Thánh hiền nói: “ta không gạt người, cớ gì người phụ ta”
Nhưng lời thánh hiền trong thế giới này chỉ là hoa thơm thêu dệt, đẹp mà không thật.
Vì kẻ thật khó tồn tại, lại càng khó vươn ra khỏi lớp bùn lầy, nên đã ít lại càng ít.
Có lẽ số phận là vậy nên hôm nay dưới thành cao, một kẻ trung nghĩa phải bỏ mình.
Ba tháng trước ngày Việt quân mang binh xuống nam, dưới chân thành Ứng Thiên của Sở quốc, Trác Bất Phàm cùng một trăm thuộc hạ bị giải đến pháp trường hành quyết với tội danh mưu phản. Đau đớn thay, kẻ trung thần duy nhất còn lại của họ Trác lại bị chính anh trai của mình là Trác Hùng kết tội vì cái chết đột ngột của Sở vương.
Cả triều đường ai cũng biết là án oan nhưng không một ai dám nói ra, vì trên là Trác gia gần như nắm cả quốc gia, phía dưới là Cao Kỳ Viễn nắm trọng binh hậu thuẫn, nên thấy mà dường như không, có miệng cũng chẳng dám nó, nên kết quả của một kẻ trung nghĩa lại là tử lộ.
Hôm đó dân chúng thành Ứng Thiên ai nấy đều đổ ra mà xem, nhưng không phải vì ham vui mà là vì tiếc thương cho Trác Bất Phàm, vị tướng trẻ tài năng của Sở quốc. Không ai nói ra, nhưng trong bụng đều chửi rủa thầm Trác Hùng độc ác, cùng một mưu kế soán nghịch sắp diễn ra. Đầu làng cuối ngõ, trong thôn ngoài phố, ai nấy đều xôn xao mấy ngày nay, cả thảy lúc này đều đứng trông cảnh pháp trường cùng cả trăm binh sỹ sắp phải rơi đầu.
Đứng dưới bầu trời quang đãng lát đát mây, Trác Bất Phàm tóc tai rối bời, khuôn mặt tiều tụy cùng đôi mắt thơ thẫn mà nhìn trời. Một phút cuối cùng của cuộc đời đang dần trôi qua, một đời kiêu dũng kết quả lại không thể thoát khỏi cái chết nhục nhã của một kẻ phản quốc.
Thiên lý rốt cục ở đâu?
Oán trời trách đất, cả đám người đang chờ bị tử hình ai nấy đều chung một ý nghĩ, rốt cuộc sự tận trung của họ đối với vương triều này rồi cuối cùng họ được gì, hay chỉ là thây phơi đồng nội, lưu danh tội nhân thiên cổ.
Lúc này trên đài giám trảm, tên quan văn chán ngán nhìn đám người bên dưới, sau đó hắn rút nhẹ lệnh kỳ ném xuống đất rồi nói:
- Giờ ngọ đã đến, người đâu hành hình.
Hiệu lệnh hạ xuống, hơn trăm đao phủ đứng từ trước tưới rượu lên đao, sau đó rút thẻ bài hình tội sau lưng phạm nhân ra, động tác vừa nhanh vừa chuẩn. Lưỡi đao sắc bén chĩa thẳng lên trời, Trác Bất Phàm thở dài một hơi, lặng lẽ cúi đầu, chấp nhận số phận.
Xoẹt, đao phong nặng nề rít xuống, cả cỗ khí thế ngợp trời đè nặng như phân kim phá thạch, cả thảy trong ngoài pháp trường đều lặng im nhìn cảnh tượng đang diễn ra.
Phập,
Đao nặng bổ xuống, giá kê đầu hằng một rãnh sâu nhưng lại không thấy đầu rơi máu chảy vì người đã được cứu thoát. Tên đao phủ vung đao xuống tay chưa kịp buông hết lực thì đã bị một người khác dùng tay chặn lại không mấy khó khăn, còn Trác Bất Phàm thì đã được kéo ra sau, tránh một chiêu kích tử của đao phủ.
Trác Bất Phàm ngước đầu lên nhìn, trong đầu hắn như trăm mối tơ vò khi biết chân diện của kẻ cứu mình. Trác Bất Phàm thốt lên:
- Chết tiệt, làm sao có thể.
- Ngươi đến đây để nhạo báng ta phải không?
Người đó vội đáp lời:
- Nhạo báng ư?
- Không hề, ta chỉ đang tìm thứ cần tìm.
Trác Bất Phàm nghe vậy thì nói:
- Rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì mà một kẻ phản quốc như ngươi dám rời khỏi nơi ẩn nấp, để rồi chạy lung tung đến một nơi là biên giới của kẻ thù như thế này.
- Triệu Phong phải chăng ngươi đang đùa ta.
Kẻ đến thì ra là Triệu Phong, còn người bên kia đang đánh gục tên đao phủ chính là Đình Nguyên. Triệu Phong đứng đó, rất nhanh đã đáp lời, ngữ khí kiên định khiến lòng người nghe phải động dung:
- Ta đến đây là để tìm một thanh binh khí, thứ có thể giúp ta bình thiên hạ đại loạn này.
- Một thanh lợi khí rút ra có thể bạt non, dời núi, xoay chuyển vận mệnh. Thứ mà có thể khiến kẻ thù chỉ nghe thôi cũng phải run sợ.
Trác Bất Phàm khinh khỉnh nói:
- Nếu thật sự có thứ ấy ở Sở quốc ta, thì chẳng phải chúa ta từ lâu đã thống nhất thiên hạ rồi sao?
- Đâu đến lược một kẻ thất bại như ngươi ở đây mà hồ ngôn loạn ngữ.
Triệu Phong không đáp lời chỉ lặng lặng tiến lên nơi quân canh phòng đã được điều động tiến đến pháp trường. Triệu Phong rút đao ra hùng dũng tiến lên phía trước, chiếc nón bị cơn cuồng phong di động mà bay thẳng lên trời, lợi đao trong tay vung xuống. Chỉ nghe âm thanh bén nhọn của phong mang, sau đó từng làn sóng nhiệt theo máu tươi bay tung tóe ra ngoài, máu đào ấm nóng như những bông hoa phất phơ bay theo gió tạo nên một nét đẹp dung tục và tàn khốc.
Sát.
Bính sỹ Sở quốc hàng hàng lớp lớp lao về phía trước, binh khí sáng rực tua tủa bao vây lấy Triệu Phong. Triệu Phong giữa dòng quân sỹ linh hoạt, uyển chuyển như một cơn gió, nhưng mỗi đao vung ra là đoạt mạng. Quá lão luyện, lão luyện đến mức bất đồng với tuổi tác của hắn.
Triệu Phong lại nói:
- Chỉ trách Sở vương ngươi không biết dùng, không có nghĩa người khác không dùng được.
- Trác Bất Phàm ngươi chẳng lẽ không hiểu, ta ngàn dậm xa xôi không màng nguy hiểm đến đây cứu người là vì mục đích gì.
Trác Bất Phàm lớn tiếng nói:
- Ngươi đề cao ta quá rồi, so với các tướng lính Sở quốc khác ta đã là gì, hơn nữa còn có,….
Trác Bất Phàm định nói đến Cao Kỳ Viễn, nhưng cái tên này mang theo nỗi phẫn hận trong lòng hắn nên hắn không thốt được nên lời.
Triệu Phong nghe đến đấy thì hiểu nên đáp:
- Cao Kỳ Viễn tuy là bậc đại tài ở đời, nhưng so với những kẻ ta từng đối đầu, hắn thật sự vẫn chưa phải là người giỏi nhất.
- Lần này Hắc Vân Kỳ tái xuất, trước là phục quốc sau là đối đầu với Cao Kỳ Viễn, nên Triệu Phong ta rất cần một người giúp đỡ. Trong tất cả những kẻ ta quen biết thì không ai bằng ngươi, nên lần này ta đến đây là mong muốn ngươi gia nhập với bọn ta.
Ha, ha, ha,
Trác Bất phàm cười lớn một tràng, sau đó nói:
- Triệu Phong đừng nghĩ hôm nay ngươi cứu ta thì ta sẽ theo ngươi, Trác Bất Phàm ta thề tận trung với Sở quốc, có chết cũng là ma của Sở quốc.
- Đừng nghĩ rằng hành động của ngươi có thể làm ý chí ta lung lay.
Trong tiếng chém giết điên cuồng vang vọng tiếng cười của Triệu Phong, hắn không quay lại nhưng vẫn đáp lời:
- Không cần trả lời sớm như vậy, hãy dùng tâm mà cảm nhận, vì ta chỉ nói một lần, nếu ngươi không đồng ý, chúng ta lập tức thoái lui.
Trác Bất Phàm ngồi bệt trên đất, sau đó nói:
- Được vậy để xem ngươi sẽ thuyết phục ta như thế nào đây.
Đình Nguyên bên cạnh nghe vậy thì nóng máu nói:
- Triệu Phong chúng ta ngàn dặm xa xôi đến đây cứu tên gàn rỡ này, đã không biết chuyện còn nói bướng, chi bằng cứ đánh hắn bất tỉnh rồi đưa về.
Triệu Phong người nhuộm đầy huyết tinh, quay đầu nhìn lại rồi nói:
- Kẻ sỹ có thể chết vì nghĩa, có kề đao sát cổ vẫn sẽ không thay đổi.
- Những kẻ như vậy chỉ có thể dùng thành ý, Trác Bất Phàm ơi, hôm nay Triệu Phong ta dùng thành ý lớn nhất của mình mà nói ra những lời này.
- Hi vọng một người như ngươi sẽ hiểu.
Triệu Phong dừng chém giết, quay người đi về phía Trác Bất Phàm, toàn bộ binh lính sau hắn run rẩy không dám tiến lên, vì trước mặt họ là một con đường máu tanh do thi thể hình thành, khiến cho kẻ mạnh gan nhất cũng chẳng dám tiến tới mà đùa bỡn với tử thần.
Tên quan giám trảm này giờ đang trốn dưới bàn lớn tiếng gọi tên binh sỹ bên canh:
- Đã truyền lệnh cầu cứu sau đám quân sỹ trong thành còn chưa ra đây, để đám phản tắc này tự tung tự tác như vậy.
- Tên chết tiệt kia, rốt cuộc ngươi đã báo tin chưa.
Tên quân bên canh cũng hoảng sợ mà nói:
- Đã cho người cưỡi ngựa vào thành rồi, đáng lẽ giờ này viện binh đã đến rồi mới phải.
- Không biết tổng đốc quân đang làm gì nữa.
Tên lính cũng không biết phải giải thích như thế nào, nhưng họ nào biết trong thành lúc này cũng đang nhiệt náo hết sức, trên con đường chính dẫn từ quân doanh ra thành của quân Sở đang bị chặn lại. Con đường đó không quá rộng, hai bên là những dãy nhà lầu kinh doanh buôn bán, lúc này phía cuối con đường một người tay phải cằm tam tiên lưỡng nhận thương, tay trái cằm kiếm đang đứng trước một tường thành làm từ thi thể binh sỹ Sở quốc, máu từ núi thịt này chảy ra tạo thành một con sông nhỏ dưới chân hắn trông hết sức ghê rợn.
Phía trên các dãy lầu cao, quân tiềm phục của Hắc Vân Kỳ đứng rất đông nhưng không ai xuống hỗ trợ vì họ biết chỉ cần nơi nào có Ngu Tử Kỳ thì nơi đó địch có đông hơn cũng chẳng sợ. Ngược với binh sỹ Hắc Vân Kỳ, quân Sở hoàn toàn khiếp đảm khi thấy chủ tướng chỉ một chiêu là bại, hàng trăm binh sỹ xông đến chỉ làm cho kẻ địch càng hăng hái hơn, thế là ba ngàn quân chôn chân không tiến được một bước.
Ngu Tử Kỳ chống thương xuống đất, hướng về phía ngoài thành mà nói:
- Tên thuyết giáo khó chịu lại đến rồi!
- So với Long Cơ tên này còn đáng sợ hơn, Trác Bất Phàm ơi, để xem ngươi làm cách gì để mà thoát đây.
--------------------------------------------o0o---------------------------------------------------
Ngoài kia, Triệu Phong đã đến bên cạnh Trác Bất Phàm, Trác Bất Phàm ánh mắt kiên định ngước lên nhìn kẻ trước mặt, chỉ khác so với trước kia kẻ này đã khoát lên mình một cỗ bá khí đến nghẹt thở, khiến người đối diện cảm thấy khó chịu. Ánh mắt hắn đen nhánh và như là hố sâu vô hạn cảm giác như bị hút lấy vào trong đôi mắt ấy, cùng một giọng nói nhẹ mà trầm nhưng từng câu, từng chữ khiến kẻ khác phải chăm chú mà ngẫm nghĩ:
Triệu Phong đặt tay lên vai Trác Bất Phàm rồi nói:
- Trác Bất Phàm ngươi luôn nói trung nghĩa, vậy ta hỏi ngươi trung là gì, nghĩa là gì?
- Theo ta thấy những lời giáo hóa đó chỉ gạt được những kẻ vô tri, là thứ gông cùm xiềng chặt kẻ tôi thần. Gặp minh chúa ngại chi phải bán mình, phò trợ kẻ ngu muội chết liệu có cam tâm.
Từng chữ thốt ra đều là lời đại nghịch, nhưng kẻ nghe bên dưới lại động đậy, Triệu Phong giơ tay ra bịt chặt miệng của Trác Bất Phàm, cúi người xuống nhìn thẳng mắt hắn rồi nói:
- Trác Bất Phàm ngươi tài trí hơn người, so với những kẻ cùng trang lứa liệu ai bằng ngươi, chỉ là trách rằng ngươi đã chọn lầm người và cũng đi lầm đường, nên mới có kết cục như thế này.
- Càng đáng trách hơn vì chút sĩ diện mà bán mạng mình, thông minh một đời mà thiển cận một lúc. Chết rồi thì mọi chuyện cũng hết, chỉ có sống mới có thể làm nhiều việc.
- Cái gì “trung thần bất sự nhị chủ”, người sống phải vì mục đích bản thân, chỉ cần được thỏa chí thì ngại gì lời dèm pha của thiên hạ. Những kẻ nắm thiên hạ không phải đều như vậy sao, hà cớ gì mà ngươi còn chần chừ mà không bước tiếp một bước.
Lời sau càng mạnh mẽ hơn lời trước, những câu nói không suy nghĩ ấy lại như rượu nồng chuốc say kẻ sỹ, khiến lòng ai xao động, khiến cho huyết mạch căng tràn, đầu óc đã sáng suốt hơn:
- Vẻ ngoài ngươi kiên định, nhưng nội tâm lại giằng xé, vừa không muốn vượt ra khỏi sự cương tỏa của giáo hóa bên ngoài, lại muốn giải thoát nội tâm trước sự công kích của bản năng.
- Làm người đừng quá tham lam như vậy, chỉ nên chọn một thứ mà thôi.
- Trác Bất Phàm ngươi liệu rằng muốn hôm nay chết đi với danh nghĩa là một tên phản quốc, hay cùng ta đứng lên xây dựng lại đất nước này làm một kẻ kiêu hùng.
- Đường là của ngươi, ta tuyệt nhiên không can thiệp, nẻo nào là sáng, nẻo nào là tối hãy tự mình quyết định.
- Hãy chọn một con đường khiến ngươi không hối hận.
Không hối hận, đúng ta chưa từng hối hận vì theo lời của tổ phụ mà bảo vệ tổ quốc, chèo lái gia tộc, ta đặt cược cả sinh mạng và tuổi thanh xuân của bản thân vào con đường ấy, rốt cục ta được gì. Là đúng hay là sai, nếu đúng thì sao ta lại có kết cục như thế này, ông trời ơi Trác Bất Phàm ta rốt cục đã làm sai điều gì.
Triệu Phong thả tay ra khỏi Trác Bất Phàm, nội tâm trong lòng của Trác Bất Phàm con sóng dữ gào thét mà trào ra cả bên ngoài, từng chút, từng chút tường thành trong tâm trí xây dựng bao năm đồng loạt ngã đổ tất cả. Hắn gồng cứng cả cơ thể như gắng gượng, nhưng không thể, hắn cất tiếng hét bi ai như con sư tử trọng thương khiến tất thảy đều cảm thông. Hai hàng lệ thủy không ngừng rơi, là bậc hảo hán đáng lẽ không được rơi nước mắt, nhưng hôm nay một chút cũng không thể cầm lại mà phát tiết hết cả ra ngoài.
Đình Nguyên đứng cạnh bên cả kinh, nhìn Triệu Phong mà nói:
- Thật sự lợi hại, Trác Bất Phàm cứng đầu như vậy mà cũng thuyết phục được.
- Triệu Phong so với trước đây đã lợi hại hơn rất nhiều, thật là khiến người khác nhìn không ra.
Triệu Phong cúi người xuống, một chân quỳ dưới đất hai tay ôm Trác Bất Phàm vào lòng rồi nói:
- Từ nay ngươi không phải là thuộc hạ của ta, ngươi là huynh đệ của ta.
- Hãy cùng ta xây dựng một nước Bắc Nhung hùng mạnh nào.
Lời này cuối cùng cũng đã nói ra, tâm nguyện của Long Cơ cuối cùng cũng chính thức từ miệng con người ấy nói ra. Một câu nói đại diện cho tấm lòng binh sỹ của Hắc Vân Kỳ đội đang hiện diện, cả thảy vui mừng khôn xiết vì giờ họ biết đại tướng quân của họ thật sự đã là một bá chủ thật sự.
Sau cuộc làm loạn tại Sở quốc và cứu thoát Trác Bất Phàm, Hắc Vân Kỳ nhanh chóng rút lui. Trước khi đi Triệu Phong đã để lại một mưu kế, đường rút quân của Hắc Vân Kỳ đi về hướng của Phạm Trực, thuộc tướng của Cao Kỳ Viễn. Sau khi rời đi, Triệu Phong tung tin rằng Cao Kỳ Viễn cố ý thả Trác Bất Phàm, đương nhiên Triệu Phong hoàn toàn biết chỉ tin đồn đó không thể nào mà diệt được một kẻ tài trí như Cao Kỳ Viễn, nhưng chí ít nó cũng đánh sâu vào mối quan hệ của Trác Hùng và họ Cao kia, tạo ra sự bất hòa giữa hai kẻ quyền lực nhất Sở quốc.
Có được kẻ mạnh như Trác Bất Phàm hiệp trợ, cuối cùng Triệu Phong cũng hoàn thành sự bổ sung nhân lực cần thiết để nam tiến, và chỉ vài tháng sau từ ngày ấy Hắc Vân Kỳ cuối cùng cũng đã động binh về Nam, quyết giành lại đất nước.
----------------------------------------------------o0o------------------------------------------
Lại nói về trận chiến lúc này giữa Huỳnh Trung và Hắc Vân Kỳ, nơi mà Đình Nguyên đang bị quân mai phục của Huỳnh Trung bố trí tấn công và gánh hậu quả nặng nề thì lúc này tình hình đã biến chuyển. Gần hai vạn quân Hắc Vân Kỳ dưới trướng của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ âm thầm tới nơi, dùng cung thủ yểm trợ, còn bản thân bắt nhiều cầu phao qua sông. Do sông ở đây không quá rộng, nước thượng nguồn cũng không siết như ở hạ nguồn, nên chưa tới bốn canh giờ đã có thể an toàn qua sông.
Để đạt được điều đó không phải may mắn, vì toàn bộ quân lực của Huỳnh Trung đã được điều động về đại trại, chỉ có mấy ngàn quân ở đây tấn công Đình Nguyên, nên khi gặp sự cường công của Triệu Phong thì liền thất thủ vô sách, tán loạn tất cả.
Triệu Phong sau khi sang sông thì lệnh cho Ngu Tử Kỳ dẫn một vạn quân theo sau đám tàn quân của địch, nhưng chỉ đuổi theo chứ không công kích, khi chúng về trại được rồi thì mới tấn công để giải vây cho Trác Bất Phàm bên dưới. Còn về Triệu Phong và Đình Nguyên hai người dẫn một vạn quân tiến về thành Phú Gia, quyết giành lại đế đô nhanh nhất có thể trước khi Vương Xương Huy hồi triều.
Khoái mã dưới trướng cùng vạn quân theo sau, Triệu Phong hai mắt hàn quang hướng về kinh đô Việt quốc, trong lòng đã nguyện không tái chiếm lại kinh thành tuyệt không lùi bước.
Còn về Ngu Tử Kỳ, chia quân hai đường, một đội hư trương thanh thế tiến hành đốt phong hỏa đài, cùng các trại trống trên đường tiến quân. Đội còn lại đánh thẳng trực diện về phía Trác Bất Phàm đang bị vây, tạo thành hai mũi kiềm tỏa quân của Huỳnh Trung vào bên trong.
Trên chiến trường quân Huỳnh Trung lên tới mười vạn, khí thế cực thịnh nhưng không tài nào xuyên thủng được bức tường phòng ngự của Trác Bất Phàm bên trong. Tất cả là nhờ trận pháp mà Trác Bất Phàm đã ngộ ra khi đánh nhau với Mông Tập, ngủ hổ thần của Tây Lỗ quốc trước đây. Trận pháp này công thì như kiếm, thủ thì như khiên, biến ảo khôn lường tùy theo trận địa và quân lực của địch.
Mấy ngàn quân tề chỉnh, không thấy đông mà loạn, nhất nhất biến trận theo sự điều động của chủ tướng. Trác Bất Phàm đứng trên yên ngựa mà duy trì trận hình, đôi lúc giương cung đặt tên từ trong trận mà bắn ra, mỗi mũi tên bắn đi đều đoạt mạng địch nhân, và những kẻ xấu số ấy đều là tướng lĩnh dẫn các nhánh binh công phá vào đội hình của Trác Bất Phàm. Việc nhiều tướng lĩnh chết liên tiếp như vậy vừa làm nhụt ý tấn công của quân dưới trướng, vừa làm cho địch tướng sợ hãi không dám tiến quân, nên quân tuy đông nhưng lại không dám xông vào gấp rút, binh sỹ ai nấy đưa mắt nhìn nhau.
Huỳnh Trung thấy vậy thì nóng máu, rút đại kiếm sau lưng mà dẫn quân xông đến, quân sỹ thấy vậy thì tránh ra nhường đường cho Huỳnh Trung tiến vào. Huỳnh Trung trước giờ là mãnh tướng khét tiếng, danh xưng so với đám Ngu Tử Kỳ và Triệu Phong cũng không mấy kém cạnh, sau thất bại lần trước hắn càng nộ sát hơn bình thường, khí thế đương trường mà tiến về Trác Bất Phàm.
Thấy địch xông đến, Trác Bất Phàm lập tức hạ lệnh:
- Biến trận hình mũi thương, phó tướng dẫn quân rút lui ta đoạn hậu.
- Tất cả theo ta, chạy.
Quân của Trác Bất Phàm nhận lệnh thì lập tức biến trận, phó tướng dưới trướng dẫn quân rút lui, đánh mở đường máu tiến về phía sau, trong khi quân địch bất ngờ trở tay không kịp. Huỳnh Trung thấy Trác Bất Phàm định chạy thì hét toáng:
- Tên rùa rụt cổ chưa đánh đã chạy, ngươi có còn là hảo hán hay không vậy.
Nhưng Trác Bất Phàm không đáp lời chỉ thúc ngựa ra roi mà chạy, điều đó càng làm Huỳnh Trung nổi điên hơn, càng cho đại đội phi nhanh về phía trước. Trác Bất Phàm chạy độ trăm bước thì xoay người lại, buông dây cung ra nghe “tách” một cái. Huỳnh Trung nghe tiếng dây cung thì nghiêng người né, nhưng lại không thấy tên đâu, nghi nghi hoặc hoặc nhưng vẫn tiến lên phía trước. Được độ chục bước nữa thì Trác Bất Phàm lại xoay người bắn tiếp một phát, lại không thấy tên đâu,…, Huỳnh Trung nghi hoặc nhưng không dám mạnh dạn như trước vì tên tuổi thập cung nào phải chuyện đùa. Không chỉ Huỳnh Trung mà đám người theo sau cũng vậy, vì theo họ biết Trác Bất Phàm còn có một biệt hiệu là “bách bộ xuyên dương”, hắn đã bắn tên thì chỉ có trúng đích nên chẳng kẻ nào dại mà tiến trước, nhờ vậy mà quân của Trác Bất Phàm thoải mái tiến về phía trước.
Còn lúc này mặt sau của quân Huỳnh Trung, Ngu Tử Kỳ đuổi đánh bại quân phía thượng nguồn đã áp sát tới. Quân bại trận bị hắn truy quét suốt một buổi, chết hại rất nhiều nên vừa thấy quân nhà liền mừng vui chạy tới, chứ nào biết Ngu Tử Kỳ cố tình cho chúng chạy đến để phá đội hình của Huỳnh Trung.
Ngu Tử Kỳ hạ lệnh:
- Trận nhạn hành, hai cánh tản ra.
Lệnh ban ra quân của Ngu Tử Kỳ liền dàn rộng trận thế, hình trận tựa như một đàn chim bay theo đàn mà xông vào quân của Huỳnh Trung. Cách dàn trận này khiến cho quân địch không biết được Ngu Tử Kỳ mang đến bao nhiêu quân, chỉ thấy bụi mù cuốn lên ầm ầm, cùng một cỗ sát khí nồng đậm mà xông vào hậu quân của Huỳnh Trung.
Sát.
Ngu Tử Kỳ cằm tam tiên lưỡng nhận thương đi trước, đại quân như hổ như beo lao vào cấu xé quân của Huỳnh Trung đang rối loạn, hậu quân của Huỳnh Trung bị dọa cho phát khiếp. Ngu Tử Kỳ bạt một thương, đầu người rơi lộp độp máu phún như mưa, một mạch xông thẳng vào trong, thân binh dưới trướng của Ngu Tử Kỳ khí thế cũng chẳng kém, cùng với hắn một mạch xông về phía trước. Đội quân đông đảo của Huỳnh Trung vì không lường được trường hợp này thì kinh sợ không thôi, lại nhìn về phía sau quân Ngu Tử Kỳ lửa cháy đầy trời, các điểm trú quân lúc trước chắc đã bị công phá tất cả. Mà điều đáng sợ quân đột kích đã có hơn năm ngàn, vậy các đội quân khác của Hắc Vân Kỳ rốt cục đông đảo đến mức nào, nếu tất cả đều đến đây thì còn điều gì đáng sợ hơn.
Huỳnh Trung tuy đang mãi mê tấn công nhưng nghe thuộc hạ cấp báo việc bị đột kích thì bán tín bán nghi. Vì hắn vừa chôn cả vạn quân địch dưới nước, tính toán quân lực địch không thể nào nhiều đến vậy, trừ khi đúng như hắn tiên đoán Sở quân đã nhúng tay vào. Nhưng Huỳnh Trung không thể ngờ được không có quân Sở nào giúp sức cả, và cũng chẳng có một vạn quân nào bị chôn cả, đám mà Huỳnh Trung tưởng là quân đó chỉ là bù nhìn rơm được bó thành hàng 5 người trên một chiếc sào tre, sau đó dùng ngựa chở đi nên trong bóng tối cứ ngỡ là quân Hắc Vân Kỳ. Còn thực chất số quân thực sự đã lên bờ từ sớm, bất ngờ kèm thêm bất ngờ, một thiên lạ địa võng đã giăng ra bao bọc lấy mười vạn quân của Huỳnh Trung vào một tấm lưới lớn.
Huỳnh Trung giờ tiến thoái lưỡng nan, hắn tuy là mãnh tướng nhưng không phải kẻ giỏi ứng biến, nên một hồi cân nhắc, hắn quyết định chia quân ra làm hai, một mặt vẫn đuổi theo Trác Bất Phàm, một mặt Huỳnh Trung dẫn quân trờ về giao chiến với Ngu Tử Kỳ ở hậu quân.
Nhưng khi Huỳnh Trung vừa rời đi, Trác Bất Phàm đã quay lại và hét lớn:
- Tên tướng kia chạy đi đâu, tiếp một tên của ta.
Huỳnh Trung ngoái lại thấy Trác Bất Phàm đã giương cung, nhưng trong đầu hắn cứ nghĩ là bắn không có tên như trước, hơn nữa khoảng cách khoản ba, bốn trăm bước như thế này bắn trúng đã khó, mà có bắn được thì chạm vào cương giáp cũng sẽ không cách nào thương tổn gì nên Huỳnh Trung mặc kệ mà quay người đi.
Nhưng khi dây cung vừa run lên “tách” một tiếng, thì một mũi lang nha tiễn đã thoát khỏi sự kiềm chế mà như sao bang mạnh mẽ vắt ngang qua trời, xuyên qua hàng hàng lớp lớp binh sỹ mà cắm ngập vào bả vai của Huỳnh Trung.
Huỳnh Trung hét lên một tiếng, như muốn nhào xuống ngựa, binh sỹ của hắn nhanh chân vực hắn dậy, còn đang định làm gì thì mũi tên thứ hai đã đến. Còn hơn mũi tên trước, mũi tên này xuyên qua mấy người rồi bắn vào chop mũ sắt của Huỳnh Trung đánh keng một phát khiến hắn rụng rợi hồn vía.
- Thần nhân.
Huỳnh Trung buột miệng nói ra, vì không ngờ khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể bắn trúng và sức bắn thật kinh người, so với Vương Xương Huy chẳng kém là bao.
Chưa kịp hoàn hồn thì đại địch đã tới, Ngu Tử Kỳ xông pha trong đám quân trăm vạn một mạch mà đến, một thương một ngựa khiến vạn quân kinh hồn tán đởm, hắn nhìn Huỳnh Trung sau đó lạnh lùng mà nói:
- Đã lâu không gặp.
Hai mắt sáng như dao đưa Ngu Tử Kỳ vung thương lên chém xuống, lưỡi thương vừa hung vừa mạnh, Huỳnh Trung tuy được liệt vào danh tướng tề danh với bọn Triệu Phong, Ngu Tử Kỳ nhưng chưa bao giờ họ từng đối đầu trực diện. Thấy địch đánh đến, Huỳnh Trung liền vung kiếm lên đỡ, nhưng một phần tay đau chỉ vung kiếm một cách khiên cưỡng, nhưng điều không ngờ hơn cả là Ngu Tử Kỳ quá mạnh. Mạnh đến mức hắn cảm thấy thanh kiếm trong tay không chịu đựng nổi
Keng.
Lưỡi kiếm bị đoạn làm hai, sau đó trường thương quất xuống, máu thịt bị chia cắt, thủ cấp rơi xuống, Huỳnh Trung tán mạng xa trường. Chết một cách không cam tâm.
Đại quân đi theo thấy cảnh này thì hồn vía rụng rời, trận chiến từ đây mà ngã về một phía, một cục diện thất bại đến khó coi và cũng là tổn hại nghiêm trọng đội với Vương Xương Huy. Vì hắn đã tính sai một bước, thực lực thật sự của người ẩn mình dưới trướng Long Cơ và Triệu Phong bấy lâu, thực lực của Ngu Tử Kỳ vẫn chưa ai có thể đong đếm được.