Dịch giả: TitanLục Bình sau khi đem dung huyết bốn tầng tu vi của mình củng cố ổn định, thì thời gian tính từ lúc hắn rời khỏi Hoàng Ly đảo đã trải qua hai năm.
Sau khi xuất quan, Lục Bình vốn định lập tức lên đường trở về Hoàng Ly đảo, âm thầm điều tra kẻ đứng trong bóng tối âm thầm tiết lộ hành tung của mình. Thật ra thì Lục Bình trong lòng sớm có đối tượng hoài nghi, nhưng chẳng qua đối phương đều có thân phận gia tộc tu sĩ, thế lực sau lưng bàn căn thác tiết. Lục Bình nếu không có chứng cớ xác thực, thì không cách nào làm rung chuyển những người này. Ngược lại, hắn thậm chí sẽ khiến những người này cảnh giác, lần nữa ném đá giấu tay đối với mình.
Dù sao có Lục Đại Quý yêu thú thân phận che chở, một dãy hải vực này chỉ là nơi dung huyết sơ kỳ yêu thú tụ tập, không có yếu tố uy hiếp gì đến sự an toàn của Lục Bình. Vì vậy, Lục Bình quyết định an lòng ở lại chỗ này rèn luyện nâng cao thuật luyện đan của mình, chờ khi ấy sẽ tính sau.
Thuật luyện đan của Lục Bình khi tu vi của hắn đạt tới dung huyết trung kỳ, lần nữa đã sinh ra một sự thăng tiến bay vọt. Bây giờ Lục Bình luyện chế luyện huyết hậu kỳ đan dược có thành đan suất đạt tới năm, sáu tầng. Nói cách khác, hắn bây giờ đã căn bản cụ bị điều kiện luyện chế dung huyết kỳ đan dược.
Lục Bình vốn là muốn khi mình luyện chế luyện huyết kỳ hậu kỳ đan dược đạt tới bảy tầng thành đan suất thì mới bắt đầu luyện chế dung huyết kỳ đan dược. Bởi vì Lục Bình dựa theo kinh nghiệm trong dĩ vãng, khi mình thử luyện chế một loại đan dược mới, tỷ lệ phế đan có thể nói là cực kỳ cao và lâu lắm không giảm. Tu nhiên, hiện giờ Lục Bình đem trên người luyện huyết kỳ linh thảo đã bị sử dụng không còn gì.
Ở trong cái nghề luyện đan sư này, tất cả luyện đan tu sĩ theo nghề đều bị chia ra làm năm đẳng, từ “luyện đan đồng tử” học biến thức linh thảo, đốt lửa quạt gió mà bắt đầu. Khi luyện đan đồng tử bắt đầu ở dưới sự chỉ điểm của sư phụ nếm thử luyện chế luyện huyết kỳ đan dược thành công, thì liền bị gọi là “luyện đan học đồ”.
Muốn trở thành luyện đan sư, tám phần mười tu sĩ đều bị mắc kẹt ở ngưỡng cửa luyện đan học đồ này. Cho dù tu sĩ luyện chế được dung huyết kỳ đan dược, cũng sẽ không bị gọi là đan sư, chỉ có khi luyện đan học đồ luyện chế thành công ra dung huyết đan, mới có thể bị cho là cụ bị tư cách trở thành luyện đan sư. Mà dung huyết đan luyện chế có độ khó cơ hồ không dưới độ khó khi luyện chế bất kỳ dung huyết hậu kỳ đan dược nào.
Khi luyện đan sư có thể luyện chế thành công đan dược dành cho đoán đan kỳ tu sĩ sử dụng, thì y có thể bị xưng là “luyện đan đại sư”. Và trong truyền thuyết, có thể luyện chế đan dược mà pháp tướng kỳ lão tổ cần, liền bị gọi là “luyện đan tông sư”. Khi đó, tu sĩ cho dù là pháp tướng kỳ lão tổ đối với luyện đan tông sư đều là dùng lễ mà đãi, trong tu luyện giới địa vị không thấp hơn pháp tướng lão tổ, là cục bột thơm phức mà các môn phái tranh nhau tiếp nạp.
Lục Bình trên người có không ít linh thảo luyện chế dung huyết kỳ đan dược, phần nhiều là thu hoạch trên Phi Linh đảo, bây giờ rốt cục phái ra dùng được rồi.
Trong hai năm, sau khi trải qua một sự lãng phí thế thảm như thường lệ vào lúc sơ kỳ, Lục Bình rốt cục miễn cưỡng đem luyện chế dung huyết sơ kỳ đan dược thành đan suất duy trì ở tầng ba. Trả giá cho chuyện này chính là, trên người Lục Bình có gần bốn ngàn cây 500 năm linh thảo bị hắn tao đạp một nửa. Nếu để cho một vị luyện đan sư biết được, sợ rằng sẽ muốn cùng hắn liều mạng.
Đây cũng là nhược điểm của việc không có lão sư chỉ điểm, mặc dù Lục Bình lấy được đan sư truyền thừa, trên người còn thu thập không ít đan phương, nhưng hết thảy mọi chuyện đều cần chính hắn mày mò tìm hiểu, suy nghĩ, khám phá, bỏ ra học phí vượt xa so với những học đồ khác cũng là điều khó tránh khỏi.
Kẻ được hưởng lợi duy nhất chính là Lục Đại Quý.
Lục Bình bởi vì tu vi đạt tới dung huyết trung kỳ, những thứ dung huyết sơ kỳ sử dụng đan dược này hiệu quả đối với pháp lực hùng hậu của hắn mà nói thì quá mức đơn bạc. Hơn nữa, trên người Lục Bình còn có một chút dung huyết trung kỳ đan dược, cho nên hắn liền đem những thứ dung huyết sơ kỳ đan dược lẻ tẻ mới luyện chế ra này thưởng cho Lục Đại Quý tập trung chức thủ, khiến cho Lục Đại Quý vốn là từ chất bình thường ở trong thời gian hai năm thành công đem tu vi củng cố ở dung huyết tầng hai.
Những linh sủng khác tu vi cũng có tiến bộ, Lục Đại Bảo rốt cục đột phá đến luyện huyết hậu kỳ, đạt tới luyện huyết tầng tám. Mà ba con linh và tiến bộ càng làm cho Lục Bình thầm hô không hổ là Bích Hải Linh Xà, chỉ ngắn ngủi hai năm, chúng đã thành công đột phá đến luyện huyết hậu kỳ, đạt tới luyện huyết tầng bảy.
Vốn là Lục Đại Bảo cùng Tam Linh là hoạt dược nhất, đầu tiên Đại Bảo còn có thể bằng vào tu vi dẫn trước mà cùng Tam Linh đùa giỡn đại chiến thượng phong. Bây giờ Đại Bảo ngay cả tùy ý một con linh xà cũng không còn là đối thủ. Cho dù nó tu vi vẫn cao hơn một tầng so với Tam Linh, nhưng rõ ràng Đại Bảo cường hạng không phải là ở tranh đấu, ngược lại, nếu tính về trốn chạy công phu thì nó nhất lưu, cho dù Tam Linh liên thủ vây đổ cũng thường để cho nó chạy thoát.
Lục Bình đối với linh sủng của mình trừ tu vi ra, những thứ khác cũng không gia tăng sự quản thúc.
Bọn họ đều là yêu thú, thiên nhiên đều có một loại dã tính không chịu câu thúc, nếu quá mức cô ý ép buộc, ngược lại ảnh hưởng quá trình trưởng thành của chúng.
Lục Bình bây giờ rốt cục đã nếm thử quá trình luyện chế dung huyết đan.
Lục Bình đem bốn khối trung phẩm linh thạch tương khảm ở trên tụ linh bàn thịnh phóng Lam Linh Hỏa, đồng thời đánh ra một bộ khống hóa thủ ấn. Đây là một bộ khống chế lửa pháp quyết ghi lại trong Thịnh Đào đan kinh, có thể khiến cho tu sĩ thêm dễ dàng nắm bắt và không chế độ mạnh yếu của ngọn lửa dùng để luyện đan, khống chế hỏa hầu.
Phía trên ngọn lửa là một cái trung cấp luyện đan lô, bên trong đã dự nhiệt. Lục Bình dựa theo đan phương ghi lại thứ tự trước sau, đem hai mươi bốn cây 500 năm linh thảo luyện chế dung huyết đan nhất nhất đặt ở trong lò luyện đan. Đồng thời trong tay hắn pháp quyết biến đổi, một cổ tinh thuần pháp lực rót vào tụ linh bàn. Dưới sự phối hợp của thần thức, ngọn lửa Lam Linh Hỏa đột nhiên phập phồng, sóng nhiệt mãnh liệt hướng bốn phía lan ra, ngọn lửa màu xanh nhạt liếm đáy của lò luyện đan, không ngừng gia nhiệt.
Lục Bình đồng thời phân tâm nhị dụng, đem một phần thần thức thâm nhập vào trong lò luyện đan, cẩn thận thể hội sự biến hóa dược tính của hai mươi bốn loại linh thảo.
Cứ như vậy trải qua ba ngày, Lục Bình mặc dù vào thời điểm hỏa hầu cùng được tính ổn định có thể dừng lại nghỉ ngơi hoặc là tu luyện, khôi phục sự mệt mỏi về tâm thần, nhưng là bởi vì một lò đan dược này có ý nghĩa trọng đại, quan hệ đến hắn có thể cụ bị luyện đan sư tư cách hay không. Vì vậy, Lục Bình dù sao cũng khó mà tĩnh hạ tâm lại để nghỉ ngơi.
Buổi chiều ngày thứ ba chính là thời khắc tối hậu: kết đan.
Lục Bình thật sớm ngồi ở trước lò luyện đan, thần thức tản mát ra, tùy thời tùy khắc nhìn chăm chú vào tình huống trong lò luyện đan.
Đột nhiên, Lục Bình thần sắc nghiệm lại, hai mươi bốn loại linh thảo dược tính đã toàn bộ kích thích ra, hóa thành chất lỏng từ từ dung hợp lại. Trong luyện đan thất tràn đầy dị hương, Tam Linh cùng Tâm linh thử, đại hải quy chờ ở bên ngoài động phủ sớm đã thèm thuồng nhỏ dãi, xao động bất an.
Lục Bình thần thức nhờ Dưỡng Thần thuật không gián đoạn tu luyện, cho dù có bị ảnh hưởng bởi Liệt Thần thuật, cũng đã chậm rãi gia tăng đến chín chục trường. Cái này đã không dưới thần thức cường độ của dung huyết hậu kỳ tu sĩ rồi.
Lục Bình đem thần thức chia ra làm ba, một phần tiếp tục phối hợp Khống hỏa thuật, khống chế Lam Linh Hỏa hỏa hầu từ từ yếu bớt; một phần xâm nhập vào trong lò luyện đan cẩn thận dò xét dược tính của một đoàn chất lỏng dụng hợp lại bên trong, đồng thời phần thần thức thứ ba thời khắc chuẩn bị, sau khi dược tính trong chất lỏng hoàn toàn dung hợp, liền phải phối hợp Lục Bình thi triễn ra Ngưng Đan quyết đem cái đoàn chất lỏng này ngưng kết thành đan hoàn.
Bước cuối cùng này là quan tạp, nếu không thành công, linh dịch ngưng kết sẽ vào lúc lò luyện đan vừa khai mở ra thất thoát hết không còn gì, mất đi hiệu dụng. Chỉ có ngưng kết thành đan, mới có thể khiến cho dược tính chỉ mất đi một phần nhỏ nhất, thậm chí là không thất thoát gì.
Đang lúc này, sắc mặt Lục Bình lần nữa lại biến đổi, hiển nhiên đã đến thời khắc thu đan. Ngưng đan quyết trong tay thật nhanh kết thành từng đạo một thủ ấn, hướng lò luyện đan đánh tới, đồng thời thần thức phối hợp thủ ấn, cố gắng đem một đoàn linh dịch này tụ hợp lại, cố gắng kết thành linh đan.
Trên mặt Lục Bình dần dần có mồ hôi tràn ra, không phải là hắn lúc này pháp lực không đủ, mà là bởi vì thân thức chia ba, phân ra quá độ sử dụng, khiến cho hắn trong lúc nhất thời khó có thể chịu đựng.
Lục Bình cắn răng, đem một đạo ấn quyết cuối cùng đánh ra. Lò luyện đan đột nhiên rung lên, một trận dị hương so với trước còn nồng nặc hơn kèm theo từng chút mùi khét truyền ra.
Lục Bình thần sắc mừng rỡ, vung tay lên đem nắp lò luyện đan mở ra, bên trong nhất thời bay ra hai viên đạn hoàn màu tím lớn chừng trái nhãn. Đây chính là dung huyết đan mà Lục Bình đã quá quen thuộc. Đồng thời bay ra còn có tác viên đan dược đen thùi lùi, tản ra hàng loạt mùi khét, ấy chính là phế đan.
Lần đầu tiên luyện chế một loại đan dược mới mà đã có hai tầng thành đan suất, điều này làm sao có thể xuất hiện ở trong tay của Lục Bình?
Lục Bình mừng như điên, xen lẫn một chút khó tin. Phải biết hắn từ khi thử bắt đầu luyện đan, mỗi một loại đan dược khi mới luyện chế, lần đầu tiên luôn luôn là toàn quân chết hết, mở nắp lò ra chính là mười viên than đen. Thậm chí có lúc còn không chờ tới lúc mở lò, đang luyện phế đã cháy thành một lò phế tra, toàn bụi thuốc cháy khét.
Khi Lục Bình đem tình huống như thế coi thành một loại tất nhiên của mình, đột nhiên bây giờ luyện chế một loại đan dược mới, hơn nữa còn là dung huyết đan bị gọi là dấu hiệu trở thành luyện đan sư, lại còn ở lò thứ nhất mở ra liền thu được hai viên đan dược, điều này sao không khiến Lục Bình sửng sốt khó tin cho được?
Lục Bình tốn suốt từ sự hưng phấn trở thành một thiên tài giải thoát ra, lần nữa bình tĩnh lại. Hắn lại liên tiếp luyện chế bốn lò dung huyết đan, đem tất cả linh thảo dùng luyện chế dung huyết đan trên người tiêu hao hết, trừ lò thứ ba bởi vì khinh thường mà chỉ luyện thành một viên dung huyết đan, là thứ tư cùng thứ năm thậm chí chia ra luyện thành được ba viên.
Nhìn mười một viên dung huyết đan trong tay, Lục Bình lại bắt đầu hoảng hốt. Mình rốt cục thành luyện đan sư thân phận cao quý rồi! Cái này có ý nghĩa là Lục Bình trên con đường luyện đan rốt cục có thể không cần phải thu nhập không theo kịp số bỏ ra nữa.
Bản thân Lục Bình cũng không biết thuật luyện đan của mình vì sao nhận được một lần chân chính bay vọt như vậy, có thể là bởi vì may mắn. Tuy nhiên, sau đó Lục Bình trong quá trình luyện chế dung huyết trung kỳ đan dược, rất nhanh chóng đem thành đan suất giữ vững ở chừng bốn tầng, hiển nhiên không phải là may mắn.
Hay hoặc giả là bởi vì Lục Bình trong thời gian dài bất kể tiền vốn luyện tập, cũng có thể là hắn thần thức cường đại... Cuối cùng, hắn đem những nguyên nhân này hết thảy đồ cho là do mình không gián đoạn cố gắng luyện tập, bất kể tiền vốn đầu tư cùng kiên trì, cuối cùng là bởi vì thiên đạo thì cần, cần cù bù thiên đạo!
Đã có đầy đủ dung huyết trung kỳ đan dược bổ sung, đang ở vào thời kỳ mới vừa củng cố xong dung huyết bốn tầng tu vi, Lục Bình đã thông qua đan dược tu luyện khiến cho tu vi một ngày ngàn dặm. Hắn quyết định ở chỗ này tu luyện một đoạn thời gian nữa, không thể bỏ qua cơ hội này.
Cùng lúc đó, Lục Bình còn thông qua sự miêu tả đơn giản của Lục Đại Quý, biết một ít tình huống của yêu tộc hải vực. Trong đó, Lục Đại Quý ở cái hải vực chung quanh này hiểu rõ cặn kẽ nhất. Đáng tiếc chính là, bởi vì Lục Bình trong khi bị đuổi giết, gặp phải Phúc Hải bang đánh chặn đường, sau khi đột xuất vòng vây đã không phân phương hướng chạy trốn thục mạng, cuối cùng đã lạc đường. Bây giờ hắn vẫn không biết mình đang ở chỗ nào trong yêu tộc hải vực.