Chán Đời Sống Lại

Chương 77

Chín rưỡi đêm cùng ngày, hai người bồng bế nhau tới trước cửa nhà giam Mộc Sơn. Địa chỉ khét tiếng này chuyên dùng để giam giữ tù nhân nguy hiểm nhất đảo quốc.

Nhìn từ ngoài vào, nó chẳng có gì đặc biệt. Cổng vào xây bằng loại đá màu vàng nâu. Lâu năm không được trùng tu nên rêu phong đeo bám mốc meo. Hai chữ "Mộc Sơn" đắp nổi lên khối hắc thạch cao chừng ba mét, xung quanh nhấn nhá thêm vài hoa cỏ còi cọc. Bầu không khí nặng nề và u tịch mãi lởn vởn ở nơi đây, như cô đọng oán hận của tử tù sắp chết.

Đúng mười giờ, cánh cửa rên siết lên vài tiếng ken két rồi nặng nề mở ra. Một đội tu sĩ ba mươi người, xếp thành hai hàng thẳng tắp, một hai đều bước tiến vào. Sau lưng bọn họ mọc thêm cái đuôi vô hình, dễ dàng theo dòng người đột nhập trót lọt vào bên trong.

Trời đất, cảnh tượng khủng bố vậy ư? Vĩnh An chớp chớp hai mắt nhìn vực sâu trước mặt. Dưới đáy chi chít cọc kim loại sáng choang. Có cọc còn trang trí thêm vài bộ xương khô của tù nhân xui xẻo rớt xuống bên dưới. Cũng có thể là bị đẩy xuống. Trong tù mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Toàn bộ nơi này cài đặt hệ thống phát hiện linh lực giao động. Chỉ cần người đang ẵm cậu ngự không lướt qua. Khắp nơi sẽ ầm ĩ âm thanh ò í e báo động... và trò chơi kết thúc. Trước tình hình này, hai người lặng lẽ đứng quan sát hành động tiếp theo của đội cai tù, kế đó mới tính xem nên làm gì.

Sau quá trình điểm danh chào hỏi, hai cai tù bắt đầu thực hiện công tác giao ca. Họ đứng trên một miếng kim loại tròn và mỏng, diện tích gần như vừa vặn với đôi bàn chân. Mỗi lần di chuyển, nó cần phải có hai người cùng nhau bước lên, cùng nhau truyền linh lực, và chắc chắn vân linh lực phải phù hợp. Đây chính là một quy trình căn phòng cẩn mật không có kẽ hở... Và thực ra nó chỉ đúng với tu sĩ thường thường bậc trung. Đối với ma quân mà nói, chuyện này dễ như ớt.

- Bám chắc. - Ma quân truyền âm, đồng thời buông cánh tay đang đỡ dưới mông của cậu. Vĩnh An vội kẹp chặt đôi chân quanh eo của anh. Cả thân người Lệ Thiên nhẹ nhàng như cánh bướm lao xuống vực, hai tay giang ra bắt lấy chỗ trống còn thừa lại của đĩa kim loại. Hàng loạt động tác liên hoàn được căn chỉnh ăn khớp hoàn toàn với bước chân của hai tu sĩ. Nên dư lực tác động lên đĩa kim loại dễ dàng bị cai ngục bỏ qua.

Chúng nó cứ thế lướt nhẹ ngang qua vực thẳm. Phía trên có cai ngục. Ở dưới là hai người vô hình treo tòng teng bên trên cọc kim loại nhọn hoắt. Thủ lĩnh Bạch Vân vô thức quắc chặt lấy anh, mặt để lên hõm vai, cơ thể căng cứng. Ở tư thế này ma quân khó lòng nhìn rõ nét mặt của bé ngốc. Nhờ nhịp tim, nhịp thở, anh biết cậu có chút căng thẳng. - Sẽ không sao.

Vĩnh An gật nhẹ, chiếc cằm được thể va chạm vào khối cơ vai rắn rỏi, nổi lên những đường cong khỏe mạnh nam tính. Vẫn biết, ngoài thầy ra, đây là người đáng tin nhất ở thế giới này. Nhưng mà... không tự đứng được bằng đôi chân của mình, dù cho ru lòng thế nào đi nữa, cảm giác thật sự vẫn rất chông chênh.

Vừa chạm đến bờ bên kia, hai lính canh chậm rãi bước xuống. Cùng lúc đó, anh cũng đánh người lấy đà búng lên trên cách đó một khoảng. Bộ đôi thám tử vô thanh vô tức đáp xuống đất. Tiếp tục theo chân người phía trước đi vào bên trong.

Ở đó đã có sẵn hai nhân viên của ca trực buổi sáng đứng chờ. Bốn người giao ca trong lặng lẽ. Tên tu sĩ mới tiếp nhận nhiệm vụ dựa trên bản báo cáo đi qua huyễn trận kiểm tra tình hình tù nhân. Bọn họ bước vào hai lồng kính có chức năng ngăn chặn trận pháp tác động đến thần kinh và lướt qua nó không mấy tốn sức.

Vĩnh An và Lệ Thiên dừng lại, cùng nhau nhìn vào cửa ải đầu tiên - Sát Tâm Trận. Hai luồng sóng linh lực ngang dọc chồng chéo lên nhau, giao động liên tục, gần như không còn khoảng trống. Anh truyền âm qua hỏi cậu:

- Tính sao?

Người dựng nên hệ thống chống cướp ngục liên hoàn chắc chắn đã tính tới tình huống trận pháp bị vô hiệu hóa. Làm theo cách cũ sẽ không hiệu quả. Cậu vừa nhìn giao động linh lực vừa tưng tửng trả lời:

- Đổi tư thế, tôi dìu anh, chúng ta cùng nhau khiêu vũ.

Ma quân bất giác giật giật khóe miệng. Tự nhiên có cảm giác vả mặt bôm bốp. - Không cần, ngồi yên trên đó hướng dẫn tôi đi là được.

Vĩnh An lém lỉnh nhìn anh, hưởng thụ cảm giác ăn hiếp người ta:

- Giao động rất nhanh, không đủ thời gian. Ngại cái gì mà ngại.

Lệ Thiên mặc dù không tình nguyện vẫn buộc phải thả bé ngốc đứng xuống. Cố gắng thả lỏng, cả cơ thể thuận theo sự chỉ đạo của cậu.

Thủ lĩnh Bạch Vân được nước làm tới cùng. - Anh biết nhảy điệu cha cha cha không?

Ma quân gật đầu cứng ngắc, trong bụng đánh lô tô chẳng biết bé ngốc tính dở trò gì.

- Tốt! - Cậu cất áo khoác tàng hình vào nhẫn trữ vật. Hai lính gác đã vào tít phía trong, vật này không cần thiết nữa. Sau đó đá lông nheo với anh, miệng nhếch lên như cười như không:

- Anh nhảy theo bước của nữ, tôi sẽ dìu. Tôi tiến anh lùi, tôi lùi anh tiến, bước đi theo đường dích dắc. Thử thôi!

Vĩnh An nói xong bắt tay vào làm ngay lập tức, dường như sợ chậm trễ anh sẽ đổi ý. Một tay cậu đỡ eo Lệ Thiên, một tay tóm lấy bàn tay của đối phương, giang rộng chếch lên cao. Thân thể to lớn bất chợt cứng ngắc như khúc cây, ánh mắt đen thẳm nhìn gương mặt khoái trá của bé ngốc.

- Để tay lên cổ tôi. Đi nào!

"Bước dọc. Một, hai, cha cha cha... Thả lỏng, cứng đờ đụng linh lực cho xem."

"Bước ngang. Một, hai, cha cha cha... lắc mông mạnh mẽ vào."

Vĩnh An hô càng to, mắt ma quân càng tối. Cậu vẫn không biết sợ, một hai đòi tập thêm mấy lượt nữa mới chịu buông tha. Hành hạ anh một trận thỏa thích, thủ lĩnh Bạch Vân mới nghiêm túc trở lại:

- Chuẩn bị. Tôi đếm đến ba cùng tiến vào trận.

Lệ Thiên gật nhẹ đầu ra hiệu đã sẵn sàng.

Các luồng linh lực vẫn chồng chéo vào nhau theo quỹ đạo khó đoán.

Thủ lĩnh Bạch Vân căng thẳng nhìn chằm chằm vào nó.

Ba...

Hai...

Một...

- Đi!

Bộ đôi thám tử ăn ý hòa vào vũ điệu chết chóc. Vĩnh An là người cầm lái, miệng liên tục ra lệnh.

"Chếch về bên trái. Một, hai, cha cha cha."

Cả hai vừa nhấc chân lên, một luồng linh lực đã quét ngang dưới sàn.

"Ngả người ra sau."

Hai thân người cùng ngả về hai phía đối diện, nắm chặt tay nhau để giữ cân bằng. Một luồng khác liền chém mạnh bên trên.

"Xoay đi!"

Vĩnh An làm trụ, đỡ ma quân xoay ba vòng. Tránh thoát bốn luồng linh lực chém ngang xé dọc trong đường tơ kẽ tóc.

"Xoạc chân sát đất."

Cả hai đồng thời xoạc chân tạo một góc một trăm tám mươi độ, đầu ép sát đất. Hàng dãy linh lực lướt qua dày đặc, chỉ cách một milimet là chạm vào người. Lúc này trông bọn họ giống như đôi hồ điệp, dập dìu bên nhau vượt qua mọi khó khăn trở ngại.

"Nhanh lộn sang hướng ba giờ."

Lệ Thiên cuộn mình lộn hai vòng, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Vĩnh An cũng tiếp xuống an toàn ngay sau đó. Trận pháp chết người bị bỏ lại sau lưng.

Trước mặt ngay tức khắc hiện ra thác nước đen kìn kịt. Dòng nước không chảy xuống cũng chẳng ngược lên, nó dựng thẳng đứng im lìm như bức màn vô tận.

Cậu khoanh tay đi sát lại thử thách kế tiếp. Đảo qua đảo lại ba lần bốn lượt đánh giá cửa ải thứ hai - Hắc thủy sát linh. Chiếc mũi theo phản xạ nhích gần lại ngửi. May phước! Không có mùi thối. Chẳng hiểu sao nhìn thấy nó là nhớ đến cống rãnh kênh rạch ô nhiễm đen kịt ở thế giới cũ.

Lệ Thiên từ sau bước lại, nắm lấy tay cậu kéo sát vào người. - Đi, không cần vận linh lực hộ thể.

Dưới sự bảo hộ của màng linh lực lạnh toát, bộ đôi thám tử tiến vào trong thác nước. Hắc thủy nhận thấy sự xâm nhập của vật lạ, nó đột ngột sống lại như có linh hồn, chúng cuồng nộ cấu xé bức tường phòng hộ, ép sát hết mức có thể. Ma quân phải liên tục cung cấp linh lực để duy trì lớp phòng vệ. Vĩnh An cảm thấy căng thẳng đến ngạt thở, linh hồn như muốn bị hút ra khỏi cơ thể. Nếu không được anh bảo hộ, chuyện gì xảy ra cũng chưa nói trước được. Đôi chân thoăn thoắt cố gắng thoát khỏi hắc thủy sớm chừng nào tốt chừng đó. Dòng nước điên cuồng tạo thành dòng hải lưu cuồn cuộn nhằm cản bước kẻ địch. Hai bên giằng co qua lại, chỉ tầm mười mét mà mất đến năm phút anh với cậu mới vượt cửa ải.

Vừa ra đến nơi, thủ lĩnh Bạch Vân vội vã nhảy phóc lên người anh, đồng thời choàng áo khoác lên cho cả hai. Không gian lập tức trở về với sự trống rỗng giả tạo của nó. Cai ngục chẳng mảy may nghi ngờ trong nhà giam xuất hiện kẻ lạ, hắn cứ thế lù lù đi đến mấy căn phòng chật hẹp. Mỗi lần ngang qua một cánh cửa, bàn tay thô ráp lại gõ ầm ĩ, miệng lưỡi phun ra mấy lời mắng chửi thô lỗ.

"Thằng khốn, mày ngon nhìn ông thêm phát nữa xem!"

"Con chó kia, dám cà khịa tao hả?"

Mặc dù tất cả những phòng giam ở đây đều được xây dựng từ kính một chiều, nó có tác dụng khóa chặt linh lực và ngăn cản tầm nhìn. Cho nên làm gì có chuyện phạm nhân chọc ghẹo cai tù. Chẳng qua, hắn quát mắng như thế riết rồi thành quen. Đó cũng là thú vui duy nhất ở cái nơi buồn tẻ này. Bọn trong phòng giam không phải là người, chúng là thú. Chỉ có thú mới bị vây nhốt, bị tước đi quyền cơ bản nhất của con người, đó là sự riêng tư.

Ồn quá! Nếu không vì đại cục, cậu đã ra đá cho tên này mấy phát. Vĩnh An lừ lừ nhìn hắn, tiện thể quan sát luôn mấy tù nhân trong phòng giam. Mặt mũi người nào người nấy đều bặm trợn gai góc, tóc tai rũ rượi, tinh thần ảm đạm, đôi mắt cứ như thú dữ thu mình trong bóng tối, sẵn sàng cắn trả bất cứ lúc nào.

Muốn cướp ngục thành công phải hợp tác với họ, chuyện này có vẻ khó mà suôn sẻ. Thủ lĩnh Bạch Vân đem theo nỗi bất an nhìn đến căn phòng cuối cùng. Xuyên qua lớp kính là hình ảnh cô gái gầy nhỏ. Ngồi nép sát vào góc tường tựa như con thỏ bị thương. Ánh mắt ủ dột thất thần nhìn vô định vào khoảng không chật hẹp. Cả thân người như nhũn ra, chẳng có chút ham muốn sống còn nào hết. Phần cơm tù kế bên vẫn để y nguyên, dường như cả ngày cô chưa từng động đũa. Trông con bé có vẻ bị mất tinh thần nặng nề, nếu như cậu đến trễ, chưa chắc đã sống được đến ngày chịu án tử hình.

Vĩnh An khẽ thở dài, trong lòng nảy sinh cảm giác đồng cảm với cô em họ. Mới mười bảy tuổi đầu, bỗng dưng một ngày đẹp trời cuộc sống quăng vào mặt tình huống hiểm ác thế này, chịu đựng đến ngày hôm nay đã là quá giỏi.

- Có muốn lại gần nói chuyện không?

- Không. - Giờ đâu phải lúc ca bài máu mủ tình thâm. Cậu đang chú tâm đến vấn đề khác cơ. - Dạ Ca, anh có thấy lạ không? Tên còn lại đâu mất rồi. Khu vực này không còn chỗ nào khác để đi. Tôi còn dò ra được trong đây có ẩn trận, nhất định giấu cái gì đó.

- Ừm. Đợi thêm chút nữa xem thế nào.

Ngoài hai người, tên cai ngục sau khi hành hạ chán chê mấy tù nhân cũng quay ra chờ đợi. Hắn liên tục đi qua đi lại, vẻ mặt nôn nóng đứng ngồi không yên. Đôi mắt đỏ ngầu mãi nhìn về một hướng ở cuối hành lang.

Tầm hơn nửa tiếng, tên còn lại bỗng dưng xuất hiện từ sau bức vách, như kiểu hắn xuyên tường đi qua. Nhìn y còn nôn nóng hơn đồng nghiệp, vừa ra liền nói ngay:

- Bề trên hôm nay sẽ ghé qua. Nhanh đi đón ngài.

Vĩnh An khoái chí nhìn qua Lệ Thiên. Hết chuyện này nối tiếp chuyện kia, cuộc vui hôm nay sẽ còn kéo dài. Nhưng trước tiên phải xem bọn chúng đang giấu gì trong ẩn trận cái đã. Cậu phóng xuống khỏi người ma quân, thả ngay con rắn nhỏ xuống trận pháp trước mặt. Hai chủ tớ táy máy ngọ nguậy một hồi, bức màn bí mật dần dần lộ diện. Theo sau là âm thanh rên rỉ đau đớn của rất nhiều nạn nhân.
Bình Luận (0)
Comment