Chân Huyết Lệ

Chương 80

Mưa như trút theo sau những cơn gió mạnh mẽ táp vào mặt nghe rát buốt. Những thân thể lạnh run lên khi hơi lạnh từ bên ngoài thông qua giáp sắt thâm nhập vào trong tâm tạng.

Những cơn lạnh giá ấy không lạnh bằng nỗi sợ trong tim, đang khiến cho lớp da bì thô ráp co rút lại, chân tóc dựng ngược, thơ thẫn nhìn đội quân trước mặt tung hoành.

Sát.
Ba, bốn vạn quân nhanh như gió thoảng chia hai đường đánh thốc vào trung quân của Ngạo Doanh không phòng bị, vì lúc này chủ tướng điều trận đã chiến tử. Với quân lực gấp năm sáu lần, người ngựa đông đảo, ấy vậy mà trước thế công của đội kỵ binh phương Bắc, quân Hỏa Lam chỉ còn biết bại binh thối lui.

Long Cơ vừa di chuyển theo quân, vừa quan sát khắp trận. Ánh mắt hắn đảo qua một lượt, sau đó hai mắt hấp hấy chú mục vào cái sạp bằng vàng sáng ngời, Long Cơ hét lên một tiếng:
- Toàn bộ binh lực tập trung đánh theo ta..

Liên quân Bắc Nhung nhận lệnh tập tức hai cánh nhập lại trực chỉ chỗ Ngạo Doanh đánh tới.

Đội khiên sạp vàng thấy cảnh này mà rụng rời, cả đám ngươi ngã sụp xuống khiến cho chiếc sạp nghiêng sang một bên đè chết không ít người. Chén ngọc, ly ngà, những thứ nhạc khí quý hiếm vì tiếng hét đầy sát ý của vạn quân mà đỗ vỡ cả. Còn Ngạo Doanh thấy một cảnh này thì hồn vía cứ như lên mây, ngã huỵch một cái ra đất hết sức khó coi. Thấy vậy tên tướng lĩnh bên dưới liền bẩm:
- Thái tử quân ta người đông thế mạnh, quân địch chỉ có vài vạn, hoàng tử chỉ việc ngồi yên để an định lòng quân.
- Đừng quên người là thái tử Hỏa Lam quốc chí cao chí thượng.

Ngạo Doanh nghe vậy thì hơi tỉnh ra, hắn nói trong lòng rằng:
- Đúng ta là thái tử Hỏa Lam quốc, quân ta đông đảo, sợ gì chứ,… sợ…gì chứ?
Giọng hắn run run khi thấy quân đội Bắc Nhung cứ hết lớp này đến lớp khác ào ào như sóng lớn vỗ bờ, cuốn bay từng đội hình quân Hỏa Lam

Long Cơ chỉ tay về phía trước mà nói:
- Hay, lòng quân đại loạn, quân ta thừa thắng truy kích.
- Chỉ cần nhắm vào ngươi thì thiên quân vạn mã có là gì?

Long Cơ tiếp tục giục các tướng lĩnh tiến lên, ngựa phương Bắc vốn quen chạy nơi địa hình phức tạp, nay chạy trên đất bằng chẳng khác nào bay, tốc độ của nó càn lướt mọi lớp phòng thủ trước mặt.

Bên trong thành, Mông Tập thấy tất cả thì nét mặt vui sướng, vỗ trán một cái thật to nhìn về đám người Long Cơ mà nói:
- Hảo tiểu tử! Lần này quân ta được cứu rồi.
- Người đây mang đao lên đây, toàn quân theo ta ra thành giết địch.

Mông Hạo nhận lệnh liền chạy xuống thành sắp xếp, được một lúc Bạch Thành cổng lớn mở ra, năm vạn quân dưới trướng Mông Tập phát pháo ra quân, đánh ập vào hậu phương đội hình rối loạn của quân Hỏa Lam.

Sau có đội quân Tây Lỗ thiện chiến mang lòng căm hận, bên phải có đội kỵ binh không rõ lai lịch thế như rồng như cọp, còn trước mặt,…, trước mặt là ba con người tựa quỷ thần đã giết chết bốn vị đại tướng bất bại, thế cục ngày nay gần như đã được an bài, quân Hỏa Lam binh bại như sơn đảo.

- Đoạn hậu, đoạn hậu cho ta.
Ngạo Doanh ra sức la hét đám binh sỹ trám vào chỗ thủng trong quân để hắn bỏ chạy, vì lúc này tình cảnh đã không còn cho hắn giữ lại chút sỹ diện nào nữa.

Vốn nghĩ đại quân hai mươi vạn so với hai cánh quân chưa tới mười vạn chí ít cũng có thể đánh được một trận, thế mà nỗi sợ đã lấn áp tâm lý khiến cho Ngạo Doanh không còn thiết gì đến đám binh sỹ nữa mà cứ thục mạng bỏ chạy. Còn binh sỹ thấy chủ tướng bỏ chạy thì cũng chẳng còn lòng dạ nào, kẻ kháng cự, người rút lui, không còn duy trì được đội hình nữa.

Trong đám quân bảo vệ Ngạo Doanh có Tiên Miệt đi theo, người này nhìn Ngạo Doanh một hồi thì lắc đầu mà nói:
- Cha hổ sao lại sinh ra con chó thế này.
- Cả đời nhung lụa, quả thật là khó luyện ra bách bại chiến tướng, có chăng chỉ là một kẻ ham vui hưởng lạc.
- Hỏa lam quốc mà giao cho hắn, quốc vận sẽ suy vong.

Còn đang suy nghĩ thì bên cánh một tướng cằm tam tiên lưỡng nhận thương đã sắp đánh tới. Tiên Miệt nhìn người này mà tấm tắc khen:
- Đơn giản mà tinh tế, xuất thủ nhẹ nhàng mà tinh chuẩn, tựa như sự kín kẽ tĩnh lặng bên ngoài không giấu nối cái bá khí bên trong.
- Thây người phủ chân ngựa, vạn khô lâu danh trạng đầu, huyết vũ như hoa rơi, giọt máu đào điểm xuyết cho bảo kiếm đoạt thiên hạ xuất vỏ.
- Tên này và tên cằm đao lúc trước chẳng khác nào hai viên ngọc sáng nhất thiên hạ. Liệu rằng bên ta có ai có thể đương cự.

Tiên Miệt hiếu kỳ thì hét vọng lên:
- Tướng kia hãy xưng tên họ, ta là sử quan muốn biết rõ danh tự để tiện việc ghi chép.

Ngu Tử Kỳ không những không lấy làm lạ, hắn vừa tiến gần đến chỗ Ngạo Doanh những không quên liếc qua Tiên Miệt mà nói:
- Ngu Tử Kỳ, Hắc Vân đội, Việt quốc.

Tiên Miệt thấy Ngu Tử Kỳ tuổi trẻ anh hùng thì lòng thầm ngưỡng mộ, liếc nhìn Ngạo Doanh thân là đại hoàng tử một nước lại yếu hèn như vậy thật là chán chường.

Ngạo Doanh thấy Ngu Tử Kỳ đã đuổi đến rất gần rồi thì kinh hãi đến rớt cả roi ngựa, hắn quát bảo mấy tên thân vệ kề bên:
- Ngăn hắn,…, ngăn hắn lại cho ta.

Một đội tướng cận vệ tách ra khỏi Ngạo Doanh quay ngựa sang đối địch với Ngu Tử Kỳ. Ngu Tử Kỳ cười đầy tự tin, tam tiên lưỡng nhận thương hoa lên xông vào chúng tướng. Chiêu thế nhẹ nhàng như nước chảy hoa trôi, nhanh như chớp, tinh chuẩn vô ngần. Một chiêu tung ra đều có tướng địch bỏ mạng, máu huyết hòa vào trận mưa trước mặt tưới ướt cả người.

Dòng máu nóng của địch nhân đang chan hòa lấy cái giá lạnh của thiên địa, hòa nhập với một ngọn lửa hùng tâm sáng rực thiên hạ, đang cháy bùng lên dữ dội. Giữa trùng vây địch nhân, Ngu Tử Kỳ lại nhớ đến câu nói của cha mình: “Ngọc thô muốn thành khí thì phải trải qua sự trui rèn tỹ mẫn, kẻ muốn làm đại sự phải lấy thiên hạ làm đá mài, làm sáng ngọc ta”.

Hôm nay Ngu Tử Kỳ đại triển thần uy, khiến vạn nhân kinh sợ, dùng máu người làm mực bút, dùng đầu người làm hoa rơi, vẽ nên bức tranh họa ý khiếp người in hằng đến muôn đời sau.

Ngu Tử Kỳ, tam tiên lưỡng nhận thương trong tay như thần tướng từ trời giáng hạ, khí bức chúng nhân, tài lớn vượt người, khiến đám tướng sỹ Hỏa Lam trước mặt không khác chi cỏ rác, tán mạng nơi đất khách quê người.

Từng người, từng người truy cản đều lần lượt bỏ mạng, Ngạo Doanh nhìn thấy cản này thì rụng rời hết người, hắn lấp bắp một số câu khó hiểu:
- Ác ma đến rồi, ác ma đến rồi.

Ngu Tử Kỳ thấy Ngạo Doanh bỏ chạy thì không muốn hơn thua với đám tiểu tướng Hỏa Lam nữa, hắn giục ngữa xông lên phía trước, khi còn cách độ mươi bước chân ngựa, Ngu Tử Kỳ vung thương lên hét lớn:
- Hôm nay Ngu Tử Kỳ ta lấy mạng chó của ngươi xuống.

Ánh thương sáng bừng lên trong đêm đen cùng một cỗ sát khí nghiêng trời lệch đất cắt đoạt thiên địa, chỉ nghe tiếng gió bén ngọt như lưỡi hãi tử thần vụt xuống mạnh mẽ.

Roẹt.
Một chiêu nhanh chuẩn kèm theo đó là một vòi máu tươi bắn thẳng lên trên, Ngu Tử Kỳ nhìn cảnh tượng trước mặt thì khẽ chau mày sau đó nói:
- Cao thủ!
- Người đến là ai?

Nhìn lại thấy cái thi thể bị chẻ làm đôi ấy chỉ có con chiến mã của Ngạo Doanh, còn hắn thì lúc này đang được xách bởi một tướng cầm trường thương. Người này ném Ngạo Doanh xuống đất, sau đó quay ngựa lại đáp lời với Tử Kỳ:
- Nhị hoàng tử của Hỏa Lam quốc, Ngạo Tuyết chính là ta.

Hai tướng nhìn nhau, ánh mắt họ trầm tĩnh đánh giá đối phương, sau đó cả hai người ấy không nói thêm một lời nào đã lại lao vào tấn công lẫn nhau. Tiếng binh khí vang vọng, tiếng mặt đất bị chân ngựa cày sới, cùng những tiếng hét chứa nội lực thâm sâu, tất cả quyện vào nhau cho một trận đánh bất phân thắng bại nhưng không kém phần đặc sắc.

Hai tướng đánh nhau, quân đội hai bên cũng đánh nhau, trận chiến kéo dài gần một canh giờ thì mới tàn cuộc, kết quả quân Hỏa Lam thất bại và phải tháo lui, còn liên quân Bắc Nhung và Tây Lỗ quốc thắng lớn, sau đó truy kích địch đến ba mươi dặm mới lui quân.
------------------------------------------------------o0o----------------------------------------------

Tại một cánh rừng cách Bạch thành khoảng sáu mươi dặm, lúc này Ngạo Doanh đã được cứu nhưng miệng vẫn lẩm bẩm đầy sợ hãi:
- Cứu mạng, cứu mạng.
- Lập tức cho một vạn quân đoạn hậu cho ta,… đoạn hậu cho ta.

Uất Trì Kinh nghe thấy thì cười tàn độc mà nói:
- Chủ nhân, hiện tại tên này đã hết giá trị, chi bằng….

Uất Trì Kinh đưa tay lên cổ ra dấu là nên giết chết Ngạo Doanh đi, nhưng Ngạo Tuyết khẽ cười gỡ chiếc mũ sắt trên đầu xuống rồi nói:
- Tuy hắn bại trận nhưng dù sao cũng là đông cung thái tử, thuộc hạ bên dưới cùng đám thân tộc ủng hộ vẫn là một đối trọng đủ lớn để chúng ta có thể lợi dụng.
- Phải biết Ngạo gia chúng ta con cháu đông đảo, tộc đảng đông đúc, nên làm việc gì cũng phải nhìn trước ngó sau.

Uất Trì Kinh nghe vậy thì nói:
- Phải chăng chủ nhân đang lo lắng thế lực của Tứ vương, tam hoàng tử và bát hoàng tử.

Ngạo Tuyết khẽ gật đầu sau đó nói:
- Tranh quyền trên chính trường cũng giống như tranh quyền trên chiến trường.
- Đôi luc biết nhưng không làm, làm rồi lại vờ như không biết, đi một bước phải tính hai ba bước, có lợi chưa chắc đã làm, nhưng đã làm thì mang lại lợi ích lớn nhất.
- Một bước triệt để xóa sổ tất cả.

Uất Trì Kinh nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía Ngạo Doanh mà nói:
- Thế tên này chúng ta nên xử lý sao đây?

Ngạo Tuyết lơ đãng nhìn trời mà nói:
- Đưa hắn về, nhưng chuyện bại binh thêu dệt một chút cho sống động.
- Phải để cho tông tộc nhìn thấy tên giá áo túi cơm này, sau đó chúng ta phía sau âm thầm chiêu mộ thuộc hạ cũ của hắn.
- Một hơi nuốt trọn tất cả, sau đó đường đường chính chính tranh quyền thiên hạ.
- Uất Trì Kinh ơi, ẩn nhẫn bấy lâu đây chính là lúc chúng ta trở mình rồi.

Thời đại này là vậy, huynh đệ máu mủ đã là gì trong sự mê hoặc của quyền lực, đem cái chân tình so bì với hiện thực giả dối thật là mâu thuẫn đến muôn phần, đem giáo hóa của thánh hiền ra hình dung cái thời đại điên loạn này chẳng khác nào đem kinh sách nói cho trâu nghe.

Hôm đó Ngạo Tuyết cũng đem cái bá khí tiềm ẩn một lần trút hết ra ngoài, ngày hôm đó Hỏa Lam quốc đứng trước cuộc chính biến lớn nhất trong lịch sử thành lập, mà người châm ngòi cho cuộc nội chiến ấy lại chính là Hắc Vân Kỳ đội.
-----------------------------------------------o0o------------------------------------------------------
Tỉnh lại đi!
Tiểu Hắc chàng tỉnh lại đi!

Những âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng quấn lấy thân thể rệu rã, đánh thức linh hồn đang ngủ quên, tươi vui mở đôi mi nặng trĩu.

Ánh sáng mặt trời mạnh mẽ rọi vào khuôn mặt mơ màng, khiến chút mệt mỏi cuối cùng tan vỡ. Trước mắt là một bầu trời trong vắt không một gợn mây, thi thoảng có vài đôi chim lượn lờ bay qua, một sự yên bình dường như đã hoang phế rất lâu rồi trong tiềm thức.

Chống tay ngồi thẳng dậy, Triệu Phong đưa mắt nhìn mọi thứ trước mặt mà quá đỗi ngạc nhiên. Phía trước hắn một vườn hoa màu đỏ kỳ lạ, thứ sắc hoa thấm đỏ như máu huyết, lung linh khoe sắc giữa nền xanh của cành lá, đứng trước vẻ đẹp của hoa Triệu phong cảm thấy bản thân mình trở nên dụng tục bội phần.

Từng bước, từng bước, hắn nhẹ nhàng lách mình giữa vườn hoa lạ, nhưng sâu thẵm trong trái tim lại cảm thấy nơi đây quá đỗi quen thuộc, dường như đã đi qua hàng trăm, hàng ngàn lần. Mỗi góc khuất, mối ngã chia đường cứ dần dần hiện hữu như một thói quen đã ăn sâu vào trong máu huyết. Con đường ngỡ như vô định không chủ đích, thì nay khi đứng trước tiểu viện mộc mạc đơn sơ, hắn biết đây chính là nơi đã thúc đẫy và lôi cuốn hắn.

Phía trước đình viện có treo một liễn đối, nhưng lại không hề có vế đối giải, chạm tay vào từng câu, từng nét trên mặt gỗ thô ráp, Triệu Phong bất ngờ ngâm xướng liễn đối:
- Đời như mộng mộng như hoa, sớm nở chóng tàn vùi tình si.

Vì ai mà si tình, vì ai mà cô đơn độc, vì ai mà vườn hoa lặng lẽ chìm mình dấu cái sắc thắm vào trong, vì ai mà lòng người tan nát, vì ai mà muốn buông bỏ, đem cái dư vị của ân tình theo giọt lệ buốt giá trong tim một lần duy nhất đào thoát ra khỏi cơ thể.

Không hiểu vì sao đôi mắt hắn hoen cay, giọt nước mắt nhẹ nhàng thắm nhòe đôi mi. Bước vào trong đình viện, chính giữa là một chiếc bàn gỗ đơn sơ, đôi thức ăn giã vị cùng một bình rượu ấm không biết từ lúc nào đã được đặt trên bàn.

Mùi thơm của thức ăn và rượu như đánh thức cái cảm giác đã mất từ lâu, rót một chén, Triệu Phong cạn ly rượu ấm ngào ngạt hương, sau đó nhẹ nhàng đặt chén rượu lại vị trí cũ.

Tang. Tang. Tang.
Từ xa tiếng đàn tranh réo rắt gọi, âm vực lúc trầm lúc cao mê hoặc lòng người, vừa có cảm giác như xa diệu vợi, lại vừa có cảm giác gần trong gang tất. Triệu Phong thơ thẫn đứng dậy, không phải vì tiếng đàn tuyệt vời ấy mà là vì một người con gái đang nhảy múa giữa vườn hoa.

Gió lớn thốc lên, lụa đào khoe sắc, vạn hoa dưới chân tung tăng nhảy múa, nàng như tiên thiên thánh nữ từ chín tầng trời, dáng điệu thướt tha, cử chỉ thanh cao, cùng một hình dung kiều diễm vạn phần. Là vì hơi rượu say nồng khiến bản thân mất bình tĩnh, hay là vì vẻ đẹp của người con gái ấy mà Triệu phong chỉ biết chôn chân tại chỗ.

Là ai? Nàng rốt cục là ai mà sao trong lòng lại thấy đau như vậy!
Cảm giác như nội tâm giằng xé, cảm giác như một thứ gì đó quan trọng nhất đã từng mất đi. Nụ cười ấy khiến từng phần trong cơ thể như muốn gục ngã, ánh mắt ấy như nhìn thấu tâm can, rốt cục là vì điều gì mà đứng trước người con gái này Triệu Phong ta lại rơi lệ.

Một câu hỏi nhưng không tài nào trả lời, khoảng cách không quá xa nhưng lại dường như trùng trùng cách trở. Triệu Phong không cằm được lòng toan bước tới, bàn chân hắn đặt nhẹ xuống nền đất xanh ngát của vườn hoa, bất chợt mọi sự bên dưới dường như biến đổi.

Những bụi hoa tươi tốt trở nên héo tàn dưới chân hắn, sắc đỏ lung linh được thay bằng màu đen u ám. Trong thoáng chốc mọi sự biến chuyển đến không ngờ, mặt đất dưới chân nức toát ra, một sức hút kinh hồn kéo cả cơ thể hắn xuống bên dưới đang đỏ rực bởi dung nham nóng đỏ.

Triệu Phong cố giơ tay bám lấy mặt đất, hắn cố gắng ngước nhìn về phía người con gái ấy, đem mọi sức lực bản thân có được một lần muốn nắm chặt lấy. Thật chặt, thật chặt, như không muốn đánh mất một cảm xúc dường như đã từng tồn tại, nhưng tất cả chỉ là trong vô vọng, cả thân thể không cưỡng lại được mà lao mình xuống dưới.

Bủm.
Chìm xuống cơn sông dung nham nóng đỏ nhưng lại không cảm thấy đau đớn gì, giống như là trở về nơi sinh ra. Càng xuống càng sâu, càng xuống mọi thứ càng trở nên mơ hồ, thời khắc đó Triệu Phong nhắm mắt lại như muốn đem tất cả chôn giấu trong lòng theo cơ thể này mà đi vào hư vô.

ầm.
bỗng đâu một tiếng sét thật lớn đánh thức hắn dậy, Triệu Phong mở choàng cặp mắt ra, trước mắt hắn mọi thứ dường như đã thay đổi, thay đổi đến đáng sợ mà hắn không còn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này hắn đang lơ lửng giữa tầng trời, xung quanh là bụi tro và những tảng đá lớn rực cháy lao mình xuống dưới. Nhìn xuống dưới chân, cả một một đại địa rộng lớn đang bị cày xới không còn hình hài, là đất bằng hay núi cao đều trở nên tang hoang đến đáng sợ.

Còn chưa kịp định thần thì một tiếng nói đã vang lên, Triệu Phonh bất giác nhìn về phía ấy:
- Tu La trận chiến này đã đến lúc phải kết thúc, vì thiên hạ nhân sinh ta phải thay trời hành đạo, ngươi đừng trách ta.

Người nói câu ấy là một thanh niên anh tuấn mặc áo đạo bào hoàng kim, tuy mái tóc rối xù, quần áo tan nát nhưng không che nổi cái bá khí nghiêng trời lệch đất. Người ấy tay trái bắt pháp quyết, tay phải cằm một thanh cự kiếm bảy sắc đang tỏa hào quang chói mắt.

Thứ ánh sáng đó khiến cho vầng thais dương trên cao cũng phải hổ thẹn, rồi dần dần từ một quần sáng nhỏ nhoi nơi mũi kiếm từ từ hóa thành một quang cầu cự đại bao phủ lấy người thanh niên kia. Trong thứ ánh sáng ấy một tiếng nói mạnh mẽ vang lên:
- Thiên địa tru sát, tử linh chấn viêm vụ.

Ầm, đoàng.
Trên cao những tia sét mạnh bạo giáng hạ, dưới đất tử điện như thiên la địa võng sông phá lên trên. Một vàng, một tím dung hòa vào nhau lấy quang cầu làm trung tâm hình thành một cột sóng sức mạnh hủy thiên diệt địa. thứ sức mạnh ấy khiến trên trời dưới đất đều biến sắc, phong ba nổi lên khắp nơi. Sau đó “ầm một tiếng thứ sức mạnh ấy như một mũi trường kiếm rời khỏi vỏ lao về phía Triệu Phong.

Triệu Phong tuy chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra, nhưng cơ thể đã tự ý hành động, tay phải từ lúc nào xuất hiện một vật gì đó tựa như một thanh đao, nhưng không thể nhìn rõ vì vật đó bị hắc khí xung quanh bao phủ nồng đượm. Triệu Phong vung vật ấy lên, tức thì hỏa khí từ đâu bùng cháy dữ dội, hình thành một con hắc long cự đại xông về phía luồng ánh sáng ấy.

Hai luồng đại lực chạm nhau nổ “ầm” một tiếng thật lớn, sau đó dư lực của nó thổi bay Triệu Phong đi rất xa, rất xa, đến mức luồng cự đại kình chiêu ấy làm hắn mất đi tri giác, dần chìm vào u tối.
--------------------------------------------------------o0o---------------------------------------------
- A!
Choàng mình tỉnh dậy, Triệu Phong mồ hôi túa ra như mưa, dường như cả một đời người vừa trải qua trong giấc mộng ấy. Hắn nhìn khắp nơi thấy mình đang ở trong một lều trại, cạnh cửa vào có binh khí và giáp phục của bản thân cùng một lá cờ của Hắc Vân Kỳ đội.

Hắn thở phào một cách nhẹ nhõm, nhưng khi vừa định cử động thì thấy dưới cánh tay có vật gì đó vướng víu. Hắn đưa mắt nhìn xuống thì thấy Na Yến đang nằm ngủ ngon giấc, một tay của nàng đang nắm lấy tay hắn.

Nhìn thấy nàng, trong lòng Triệu Phong cmar thấy thật hạnh phúc, hắn không hiểu vì sao lại như vậy, chỉ biết ràng trong thâm tâm Na Yến chính là sinh mạng của hắn.

Nhẹ nhàng, Triệu Phong tách mình ra khỏi nàng, lấy chiếc chăn bông nhẹ nhàng phủ lên trên thân thể người con gái ấy. Hắn nhìn nàng nở một nụ cười hạnh phúc, sau đó như sợ bản thân sẽ làm nàng tỉnh giấc, hắn từ từ nhẹ bước rời đi trong im lặng.
Bình Luận (0)
Comment