“Chúa thượng giết những kẻ tham gia cuộc nổi loạn là để thị uy, không ai có thể trách móc, xá tội cho những người không đáng chết, đó là ban ân. Ngài cũng chẳng phải người tàn bạo, sao không tiến hành ân đức này? Với chúa thượng cùng lắm chỉ là một câu nói, còn với hàng ngàn hàng vạn người dân Tỉ, đó lại là chuyện sống chết, người không làm không có tội. Cảm ơn đại ân đại ức của chúa thượng.”
A Huyền nói xong liền cúi đầu xuống, nàng nín thở chờ phản ứng của người đàn ông ngồi trước mắt.
Canh Ngao chăm chú ngắm nhìn nàng một lúc, lạnh lùng nói: “Ngươi nói thật dễ nghe, song đừng tưởng cô không biết. E là giờ ngươi đang oán thầm cô ấy chứ!”
A Huyền sững người, ngẩng đầu lên.
“Không biết lời đó của chúa thượng là có ý gì? Tôi thật sự không hiểu.”
Canh Ngao đáp: “Giống như ngươi mới nói vừa nãy, từ xưa dân Tỉ các ngươi đã sinh sống và bảo vệ quê hương đất tổ, bây giờ đất nước bị diệt vong, các ngươi bị đày đến Địch Đạo, chẳng phải bọn Tỉ các ngươi đang oán thán cô đó thôi.”
Nàng trầm ngâm.
Canh Ngao cười lạnh: “Không thốt nên lời à? Cô vừa diệt Tỉ nên tự nhiên chẳng sợ bị người đời mắng chửi. Có điều, cô phải nói cho ngươi biết, việc dân Tỉ các ngươi mắng chửi cô cũng chẳng bằng việc các ngươi oán hận vua Tỉ, chẳng những phản bội cô còn mơ tưởng được bọn Sở chia lợi cho. Suy cho cùng có kết cục như ngày hôm nay ắt là gieo gió gặt bão.
A Huyền nói: “Chúa thượng, tuy Tỉ vương không tham dự trận chiến Mục – Sở lần này và trước giờ vẫn đứng ở giữa, lẽ nào sau này chúa thượng cũng không màng đến an ninh quốc gia ở phía mạn Bắc ư?”
Canh Ngao đờ người, nhăn mày: “Ý ngươi là gì?”
“Tổ tiên người Mục xuất hiện sớm nhưng chỉ được một góc Tây Bắc, một phần là do Chu vương Mục Mã Ngự chưa từng được phong tước vị. Hiện nay đã chiến đấu một trận với người Sở, tham vọng của chúa thượng chỉ e đã vượt xa cả vùng đất Tây Bắc này, thừa hưởng chí hướng của tổ tiên, đưa Mục xâm nhập vào sâu địa phận Trung Nguyên? Xa thân gần đánh, liên minh biên giới Mục Sở, đời đời trở mặt, mà Tỉ lại bị kẹp giữa Mục Sở, chúa thượng há có thể mặc cho Tỉ vương xoay vần trong thời gian dài? Tuy Tỉ vương không hàng Sở nhưng sớm muộn gì Tỉ cũng rơi vào tay chúa thượng. Chu vương không duy trì được công lý, mà trên thế gian này cũng chẳng có cuộc chiến nào chính nghĩa. Quả thực đúng như chúa thượng nói, muốn trách thì chỉ trách Tỉ yếu ớt không tự bảo vệ được mình. Chính vì thế, nó cũng giống như hổ trong rừng kiếm mồi vậy, cá lớn nuốt cá bé là điều không thể tránh khỏi. Nay không có Mục hầu, ngày sau tất có kẻ khác đến đánh chiếm. Dân chúng như giun như dế, thấp hèn như bùn, chỉ biết mỏi mắt mong chờ, song chính kẻ mạnh mới có thể duy trì công lý nhân đạo cuối cùng.
Mắt A Huyền ươn ướt, cố nén giọt lệ đang chực trào.
“Vì vậy, đêm nay tôi cả gan đến đây, khẩn cầu chúa thượng xét xử vụ bạo động.”
Dứt lời, nàng dập đầu về hướng người đàn ông đang ngồi, chạm đất.
Người kia vẫn im lặng, một lúc sau A Huyền nghe thấy giọng nói bình tĩnh của hắn: “Ra ngoài đi.”
An Huyền lặng lẽ đứng dậy, lùi ra, khi đến trước ngưỡng cửa, giọng nói từ đằng sau lại vang lên: “Vậy sao ngươi không hỏi cuối cùng cô quyết định như thế nào?”
Nàng nâng mắt thấy hắn ngồi ngay ngắn đang nhìn thẳng vào mình, lập tức cung kính đáp: “Cho dù giết chết hoặc mở cho một con đường, tôi đoán chúa thượng sẽ có châm chước cho mình. Tôi hy vọng rằng tôi sẽ có quyết định riêng của mình. Tôi đã nói hết những gì mình có thể nói thay người Tỉ, tất cả đều ở quyết định của chúa thượng.”
Nàng hành lễ với hắn một lần nữa, định lui ra ngoài thì đằng sau vang lên tiếng bước chân, chính là Mao công đi vào.
Lúc nãy ông ta vẫn đứng nghe ở ngoài. Ông ta tủm tỉm đứng lại, cúi người nói với Canh Ngao: “Chúa thượng, giữ cô gái Tỉ này lại để hầu hạ người. Ý người thế nào ạ?”
A Huyền sững sờ, ngơ ngác nhìn ông ta.
Trên mặt Mao công không hề có gì khác lạ, ông ta vẫn nhìn Canh Ngao cười nói: “Khi ở thành Thiên Thủy mấy ngày trước, lão nô có nghe thoáng qua cô ta tên Huyền, trước ở Xích Hà, danh tiếng khá được. Thần thấy nàng ta cũng siêng năng, không giống mấy kẻ mồm mép lươn lẹo không có não, có thể giữ lại được. Không biết ý chúa thượng thế nào ạ?”
“Muốn ở lại mà nàng ta không có miệng à?”
Canh Ngao cúi đầu, lật xem một thẻ gỗ khác, thẻ tre chạm vào nhau phát ra tiếng êm ái.
Giọng điệu hắn có vẻ hững hờ.
Mao công nhìn A Huyền, đánh mắt ra hiệu. Nàng hồi hồn, cười khổ trong lòng.
Ông ta đột nhiên nói như vậy, trong tình huống thế này, nàng biết từ chối sao đây? Vì vậy, nàng đành thuận theo ý Mao công, hạ giọng nói: “Quả thật tôi có ý đó.”
Canh Ngao ngước lên, nhìn nàng rồi ra lệnh Mao công: “Cứ thế mà làm thôi.” Giọng nói nhạt nhẽo.
Mao công mừng rỡ, đáp: “Lão nô đã rõ. Không còn sớm nữa, chúa thượng cũng nên nghỉ sớm, lão nộ đưa nàng xuống sắp xếp trước ạ.”
…
A Huyền lui ra cùng Mao công mà tâm trạng hơi bực bội. Đến một góc xa xa, nàng đang định cất tiếng hỏi, ông ta đã phất tay: “Không cần nói nhiều, trước đó ngươi chọc giận chúa thượng, lúc sau coi như ngươi còn thông minh. Giữ ngươi lại để sau này theo ta hầu hạ người.”
Chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên đỉnh đầu tranh tối tranh sáng, phản chiếu đôi lông màu hoa râm của Mao công che khuất mất con ngươi bên dưới, khuôn mặt hiện ra vẻ nghiêm khắc.
A Huyền biết ông ta không thay đổi suy nghĩ, chỉ biết đồng ý trong sự bất lực.
Mao công gật đầu, giọng nói hòa nhã hơn.
“Thật ra ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi.” Ông ta nói: “Ta có nghe thấy những lời nói của ngươi với chúa thượng lúc nãy. Chúa thượng giữ ngươi tức lã sẽ xem xét mong muốn của người. Chỉ cần chờ đợi là được.”
Ngỗi Long và những tội nhân kia không đáng chết, so với sinh mạng của người Tỉ sắp bị chôn sống, việc nàng ở lại chẳng đáng kể.
A Huyền rùng mình, cung kính trả lời: “Tôi đã rõ. Cảm ơn Thái hoạn.”
Ông ta đáp ừ: “Từ mai theo hầu chúa thượng đi, cần khéo léo.”
Nàng dạ.
Hết chương 10