĩnh Bạch Vân một danh sách dài thòng.
Coi xong thông tin Vĩnh An đột ngột đấm mạnh vào tường. Bức vách rung động rớt ra vài viên gạch. Khốn kiếp, cậu quá tự tin dẫn đến bất cẩn. Bị kẻ chủ mưu chơi cho một vố. Ngay từ đầu hắn đã nhắm vào những tu sinh con nhà bình dân. Cho nên hành động ép người ra khỏi bí cảnh chẳng khác nào nối giáo cho giặc. Hàng loạt nạn nhân biến mất cũng có không ít công lao của mình. Nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của Hoài Bách, cậu thấy hối hận vô cùng. Đúng là..."Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng."
- Mấy gia chủ nghi ngờ ai đứng sau vụ này, cậu có nắm được thông tin không?
Cô nàng chán nản trả lời. - Mọi người đều nói do Lệ Thiên làm. Dẫn ma cũng là do ma quân mang vào.
Cậu nóng mặt vỗ bàn cái chát.
- Gì cũng Lệ Thiên, Lệ Thiên. Mai bị táo bón chắc cũng đổ tại ma quân ăn hết rau xanh.
Nhân vật chính trong câu chuyện vẫn điềm nhiên như thể danh từ "Lệ Thiên" chẳng mấy liên quan đến mình mình. Hải Vân thì hết hồn hết vía. Cô cũng không có ác cảm với vị đệ nhất ma quân, có điều, phản ứng của thằng bạn đúng là hơi quá. Như thể bị người ta đụng đến bảo bối trong lòng. Tiểu thư họ Bạch rối càng thêm rối, ú a ú ớ nhìn qua Vô Danh cầu viện. Lại thấy đồng nghiệp kiếm tu nói một câu không đầu không đuôi:
- Quen rồi.
Sau đó xem cô nàng như không khí trong phòng, nắm lấy bàn tay manh động xoa xoa nắn nắn, trên mặt trình diễn biểu cảm vô cùng thỏa mãn.
Khi nãy nóng nảy làm có hơi lố. Vĩnh An sượng mặt lôi ra mặt dây chuyền tương tự vật đưa cho Hoài Bách, ở giữa phát sáng lập lòe.
- Gì đấy? - Hải Vân hỏi.
Cậu nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó dò. - Trong này chứa trận pháp theo dấu. Nó có một cặp, và cái còn lại đang ở trên người Hoài Bách. Cậu yên tâm về đi. Vụ này giao cho tớ.
- Tớ... - Cô ngập ngừng, liếc qua Vô Danh rồi mới dám nói tiếp. - Tớ muốn đi theo, ít ra có thể phụ cậu đánh nhau. - Rồi bỗng nhiên bưng mặt khóc tiếp. - Ở đây một mình... lại... lại... không có tin tức của Hiền Minh chắc tớ điên mất.
- Không được. - Thủ lĩnh Bạch Vân phản đối ngay lập tức. - Cần phải có một người ở lại nghe ngóng thông tin. Tớ nghi ngờ bên đạo tu mới là chủ mưu vụ này. Quá nhiều người mất tích mà chỉ cho điều tra qua loa. Hơn một tháng trời vẫn chẳng có tiến triển gì mấy. Cậu phải ở lại để phối hợp trong ngoài. Hiểu ý tớ chứ?
Ngoài ra, càng tiếp xúc nhiều người, thân phận của Lệ Thiên càng dễ bị lộ. Đây chính là điều cậu sợ hãi nhất.
Tiểu thư họ Bạch cắn lấy môi dưới, miễn cưỡng gật đầu đáp ứng. Sau đó dặn dò thằng bạn phải hết sức cẩn thận rồi bước chân ra về.
Còn lại hai người trong phòng với nhau, Vĩnh An kéo anh lại gần, bất ngờ ôm chặt lấy người. - Ngồi im.
Bích Liên Tâm từ trên người tỏa ra lục quang, trong lõi lại có thêm bạch quang khi ẩn khi hiện. Hai luồng ánh sáng quyện vào nhau, thẩm thấu vào linh hồn Lệ Thiên. Nó như một làn gió có sức mạnh thanh tẩy, cuốn trôi sạch sẽ những ký ức đau thương, những suy nghĩ tiêu cực, bứng đi tất cả căm hận trong đời... Để rồi trả lại một vùng địa linh không còn chỗ cho tâm ma cắm rễ.
Qua nửa ngày sau, hai người cùng mở mắt ra một lượt. Vĩnh An buông lỏng vòng tay, đẩy anh ra khỏi người, ánh mắt hết sức mong chờ.
- Anh thấy sao rồi? Tâm ma còn không? Linh hồn hồi phục hoàn toàn chưa?
Ma quân vô cùng sảng khoái dễ chịu, mặt mày tươi rói đáp lại:
- Tốt hơn rất nhiều. Tâm ma đã hết. Hồn lực thì vẫn chưa về như cũ. Tuy nhiên, kết quả thế này đã là ngoài mong đợi.
- Tốt quá rồi! - Cậu reo lên, mặt mày hớn hở, xem ra còn vui hơn người được chữa lành. - Coi như không uổng công khiêu vũ trên dao suốt mấy chục ngày.
Trái tim Lệ Thiên bóp mạnh từng hồi, vừa đau vừa sướng. Đau lòng vì người và sung sướng cho ta. Chịu tra tấn thảm khốc suốt một thời gian dài dẫn đến di chứng tâm lý nặng nề. Chỉ để đổi lại một tâm hồn sạch bóng tâm ma. Vậy mà đã cười toe toét thế kia...
Nếu tất cả thiệt thòi do số phận đưa đến cho Lệ Thiên, là để gặp được một tấm chân tình thuần khiết như vậy, thì tính ra trong vụ mua bán này bản thân quá lời. Đối với anh, trên đời này chẳng gì quý bằng nụ cười vô tư vô lự thế kia. Quan trọng hơn, người thương vì anh mà cười. Như vậy đã là quá đủ. Lệ Thiên bất ngờ ôm chầm lấy cậu, thì thầm thật nhỏ, ngữ điệu run rẩy:
- Cảm ơn.
Vĩnh An bị ôm xém chút ngạt thở.
- Tôi với anh mà ơn nghĩa cái gì.
Sau đó tìm cách thoát khỏi đôi tay rắn rỏi, đường cong mướt mắt, màu da nâu bóng khỏe của anh. Cậu cảm thấy dạo này rất không bình thường, tần suất ôm nhau dày đặc. Chẳng lẽ anh ta cũng bị di chứng của lời thề hồn?
Chậc, chậc, chậc! Thủ lĩnh Bạch Vân tặc lưỡi nhìn người còn lại trong phòng. Vụ này căng à nha! Cứ dính dính với nhau thế này sẽ rất bất ổn. Con đường tương lai của mình hung hiểm khó lường. Càng ít liên lụy đến nhau chừng nào càng tốt chừng đó.
- Nghĩ gì đấy? - Lệ Thiên hỏi.
- Vớ vẩn thôi. - Cậu tung lên tung xuống mặt dây chuyền. Ánh mắt lóe lên vẻ quyết liệt. Trong đầu thầm tính toán các bước tiếp theo. Kẻ sau màn dám lật xuồng trong mương. Thì cậu cũng không ngại úp sọt lên đầu hắn. Để xem, đến cuối cùng ai mới là người bị cắn.
Quyết tâm đang dâng cao ngùn ngụt, bỗng nhiên ánh mắt nhìn xuống nền nhà, thế là đôi chân rụt ngay lại, mặt mày tái mét.
- Qua đây. - Anh vừa nói vừa giang rộng hai tay.
- Không! - Thủ lĩnh Bạch Vân lắc đầu từ chối. Giữa thanh thiên bạch nhật mà để đàn bà con gái bế đi lung tung còn ra thể thống gì nữa. Sau đó nhắn tịt hai mắt, cố gồng người chạm chân xuống đất...
"Đau quá!", cậu hét lên. Cơ thể không tự chủ tươm mồ hôi như tắm. Tay chân run rẩy cuộn tròn vào nhau.
Lệ Thiên vội đi đến bên cạnh, xoa đầu dụ dỗ:
- Sợ người khác thấy thì lấy áo khoác tàng hình của cậu ra.
Ừ ha! Tạm thời làm vậy trước đã. Cậu vội lấy áo khoác mặc vào. Cả người dần dần biến mất như bị không khí cắn nuốt. Sau đó vòng hai chân qua ngang hông, hai tay ôm cổ, ngoan ngoãn đu trên người Lệ Thiên. Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy một phụ nữ đô con, tay để hờ trước bụng, dáng đi hơi nặng nề. Ngoài ra không có gì khác thường.
Hai người đang đi xuống cầu thang thì bất chợt đụng mặt Xuân Phái. Giáo sư đứng khựng lại nhìn Lệ Thiên chằm chằm. Đây chẳng phải là người hôm qua bắt cóc Vĩnh An hay sao? Cơn tức xông lên tận não, ông chẳng thèm nể nang đàn bà con gái gì nữa, nói như hét vào mặt:
- Tôi muốn gặp Vĩnh An?
- Không thấy. - Ma quân lạnh nhạt trả lời, khí thế còn khủng bố hơn cả ông.
Xuân Phái hơi e dè một chút. Người trước mặt quá kỳ lạ. Tu vi cao thấp ông nhìn không ra. Chỉ lo thằng học trò dở hơi đụng vào kẻ không nên đụng. Giáo sư cố gắng mềm mỏng hơn chút.
- Hồi sáng Hải Vân vừa gặp Vĩnh An ở đây với cô. Sao bây giờ lại nói không thấy?
- Đó là hồi sáng. - Anh trả lời ngắn gọn rồi đi thẳng một nước.
Vĩnh An ôm chặt cổ ma quân, thở cũng chẳng dám thở mạnh. Sợ giáo sư nhìn ra gì đó. Cậu có rất nhiều kinh nghiệm đau thương khi đụng mặt ông thầy chim lợn. Tìm cách né được lần nào phước đức lần ấy.
Khi đã ra đến cửa khách sạn, Lệ Thiên dừng lại, hỏi người trong lòng:
- Tiếp theo đi đâu?
Vĩnh An quay mặt dây chuyền vòng vòng rồi đáp lại. - Xuôi Nam.