Chân Linh Cửu Biến

Chương 141

Dịch giả: Titan

Lục Bình nhân vì vị Huyền Sinh chân nhân này mới vừa rồi gọi sư phụ của mình- Liễu Huyền Linh chân nhân - là sư nương, vì vậy đối với người này rất là chú ý. Một tên tu sĩ tu vi đạt tới dung huyết bốn tầng, tuổi xấp xỉ với Lục Bình, nhìn qua mặt mũi có chút hơi bơ phờ mơ hồ, đi tới trước mặt Huyền Sinh chân nhân, lấy tay gãi gãi đầu tóc rối bung, sau đó từ trong trữ vật đại đeo ở bên hông lấy ra một cái ngọc tinh hạp, nói:

- Đệ tử không có bản lĩnh gì, ở hoãn trùng hải tìm được một chỗ tu sĩ di tích, lấy được chín cây thiên niên linh thảo đặc biệt đến để dâng cho sự phụ.

Huyền Sinh chân nhân tiếp lấy ngọc hạp, gật đầu mỉm cười nói:

- Có thể có được chín cây ngàn năm linh thảo này, quả là không tệ rồi.

Chín cây ngàn năm linh thảo không phải là số lượng nhỏ. Trên Phi Linh đảo, Lục Bình cùng mọi người thường vì một cây ngàn năm linh thảo mà phải ra tay đánh nhau đến trối chết.

Quả nhiên, chúng tu sĩ quan lễ có không ít người kêu lên một tiếng "Hảo!", đồng thời còn lốp đối vỗ tay. La Tử Hoàng nghe Huyền Sinh chân nhân khích lệ, lại nghe mọi người ở trong trang khen ngợi vỗ tay, liền ngây ngất cười một tiếng, sau đó đứng ra phía sau lưng của Huyền Sinh chân nhân.

Lục Bình suy nghĩ một chút về năm lò trú nhan đan của mình, chỉ nội ngàn năm linh thảo đã phải dùng tới 25 cây, số lượng này đã đủ dùng để luyện chế một lò đan dược dùng cho đoán đan sơ kỳ tu sĩ bình | thường tu luyện. Hơn nữa hắn còn dùng hết 150 cây 500 năm linh thảo, mặc dù tỷ suất thành đan rất thấp, lãng phí không ít, nhưng dù sao cũng là đan dược, cộng thêm hắn có thân phận luyện đan sư, giá trị rõ ràng là hơn hẳn chín cây ngàn năm linh thảo này, xem ra là không làm mất thể diện cho sự phụ rồi.

Bái sư lễ tiếp tục tiến hành. Sau đó một vị dung huyết bốn tầng tu sĩ đi lên, lễ bái sư là 50 khối trung phẩm linh thạch. Dĩ nhiên số linh thạch này đối với hắn mà nói là một gánh nặng không nhỏ, hao tốn khá nhiều tâm tư. Nhưng mà những quan lễ tu sĩ ở tại tràng cũng không nể mặt gì, ở trong mắt bọn họ, tặng linh thạch thì chẳng khác gì giới phàm nhân tặng vàng bạc vậy, thật là tục đến không có gì tục hơn nữa. Vì vậy, có không ít người đã quát lên những lời có vẻ như phản đối, làm bái sư tu sĩ sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi hột ứa ra.

Ngược lại Huyền Sinh chân nhân ngồi ở trên ghế lão sư mỉm cười tiếp lầy lễ vật, nói:

- 50 khối trung phẩm linh thạch là đã hết lòng rồi, rất tốt!

Tu sĩ nghe Huyền Sinh chân nhân nói vậy, bấy giờ mới định lại thần, cảm kích tạ ơn sư phụ, rồi đứng ra sau lưng. Lục Bình ở bên cạnh quan sát, cảm thấy rất ngạc nhiên, khó trách mọi người coi trọng lễ bái sư như vậy. Nếu ở góc độ cao mà nói, thì không thể làm mất mặt sư phụ, còn nếu hướng thấp mà nói, thì có tu sĩ nào ở trước mặt mọi người lại chịu cái cảnh bị châm chọc chê cười như thế này?

Sau đó bái sư tu sĩ nhất nhất tiến lên hiến lễ, các loại bái sư lễ ngũ hoa bát môn, có người hiện lên pháp khí; có người dâng lên linh tài; cũng có người đem ra tài liệu sau khi kích sát yêu thú; có người lại dâng tặng phù lục, dâng tặng tàng bảo đồ; lại có người mang lên những thứ vô cùng ly kỳ, cổ quái khiến cho Lục Bình đại khai nhãn giới. Đương nhiên, cũng có người mang tặng đan dược.

Bất luận là tu sĩ đệ tử dâng lên bái sư lễ gì, có trận quý hay không, quan lễ tu sĩ có ồn ào phản đối hay ủng hộ hay không, thì chân nhân tiếp nhận bái sư lễ gương mặt đều hiện vẻ phong đạm vẫn khinh, đều mỉm cười khích lệ đệ tử của mình đối câu, không có vị nào lộ ra vẻ không hài lòng cả.

Trong nháy mắt, trong 30 người thì có 34 người đã hiện xong bái sư lễ. Ở tại tràng còn lại chỉ có 4 đệ tử, bao gồm Lục Bình ở bên trong là chưa thực hiện điều này. Đoán đan chân nhân ở trên đài thì đã có 10 vị thu xong đồ đệ, chỉ còn lại ở trung ương có hai vị ngồi trên ghế màu tím, đó là Liễu Huyền Linh chân nhân cùng Huyền Âm chân nhân, và hai vị đoán đan trung kỳ chân nhân ngồi sát hai người. Đây chính là hai vị trước đó phân biệt ngồi ở kim bằng và bạch vân cùng bay đến trước điện. Hai vị này chính là Huyền Cảnh chân nhân và Huyền Hoài chân nhân.

Lục Bình tò mò muốn biết xem ba người còn lại là đệ tử của ba vị chân nhân nào, vì vậy hắn hướng nhìn | lại ba tên đệ tử kia, đồng thời hắn cũng thấy sự chú ý của đối phương, hiển nhiên là cùng ý tưởng với Lục Bình. Bốn người quan sát lẫn nhau, khiến cho ở trong tràng toát lên một không khí dị thường cổ quái.

Trung niên văn sĩ chủ trì bái sư đại điểm hiện giờ đã phảng phất như đã nói mệt rồi vậy, vô ý nghỉ ngơi một chút. Chúng vị Chân Linh phái tu sĩ quan lễ ở tại tràng giờ phút này cũng đều đem ánh mắt chăm chú nhìn lên bốn đệ tử, hiển nhiên đối với bái sư lễ đối với bốn người cuối cùng này vô cùng hứng thú.

Lục Bình nhìn ba người kia một lúc, thấy một vị là một công tử anh tuấn tiêu sái như thiên tiên. Vị công tử thứ hai ăn mặc theo kiểu du học sĩ, nho nhã phong lưu, nhưng lại khiến cho Lục Bình nhíu mày. Bản thân hắn nhận ra người này. Sau khi Lục Bình từ Phi Linh đảo trở về, chính người này đã hướng Lục Bình đòi trao đổi lấy toàn bộ số ngàn năm và 500 linh thảo, là một thiếu niên luyện đan sư vô cùng phách lối. Mấy năm rồi không gặp, người này xem ra có vẻ thành thục lên rất nhiều, cách ăn mặc có vẻ như người này xuất thân từ luyện đan các của Chân Linh phái. Lục Bình e rằng trong bốn vị chân nhân còn lại, trừ sư phụ của hắn ra, trong đó nhất định phải có một vị luyện đan đại sư của bản phái.

Lúc này vị thiếu niên ra vẻ phách lối kia hiển nhiên cũng đã nhận ra Lục Bình, chỉ thấy sắc mặt của y cũng biến đổi, ngay sau đó phảng phất nhớ ra điều gì đó, rồi nhìn lại một chút Liễu Huyền Linh chân nhân đang ngồi ở giữa đại điện, khẽ cắn răng, sau đó sắc mặt khôi phục bình thường.

Vị tu sĩ trẻ tuổi thứ ba tuổi tác xấp xỉ Lục Bình, thậm chí còn nhỏ hơn hẳn một chút, nhưng sắc mặt cùng ánh mắt đều tỏ vẻ trải qua nhiều sương gió phong trần, hiển nhiên là đã trải qua không ít sự tình tang thương khó nói. Lục Bình từ trên thân của người này cảm giác được một cô sát khí. Toàn bộ con người của y phảng phất như một lưỡi dao sắc bén vậy, lạnh lùng, tàn nhẫn, cô độc, khiến cho người ta không dám tiếp cận.

Cộng thêm bản thân của Lục Bình, chúng tu sĩ quan lễ ở trong sân đột nhiên phát hiện là bốn người này có cùng chung một đặc điểm, ấy chính là tuổi của cả bốn người còn quá trẻ. Nếu thật sự bàn luận về tuổi tác, Lục Bình sợ rằng là kẻ lớn nhất trong số bốn người này.

Mọi người đều đua nhau tỉnh ngộ, khó trách chẳng những có hai vị đoán đan hậu kỳ chân nhân đi ra thu đồ đệ, mà Huyền Cảnh cùng Huyền Hoài chân nhân - một người là Luyện đan các luyện đan đại sư; một người là Khối lỗi điện phó điện chủ chân nhân - xem ra bốn người này là đến để tranh cướp thiên tài rồi.

Mọi người quan lễ đang ở bốn phía nghị luận ầm ĩ, hiển nhiên là mong đợi xem bốn người này dâng lên lễ vật bái sư gì. Vừa vặn lúc đó, sau khi đã nghỉ ngơi xong, trung niên văn sĩ liền cao giọng quát:

- Huyện Hoài chân nhân môn hạ đệ tử Cơ Tử Hiên, dâng lên bái sư lễ.

Tên công tử ra vẻ tiêu sái đó hướng ba người Lục Bình cười một cái, rồi bước đến trước mặt Huyền Hoài chân nhân, cúi đầu thi lễ, thưa:

- Đệ tử nghe nói sư phụ nhiều năm nay nhất mực thu thập năm xưa khi Phi Linh phái phúc diệt còn lưu truyền lại văn hiến về việc chế tác khối lỗi, đệ tử may mắn từ một vị sư huynh trở về từ Phi Linh đảo đã hoán đổi được một cái ngọc giản năm xưa truyền thừa lại một ít kiến thức về thuật chế tác khôi lỗi, đặc biệt đến đây để dâng lên cho sự phụ.

Huyền Hoài chân nhân nghe thế vui mừng nói:

- A! Hãy mang ra cho ta xem thử... Thần sắc ông ta hiển nhiên là có chút vội vàng.

Cơ Tử Hiên cung kính dâng lên một cái ngọc giản màu xám. Huyền Hoài chân nhân cầm trong tay rồi không kịp chờ đợi, dùng thần niệm thâm nhập vào trong ngọc giản này..

Trong chốc lát, Huyện Hoài chân nhân vuốt bộ râu trước ngực, cười nói:

- Hay! Hay lắm! Chính là một trong những cái ngọc giản của một bộ khôi lỗi truyền thừa mà lão phu đang cần. Có ngọc giản này thì có thể rút ngắn đi thời gian ba năm nghiên cứu của lão phu.

Mọi người quan lễ nghe Huyền Hoài chân nhân cười nói như thế, đều cùng khen một tiếng "hay", rồi vỗ tay độp độp. Cơ Tử Hiên hơi hành lễ, lui ra phía sau lưng Huyền Hoài chân nhân.

Trung niên văn sĩ lần nữa hô lên:

- Huyền Cảnh chân nhân môn hạ đệ tử Đào Tử - Phương, hiến bái sư lễ.

Thiếu niên phách lối năm đó hiện giờ là một tu sĩ trẻ tuổi cao ngạo. Đào Tử Phường dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lục Bình một cái, rồi ngẩng đầu bước lên tới trước Huyền Cảnh chân nhân hành bái sư. Hành lễ xong, đưa tay vuốt một cái ở bên hông, một ngọc bình màu trắng sữa liền đến trong tay của y. Lục Bình ở một bên nhìn chăm chú, thấy ở bên eo của Đào Tử Phương không hề có trữ vật đại, chỉ có một cái ngọc đái màu đen, xem ra đây là một món trữ vật yêu đái rồi. Đào Tử Phương nói:

- Sư phụ, đây là đệ tử ngày trước luyện chế thành công ba lô dung huyết đan. Lô thứ nhất và thứ hai đan thành ba viên. Lô thứ ba thành đan bốn viên. Tổng cộng góp lại đủ một bình dung huyết đan, đồng thời đệ tử chính thức trở thành một vị luyện đan sư rồi.

Đến lúc này thì không cần dùng Huyền Cảnh chân nhân nói lời gì nữa, chúng tu sĩ vây quanh đã ồ lên một trận kinh hãi. Dung huyết đan luyện chế có độ khó tương đương với dung huyết hậu kỳ đan dược. Đào Tử Phương trẻ tuổi như thế mà đã trở thành một vị luyện đan sư, hiển nhiên là sẽ được môn phái trọng điểm bồi dưỡng, sau này tiền đồ bất khả hạn lượng.

Lục Bình lại có chút bất đắc dĩ cho tư chất của bản thân mình, người ta mới là luyện đan thiên tài a! Lô thứ nhất đã luyện ra tới ba viên. Lục Bình nhớ mình luyện lô dung huyết đan thứ nhất chỉ thành đan có hai viên, thế mà đã khiến hắn mừng rỡ vô cùng, tự cho như vậy là kỳ tích của bản thân rồi. Bởi vì trước đó nữa khi Lục Bình luyện đan, vô luận là loại đan dược nào, lô đầu tiên thường đều toàn bộ luyện phế. Huyền Cảnh chân nhân sắc mặt toát hào quang, cười nói:

- Còn phải tiếp tục rèn luyện, thành đan suất còn có thể đề cao.

Tuy không có một lời khen ngợi rõ ràng, nhưng người sáng suốt đều có thể từ biểu lộ của Huyền Cảnh chân nhân xem ra lão nhân gia ông ta rất là hài lòng.

Đào Tử Phương khom người vâng dạ, nhưng mặt vẫn lộ rõ sự đắc ý, hướng Lục Bình, thiếu niên lạnh lùng kia và Cơ Tử Hiên nữa, quét mắt nhìn một cái. Cơ Tử Hiên vẫn y như cũ mỉm cười. Lục Bình thì không có cảm giác gì, chỉ có thiếu niên lạnh lùng thì "hờ" lên một tiếng. Vừa lúc đó thì trung niên văn sĩ lại một lần nữa hô lên:

- Huyền Âm chân nhân môn hạ đệ tử Ân Tử Sở, hiến bái sư lễ.

Ân Tử Sở chính là thiếu niên lạnh lùng đó. Hắn đi tới phía trước, hướng Huyền Âm chân nhân thi lễ một cái. Huyền Âm chân nhân một mực nhắm mắt lại, bây giờ mới mở ra, nhìn Ân Tử Sở hỏi:

- Hoàn thành rồi?

Ân Tử Sở gật đầu, từ trong ngực lấy ra một trữ vật đại, hướng trên đất giường ra, nhất thời một cỗ khí tức huyết tinh tràn ngập khắp nơi. Tu sĩ vây xem một trận xôn xao. Đào Tử Phương thì chán ghét nhíu chặt chân mày. Cơ Tử Hiên chỉ "khịt, khịt" mũi một cái, đối với mùi huyết tinh cũng có chút mẫn cảm, nhưng mà thần sắc vẫn còn bình tĩnh. Lục Bình thì bộ dạng như nhìn thấy chuyện lạ mà không biểu hiện gì lạ vậy, kiến quái bất quái.

Trên mặt đất tổng cộng có thi thể của ba con yêu thú. Lục Bình vừa nhìn đã nhận ra ba con yêu thú này đã bị phi kiếm trong thời gian ngắn đánh chết. Lục Bình nhìn về phía thiếu niên lạnh lùng, ánh mắt tức thời có chút bất đồng, mơ hồ mang theo một chút thần sắc kính nể. Lúc này quan lễ tu sĩ có người cũng nhận ra lai lịch của ba con yêu thú, cất tiếng nói:

- Bạch Ngân xa, Lưu Hoa xà, Điệp Vũ Lưng. Ba con yêu thú này đều là dung huyết hậu kỳ tu vi. Con Bạch Ngân xa kia thậm chí đã đạt tới dung huyết tám tầng. Điệp Vũ ưng thì được xưng là tốc độ cực nhanh, rất khó bắt được.

Lại có tu sĩ nói:

- Dường như vị Ân Tử Sở sư đệ này mới có tới dung huyết sáu tầng tu vi thôi.

Một tu sĩ có kiến thức bổ sung:

- Nhìn tình cảnh như thế này, mỗi con yêu thú đều là trong mười chiếu bị mất mạng. Từ lúc nào mà người ta có thể vượt qua cái hào rộng giữa dung huyết trung kỳ cùng với dung huyết hậu kỳ như vậy chứ?!

Mọi người mồm năm miệng mười, nhưng mỗi khi nói một câu, chúng tu sĩ vây xem đều quát lên một tiếng "Hảo!". Chờ khi tu sĩ đem ba con yêu thú ở dưới đất nói rõ ra lai lịch và tin tức, thì chúng tu đã vỗ tay "độp, độp" liên thành một tràng.

Lục Bình ngược lại từ trong này nhìn ra được một tin tức càng chính xác hơn. Đó là vị Ân Tử Sở này giết ba con yêu thú căn bản là không vượt quá bảy chiêu, không phải như mọi người nói là mười chiêu. Huyền Âm chân nhân vẫn gương mặt của một người chết, duy nhất gật đầu, nói:

- Tạm được!

Ân Tử Sở đem thi thể của yêu thú ở trên mặt đất thu lại, rồi đứng ở một bên Huyền Âm chân nhân. Vết máu lưu lại trên mặt đất lập tức được trung niên tu sĩ tiện tay dọn dẹp.

Lúc này ở dưới tràng chỉ còn lại một mình Lục Bình chưa hiên lễ. Mọi người ở dưới đều đưa mặt nhìn hắn, xì xào bàn tán. Lúc này chúng nhân đều đã phát giác ba người ở phía trước khi hiến lễ đều lộ ra một ý vị tỷ thí. Ngay cả mấy vị chân nhân ở trên tràng cũng nảy sinh sự hứng thú, đều tỏ vẻ thú vị nhìn xem vị đệ tử cuối cùng ra sân rốt cuộc là có đặc thù gì, mà khiến cho người được xưng là Chân Linh phái tạm chân tứ linh - Liễu Huyền Linh chân nhân - lại tự thân bước ra thu đồ đệ.

Trung niên văn sĩ không tự nhiên mà ho khan một tiếng, dĩ nhiên là bị không khí ở hiện trường cảm nhiễm, mắt thấy sư phụ của mình là Huyền Diệu chân nhân hướng về phía hắn nhìn lại, liền vội hô:

- Liễu Huyền Linh chân nhân môn hạ đệ tử Lục Bình, hiến bái sư lễ.

Lục Bình lúc này lại không khẩn trương nữa, thoải mái bước lên hành lễ xong mang ra một chiếc ngọc tinh bình, thưa:

- Đệ tử những ngày trước đã may mắn có được một tờ đan phương, cộng luyện thành được một bình kỳ môn đan dược tên là "Trú nhan đan", nay xin hiến cấp cho sư phụ. Chúc sự phụ thanh xuân vĩnh trú.

Yên tĩnh!

Chúng nhân ở tại tràng lộ vẻ mê hoặc. Một lát sau mới có người nhỏ giọng dò hỏi nhau:

- Cái "Trú Nhan đang" này là đan dược gì thế? Vì sao lại chưa nghe nói qua?

- Danh như ý nghĩ, nhất định là có liên quan tới việc làm cho dung mạo không thay đổi. Đó nhất định là đan dược cùng Định Nhan đan, Mỹ Nhan đan tương tự hoặc không thua kém gì rồi.

- Định Nhan nhan có thể bảo trì cho dung mạo 10 năm không biến, Mỹ Nhan đan chỉ có thể bảo trì 5 năm. Hai loại kỳ môn đan dược này, loại đầu thì tương đương với dung huyết trung kỳ đan dược, loại thứ hai là dung huyết sơ kỳ đan dược, nếu mà tương đương thì đã không tệ rồi.

- Dù sao thì Liễu Huyền Linh chân nhân là phái nữ, cũng coi như vật tặng đúng như sở thích. Nhưng vô luận là Định nhan đan hay là Mỹ nhan đan, uống vào nhiều thì cũng sẽ cũng mất đi hiệu dụng, đến lúc đó thì cũng không thể định được nhan, mỹ được dùng gì được nữa!

Tất cả mọi người quan lễ đều hộ lên một tiếng “Hảo!” khen ngợi, nhưng tràng vỗ tay tiếp đó không nhiệt liệt bằng ba người trước, chúng tu sĩ rõ ràng là ít nhiều gì cũng mang tâm tình thất vọng.

Mọi người vỗ tay xong, nhưng vẫn chưa nghe Liễu Huyền Linh chân nhân nói lời miễn lễ gì. Chẳng lẽ Liễu Huyền Linh chân nhân không vừa ý, cảm thấy là đã mất mặc rồi?!

Mọi người rối rít đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía trên, không ngờ phát hiện Liễu Huyền Linh chân nhân vẻ mặt đang mừng rỡ, cấm ngọc tinh bình của Lục Bình nâng lên hạ xuống ở trong tay xem xét không thôi.

Liễu Huyền Linh chân nhân cuối cùng không cầm lòng được, mở nắp bình ra, ngửi mùi thơm diệu mát ở bên trong đó. Ba vị nữ chân nhân ở trước đại điện về mặt đều phấn khích, nhìn về phía ngọc tinh bình trong tay Liễu chân nhân có vẻ rất thèm thuồng. Ngoài ra, những vị chân nhân khác ở trên đài đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Lục Bình. Ngay cả Đào Tử Phương cũng có vẻ mặt không cam lòng, ở phía sau lưng nhìn hắn, hiên nhiên là y biết rõ điều mà người khác không biết.

Chúng nhân quan lễ rối rít ngạc nhiên, chẳng lẽ là có điều gì không ổn sao?!

- Hắn dùng chính là ngọc tinh bình!

Một tu sĩ cuối cùng có phát hiện mới:

- Chẳng lẽ hắn luyện chế là đoán đan kỳ đan dược. Còn trẻ như vậy mà đã là luyện đan đại sư? Không thể nào!

Mọi người lần nữa nghị luận ầm ĩ. Thanh thế có khuynh hướng càng lúc càng lớn. Trung niên văn sĩ đã có chút luống cuống tay chân. Huyền Diệu chân nhận thấy tràng diện có chút mất đi khống chế, nặng nề ho khan một tiếng, mọi người chỉ cảm thấy phảng phất có một tiếng nổ ở bên tai, nhất thời biết điều ngậm chặt miệng lại. Huyền Diệu chân nhân đứng dậy, chậm rãi nói:

- Trú nhan đan một viên có thể giữ vững cho dung mạo 30 năm không thay đổi, được hợp luyện chế từ 1000 năm linh thảo và 500 linh thảo mà thành. Nó nằm ở giữa dung huyết kỳ đan dược và đoán đan kỳ đan dược, là kỳ môn đan. Tu sĩ có thể luyện chế thành loại đan dược này thường được gọi là chuẩn đại sư.

Mọi người nghe Huyền Diệu chân nhân đơn giản nói rõ một phen, lại tức thời yên tĩnh. Hồi lâu, mới có một thanh âm đột ngột nói:

- Hơn 20 tuổi, dung huyết năm tầng, mà đã trở thành chuẩn luyện đan đại sư rồi a!

Một bình đan dược này có thể bảo trì dung nhan 300 năm không thay đổi. Đoán đan kỳ chân nhân tuổi thọ có bao nhiêu, thường chỉ đến 800 năm mà thôi. Đào Tử Phương cơ thịt trên bộ mặt giật giật liên tục, không ngờ tên này trở thành luyện đan sự thật. Tên gia hỏa này nhất định là cố ý vì ta mà tới. Đây là sự báo phục trả thù thắng mặt rồi!

Tất cả mọi người đều vẫn còn yên tĩnh, không có tiếng vỗ tay hay tiếng khen ngợi nào, chẳng qua là dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lục Bình. Trong ánh mắt của họ, Lục Bình nhận ra và đọc được hai chữ dàn hàng ngang "yêu nghiệt!".
Bình Luận (0)
Comment