Dịch giả: TitanYêu binh từ bốn phía rốt cuộc dùng trận thế đem nhân tộc tu sĩ ép ở một chỗ. Từ ba phương hướng khác, yêu tộc dung huyết kỳ tu sĩ cũng đua nhau xuất thủ, Nguyên thủy mẫu ngạc áp lực đại giảm. Nguyên lỗ thủy cự ngạc ở yêu trận phía đông không hổ là người đứng đầu trong bốn thủ lĩnh của yêu binh, y với dung huyết chín tầng tu vi mà vừa ra tay là đã đem một nhân tộc dung huyết kỳ hậu kỳ tu sĩ đánh trọng thương đến hộc cả máu mồm. Sau đó, y lại càng ở trong sự vây công của nhân tộc dung huyết kỳ tu sĩ mà tả xung hữu đột, sở hướng vô địch.
Mắt thấy nhân tộc tu sĩ sắp rơi vào kết quả toàn quận phúc diệt, thì Hồng y đường chỉ một mặt cùng Ngả Bá Thao, Trương Duy Vân vây công Cự Ngạc thủ lĩnh, mặt khác quát bảo chỉ huy Phúc Hải bang bang chúng ở phía dưới bày Thủy tinh đại trận. Phúc Hải Bang còn dư lại năm, sáu chục người, nghe Đường chủ chỉ huy, ở trong vòng vây yêu thú, dựa vào thế trận vẫn xuyên qua lại y như cũ. Mỗi một tên Phúc Hải Bang tu sĩ sau khi đứng đúng vào phương vị, đã tạo thành một tiểu trận hình lục lăng sáu cạnh. Mỗi tiểu trận liên tiếp vào nhau tạo thành một đại trận lớn hơn, nhất thời khiến thế công của yêu thú chậm lại.
Sau đó đại trận hướng mặt tây di động, đem những yêu thú ngăn trở nhanh chóng đánh lui. Cùng lúc đó, Phúc Hải Bang tu sĩ bị thương cũng hợp thành tiểu trận, thối lui vào trong đại trận. Phía sau, còn có những tiểu trận khác liên tiếp bổ sung, tiếp tục phá vòng vây.
- Đạo binh đại trận!
Lục Bình thấy Phúc Hải Bang bày ra một đạo binh đại trận tinh diệu như vậy, không khỏi sinh lòng nghi ngờ. Hôm nay hắn chẳng những thấy yêu binh đại trận mà ngay cả đạo binh đại trận cũng xuất hiện. Tuy nhiên, loại đạo binh đại trận này rất linh diệu, hiện nhiên không phải là một bang phái bình thường có thể có được. Huống chi, Phúc Hải Bang chúng tạo thành đạo binh đại trận tiến thoái có quy luật, kết hợp mật thiết với nhau, hiển nhiên thao luyện đã lâu. Nếu không có thời gian dài diễn luyện thì không cách nào tạo thành sự ăn ý đến như vậy.
Ở tại tràng, số nhân tộc tu sĩ vẫn lạc càng lúc càng nhiều. Ngả Bá Thao trong bụng vô cùng khẩn trương, tung người lui trở về, quát nói:
- Tây Lăng đảo Ngả gia tu sĩ, bố đạo binh đại trận. Chư vị còn lại theo Ngả gia tu sĩ của ta cùng đột vậy!
Đang lúc nói chuyện, có chừng mười mấy vị Ngả gia tu sĩ vẫy chung quanh Ngả Bá Thao, họp thành một trận thế đơn giản, rồi theo sát Phúc Hải Bang hướng mặt tây đột phá vòng vây. Lục Bình cùng các tu sĩ khác cũng bám sát phía sau.
Nhưng mà theo Lục Bình nhận thấy thì, đạo binh đại trận này của Ngả gia uy lực hiển nhiên là kém xa so với Phúc Hải Bang, giữa các thành viên phối hợp với nhau không đủ ăn ý. Tuy nhiên, nếu đem so với chúng tu sĩ mạnh ai nấy đánh thì hiệu quả rõ ràng là tốt hơn nhiều.
Huyền Linh phái Hàng Duy Vân cũng học theo cách ấy, đem khoảng hai mươi Huyền Linh phái đệ tử còn lại tổ hợp thành Huyền Linh đại trận. Trận thế này Lục Bình ngược lại nhận biết khá rõ. Dù sao thì Chân Linh phải là đối thủ cũ của Huyền Linh phái, đối với thủ đoạn của đối phương dù sao vẫn phải hiểu rõ đôi chút. Chẳng qua là Hàng Duy Vân chỉ lo cho một nhà của Huyền Linh phái đột vây. Những tu sĩ Bắc Hải khác bám theo y lại không được chú trọng, khiến cho các tu sĩ này trong lòng vô cùng tuyệt vọng, lập tức ngoác miệng mắng nhiếc đối với Huyền Linh phái.
Bốn vị yêu thú thủ lĩnh nhìn thấy nhân tộc tu sĩ đã tạo thành đạo binh đại trận muốn chạy trốn, vội vàng chỉ huy các yêu binh đại trận của mình tiến hành ngăn trở. Lục Bình theo sau lưng Ngả gia tu sĩ, ngay từ đầu đột phá còn tương đối thuận lợi, nhưng đợi đến khi yêu binh phản ứng trở lại, lập tức áp lực tăng lên rất nhiều.
Ngả Bá Thao ở một bên quan sát thấy Huyền Linh phái đạo binh đại trận lúc này có khoảng cách không xa, hơn nữa nhân vì yêu binh ngăn chặn mà chậm đi bước chân đột phá. Ngã Bá Thao không chút suy nghĩ liền chỉ huy Ngả gia tu sĩ hướng Huyền Linh phải áp sát lại gần. Hai thế trận hợp lại làm một, mọi người lập tức cảm giác áp lực giảm nhiều. Tốc độ đột phá tăng lên không ít.
Lúc này, chợt nghe thấy ở phía trước có một loạt tiếng cười khùng khục quái dị truyền tới. Nguyên thủy cự ngạc trước đó chỉ huy yếu binh ở phía nam đã dẫn lĩnh yêu binh chuyển đến phía trước mặt của bọn họ, còn nói:
- Còn muốn chạy sao? Hãy để ông ăn no rồi lại tính.
Lúc này Ngả gia tu sĩ và Huyền Linh phái tu sĩ hợp lại chẳng qua là không tới 40 người. Mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng. Ngả Bá Thao lạnh giọng nói:
- Đường hợp gặp nhau, dũng giả giã thắng! Chư vị đạo hữu, xông phá được trận thế ở trước mắt này, chúng ta đã có thể đột phá vòng vây rồi!
Chúng tu cùng nhau vọt hướng về phía trước. Lục lỗ Bình bị kẹt ở trong chúng tu sĩ, một đôi nhạn linh đạo tuy không phát huy đến uy lực lớn nhất, nhưng cũng là kẻ bất phàm ở trong chúng tu, và dĩ nhiên là đã trước sau có bốn, năm con dung huyết trung kỳ yêu thú chết ở trên đường đột vây của hắn.
Lục Bình hướng toàng trang nhìn quanh, lúc này yêu thú thủ lĩnh ở đông phương và bắc phương đã đang chỉ huy yêu binh vây tiêu Phúc Hải Bang đạo binh đại trận. Con mẫu ngạc ở tây phương thì chỉ huy thủ hạ của mình một mặt tiêu diệt Bắc Hải tán tu gồm mấy chục người bị Huyền Linh phải lưu lại ở phía sau, một mặt cho một bộ phận yêu binh hội hợp với yên binh ở phía nam.
Trước mắt, con yêu binh thủ lĩnh này đang chỉ huy ngăn chặn Ngả gia cùng Huyền Linh phái tu sĩ. Lục Bình mắt thấy chung quanh tu sĩ càng ngày càng ít, Ngả Bá Thao mặc dù có lòng bảo hộ cũng lực bất tòng tâm. Trong khi đó, một bên kia, Huyền Linh phái chỉ lo tự thân đột phá vòng vây, áp lực càng ngày càng lớn, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.
Lục Bình nhận thấy nếu tình thế này cứ để diễn ra mà không kịp nghĩ biện pháp khác đối phó, e rằng sẽ không có ai có thể đột phá ra được. Lúc này hắn còn có thể mượn lực lượng của mọi người mà hành động, chứ chờ đến khi chỉ còn lại một mình hắn, dưới sự vậy công của rất nhiều yêu thú, hắn chỉ còn một con đường chết.
Lục Bình chủ ý đã định, đột nhiên từ ở giữa Ngả gia tu sĩ cùng Huyền Linh phái tu sĩ thoát ra. Đang khi Hàng Duy Vân đang muốn quát mắng Lục Bình, thì hắn giương hai tay lên, mười viên đan dược tỏa ra hương khí nồng nặc hướng yêu binh đại trận bay đi.
Đang lúc đông đảo yêu binh thi triển pháp thuật ngăn cản, mười viên đan dược đột nhiên nổ tung, hóa thành bụi phấn bay tản ra bốn phía. Nhất thời, một đám dị hương có mùi nồng nặc mạnh gấp mười lần so với mùi đan dược trước đó bay đầy cả hư không ở trên khoảng hải vực này. Nhân tộc tu sĩ nhất thời cảnh giác, và họ cũng cảm thấy trong bụng có một cơn đói bất chợt kéo đến, bụng không ít tu sĩ phát ra tiếng kêu rột rột ầm ĩ.
Mọi người vội vàng thầm vận pháp lực, đem cơn đói đột nhiên xuất hiện này đè xuống. Họ đang muốn mắng Lục Bình tự tiện hành động, liền nghe trong yêu binh đại trận của đối phương đột nhiên hỗn loạn. Không ít yêu binh đột nhiên mất hết lý trí, hướng yêu thú ở bên cạnh cấu xé. Những yêu thú khác cũng không chịu nhường, cũng đem yêu thú ở bên cạnh coi như món mỹ vị cao lương mà há mồm táp, giơ vuốt cấu, nghiên răng nhai...
Chỉ có mấy con dung huyết hậu kỳ yêu thú là còn giữ được lý trí, không ngừng gào thét chỉ huy yếu binh lần nữa bày trận thế cho thật tốt. Nhưng đông đảo yêu binh đã sớm bị "ngạ biểu đạn" của Lục Bình kích phát cơn đói bản năng của dã thú, không hề nghe theo sự chỉ huy nữa.
Chúng tu làm sao không biết cơ hội này là khó có được, liền vội vàng xông lên, hướng những yêu binh đã mất đi lý trí một trận chém giết. Cự Ngạc thủ lĩnh rống giận liên tiếp, soái lĩnh mấy con dung huyết hậu kỳ yêu thú liều mạng ngăn trở. Nhưng chân hảo hán cũng không ngăn được nhiều người, rốt cuộc bị chúng tu xông phá trận thế, đột phá vòng vây mà ra.
Dù vậy, yêu binh mất đi lý trí vừa xem đồng bọn là thức ăn, nhưng cũng xem tu sĩ là món ngon. Chúng tu mặc dù đột phá vòng vây, nhưng tổn thất thảm trọng. Cộng thêm Huyền Linh phái, tổng cộng chỉ còn hơn 30 người thoát được ra ngoài. Đồng thời, yêu binh ở phía sau rốt rít truy kích. Mọi người không kịp hướng Lục Bình nói lời cảm ơn, lần nữa chật vật bỏ chạy thục mạng.
Lúc này, Mẫu Ngạc đã đem tán tụ ở chung quanh tiêu diệt sạch, thấy mọi người phá vòng vây, cũng xuất lĩnh yêu binh lần nữa đuổi theo. Ngả Bá Thao mắt thấy yêu binh càng tụ càng nhiều, càng đuổi càng gần, đành phải nói:
- Mọi người phân tán phá vòng vây. Nếu không đều chết cả.
Hơn 30 người, mỗi người chọn một phương hướng chạy trốn. Lục Bình đã sớm đối với việc tham dự lần hành động này thất vọng vô cùng, lập tức không khách khí gì xoay người bỏ đi. Ngả Bá Thao cùng Trình, Hoàng hai vị tu sĩ vốn định giữ lại, thì thân ảnh của Lục Bình đã xuất hiện ở ngoài mười mấy trượng rồi.
Lục Bình mới vừa chạy ra xa hơn trăm trượng, thì đã nghe phía sau lưng có một tiếng rống to. Hắn xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt nước đột nhiên nổi lên cái đuôi một con cá sấu cực kỳ to lớn, lấy khí thế hoành tảo thiên quân, hướng Lục Bình đập tới. Hắn thầm kêu một tiếng:
- "Khổ rồi! Làm sao lại cứ bị cái con Nguyên thủy cự ngạc này bám theo mãi thế!"
Lục Bình trong lòng buồn bực, trên tay cũng không chậm trễ, một cái thủy thuẫn màu xanh lam dẫn động là nước biển ở bốn phía trước mặt Lục Bình hóa thành là một đạo thủy tường thật dày làm vật chống đỡ. Đây đã chính là Tỵ Thủy thuẫn mà trước đây Lục Bình thường sử dụng.
- Cái Tỵ Thủy thuẫn này nhân vì Lục Bình trước đây bị truy sát đã liên tục trải qua những đòn tấn công nghiêm trọng của dung huyết hậu kỳ tu sĩ mà bị tổn thương. Suốt năm năm qua, Lục Bình tuy muốn tu bổ nó, nhưng hắn lại không tinh thông về việc luyện khí, nên chẳng qua là chỉ dùng pháp lực của mình uẩn dưỡng một phen mà thôi.
Một tiếng vang thật lớn truyền tới, Lục Bình cảm giác bản thân mình phảng phất như một cái để mục nát bị một đạo hồng lưu cuồn cuộn kéo tới, chỉ một thoáng là bị cuốn trôi. Lục Bình bị cái đuôi của của con cá sấu lớn này đập một cái, bay về phía sau mười mấy trượng. Một tiếng vang trong trẻo truyền tới. Tỵ Thủy thuẫn vốn đã có tổn thương, cuối cùng cũng kết thúc mệnh vận ngắn ngủi, hóa thành từng mảnh vụn, rơi xuống nước biển ở dưới chân của Lục Bình.
- “Đại thế trong Thế cảnh!
Lục Bình lúc này trong lòng quanh quẩn mấy chữ trên. Lấy pháp lực hùng hậu của hắn ngự sử thượng cấp pháp khí, cho dù cái pháp khí này hơi có tổn thương, nhưng cũng không thể bị một con dung huyết tầng bảy yêu thú chỉ đánh một cú là phá hủy như thế. Chỉ có khi con yêu thú này nắm giữ được “Đại thế” ở trong thế cảnh, hơn nữa trong máu của nó có huyết mạch truyền thừa đặc thù, mới có thể nắm bắt được nhược điểm bị tổn thương của Tỵ Thủy thuẫn, chỉ cần đánh một cú là hủy cái thuần đi.
Lục Bình trong lúc chống đỡ đòn công kích của đuôi cá sấu, thật thật tại tại cảm nhận được một loại khí thế tôi khô lạp hủ. Đó chính là cái gọi là “đại thế? mà hắn đã có công tìm tòi và suy ngẫm suốt mấy năm nhưng vẫn không thể hiểu. Trong ba cảnh giới của Thế, Lục Bình đã nắm giữ Sinh thế; Tá thế; chỉ có Đại thế là hắn chưa thể nắm bắt được kỳ môn mà tiến vào thôi.
Khi Lục Bình trả giá bằng việc phá hủy Tỵ Thủy thuẫn, ngăn chặn được Nguyên thủy cự ngạc toàn lực một kích, và nhờ đó đã có thêm chút hiểu biết đối với Thế cảnh. Đang suy gẫm về cảm ngộ này, hắn đột nhiên cảm giác một trận gió nhẹ hướng sau ót của mình thổi tới. Sát khí! Lục Bình thần thức rất mạnh mẽ, kịp thời nắm bắt được nguy hiểm, Phi dực song kiếm bất chấp ẩn dấu thực lực nữa, sử dụng một chiều trong “Kinh đào phách ngạn kiếm quyết” là Thừa Phong Phú Lãng hướng ra sau ót giao thế quét tới.
Chỉ nghe "định, định" hai tiếng trong trẻo vang lên. Phi dực thư kiếm dẫn đầu liền bị đánh bay, sau đó hùng kiếm ở khoảng cách sau ót gần nửa thước rốt cuộc ngăn chặn được một đòn công kích thật là sắc bén.
- Kiến thuật thật là tinh diệu!
Sau khi phi kiếm hóa thành gió nhẹ, một chiều phong hệ kiếm thuật này không ngờ cũng là Đại thế, nếu thần thức của Lục Bình không phải khác thường, sau khi trải qua đòn công kích nghiêm trọng vừa rồi của Nguyên thủy cự ngạc, nói không chừng hẳn tâm thần bất định, tất nhiên sẽ bị chết trong lần ám sát này.
Liên tiếp hai lần bị cao thủ nắm giữ Đại thế tập kích, Lục Bình trong lòng vừa sợ hãi đến cả người mồ hôi lạnh toát ra, vừa quay đầu nhìn lại. Hắn chỉ kịp thấy một bóng lưng ở cách xa trên mặt biển trăm trượng cùng Huyền Linh phái tu sĩ hội hợp. Người này sau khi hội hợp với Huyền Linh phái, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Bình một cái, trên mặt lộ ra biểu tình như cười như không.
Là hắn!
Lục Bình lập tức nhận ra được người này. Trong trận vây đánh ở Huyền Kỳ đảo, Lục Bình từng bị Huyền Linh tu sĩ phái vây ráp, đã từng cùng một tu sĩ mặt trắng dung huyết bốn tầng của Huyền Linh phái tỷ thí kiếm thuật. Lúc ấy hắn ở trong tỷ thí đã lãnh ngộ ra Tá thế tức mượn lực ở trong thế cảnh và chiếm được thượng phong trong lúc đấu kiếm. Nhưng đối phương sử dụng “Phong lưu khoái hoạt thập bát kiếm” cũng để lại ấn tượng sâu sắc đối với Lục Bình. Mấy năm trôi qua, đối phương chẳng những thành công tiến đến dung huyết hậu kỳ, mà kiếm thuật cũng tiến trước hắn một bước, nắm giữ được Đại thế.
Lục Bình không có thời gian quan tâm tới việc suy nghĩ xem tại sao tu sĩ mặt trắng của Huyền Linh phái lại nhân cơ hội mà tập sát mình. Bởi vì cái con Nguyên Thủy Cự Ngạc kia phảng phất như nhận chuẩn Lục Bình vậy, một kích qua rồi, lại lần nữa đuổi theo định đánh tiếp. Lục Bình nếu mà chạy chậm, sợ rằng lại phải lâm vào tình cảnh lọt vào trùng vậy, nên hắn chỉ đành phải lấy Tường Vân đầu ra, nhanh chóng xẹt qua trên mặt biển, hướng phía tây nam bay đi.
Vừa bay khỏi, ở chỗ mặt biển vừa rồi Lục Bình đứng đột nhiên xuất hiện một con cá sấu cực kỳ to lớn. Nó nhìn theo bóng lưng của Lục Bình từ từ bay xa mà không khỏi nổi lên sự hứng trí vô cùng. Cái đuôi to lớn hướng về phía sau quật một cái, thân khu khổng lồ đã ở trong nước biển nhanh chóng bay ra, nhắm về hướng chạy trốn của Lục Bình mà đổi theo.
Nguyên thủy mẫu ngạc ở sau lưng mắt thấy đệ đệ của mình thoát ly khỏi chiến trường, đơn độc đuổi theo nhân tộc tu sĩ, vội vàng ngăn lại, nói:
- Tiểu đệ, ngươi muốn đi đâu?
Cự Ngạc cũng không quay đầu lại, đáp:
- Tên nhân loại này thịt rất là ngon. Ta muốn bắt nó làm món thịt nướng.
Mẫu Ngạc khuyên giải nói:
- Tu sĩ kia sử dụng một loại đan dược khiến cho mọi người cảm thấy đói bụng, cũng không nhất định là ăn ngon đâu.
Cự Ngạc lúc này đã đi xa, trên mặt biển chỉ để lại tiếng cười hắc hắc, đáp:
- Cho nên ta phải bắt cho được hắn. Ta muốn lấy thứ đan dược của hắn. Ta thích cái cảm giác khẩu vị toàn bộ tăng cường này.
Đối thoại của hai người ở trên mặt biển truyền đi thật xa. Lục Bình đương nhiên là cũng nghe được. Hắn không nghĩ cái thứ đan dược “Ngạ Biểu đan” của mình giúp giảo loạn yêu binh trận thế lại khiến cho một con Nguyên Thủy Cự Ngạc dung huyết tầng bảy chú ý đến, lập tức thầm hô: "Đúng là xui xẻo!"
Hai người một đuổi một chạy. Một người thì ỷ vào phi độn pháp khí tinh diệu bay nhanh. Một người bởi vì tu vi cao tuyệt, cho nên đuổi theo rất khẩn trương. Hai người không ngờ lại là kỳ phùng địch thủ!
Trong nháy mắt, hai người đã vượt qua khoảng cách 3000 dặm. Lúc này trên mặt biển chỉ còn lại một người, một yêu. Lục Bình không nghĩ là con yêu thú lại có lòng kiên trì và cương quyết đến như thế, truy đuổi hắn mấy ngàn dặm mà vẫn y như cũ không buông tha.
Mắt thấy phía trước hải vực vô cùng yên tĩnh, Lục Bình sau năm năm khổ tu, tự cảm thấy thực lực đại tăng, cũng muốn kiểm chứng một chút về cực hạn thực lực của mình. Con yêu thú ở phía sau lưng này xem ra là đối tượng thí luyện cực tốt. Nói không chừng phải cùng với nó đấu một trận mới được.
Lục Bình ngừng lại ở trên mặt biển, xoay người, mặt không biểu tình nhìn con Nguyên Thủy Cự Ngạc đang đến gần.
Con Nguyên Thủy Cự Ngạc này dài chừng chín trường. Cái miệng rộng và dài chiếm một phần tư toàn bộ thân thể. Cự Ngạc thấy Lục Bình đột nhiên không tiếp tục chạy trốn nữa, cho là hắn có hoa chiêu gì đây, cho nên vô cùng cẩn thận tiếp cận hắn. Sau khi nhận ra là không có nguy hiểm gì. Cự Ngạc từ trong nước biển phóng lên, văng ra một đám bọt nước, hóa thành một quái vật có một nửa hình người cao một trường, hỏi:
- Tiểu tử, vì sao không trốn nữa? Nếu là còn sợ thì hãy đầu hàng làm sủng vật của ta đây. Chỉ cần ngươi có thể cung cấp đan dược cho ta, ta đây sẽ giúp người tu luyện. Như thế nào?