- Bọn ta lúc này lấy bảo thuyền tiếp viên hai phái, có thể nói là cử chỉ tuyết trung tống thán, rất có trợ giúp cho việc tăng lên địa vị của bản phái ở tu luyện giới. Có những tông môn này làm thành viên, ngày sau thu lấy ích lợi đối với bản phái ở hải ngoại tu luyện giới cũng có nhiều chỗ tốt.
Thiên Tượng lão tổ lúc này cũng chen miệng nói một câu, nói:
- Thiên Giang sư đệ thọ nguyên sắp hết!
Tất cả mọi người một trận im lặng. Thiên Giang lão tổ những năm gần đây vì chuyện sửa chữa bảo thuyền đàn tinh kiệt lự, thọ nguyên sớm đã đến cuối. Hy vọng trọn đời của ông ta bất quá đó là có thể chính mắt thấy bảo thuyền, Chân Linh phải tốn thăng làm đại hình tông môn. Nếu không phải như vậy, ông ta cũng sẽ không liên tiếp dùng cực phẩm Thọ đan do Lục Bình luyện chế để kéo dài thọ nguyên.
Nhưng dù vậy, sau khi bảo thuyền hoàn toàn sửa chữa xong, cho tới nay Thiên Giang lão tổ dựa vào một cổ tín niệm chống đỡ cũng đã đi tới đoạn cuối của sinh mạng.
Lúc này có thể làm cho Thiên Giang lão tổ thấy bảo thuyền, đối với lão nhân gia ông ta mà nói ít nhất là một úy tạ trên tinh thần.
Tất cả mọi người nhìn về phía Khương Thiên Lâm sau khi Thiên Tượng lão tổ mở miệng, trong đại điện ý kiến của ông ta có phần lượng nhất.
Không ngờ Khương Thiên Lâm cũng là nhún vai một cái, hướng về phía Lục Bình chép miệng, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi có ý kiến gì?
Khúc Thiên Thành tại chỗ nở nụ cười hắc hắc”, những người khác tuy nói cũng không nghĩ là Khương Thiên Lâm từ trước đến giờ trí thân sự ngoại, nhưng thời điểm này hơi có chút không nhịn được cười. Một chuyện môn phái tiền đồ nghiêm túc thương thảo trong lúc nhất thời bị một câu nói của ông ta làm cho không khí khẩn trương hoàn toàn biến mất.
Bị người điểm danh, Lục Bình dĩ nhiên không có tư cách từ chối đưa đẩy như Khương Thiên Lâm vậy, nhịn sự buồn cười trong lòng, sắp xếp ngôn ngữ, lúc này mới nói một câu:
- Sau khi đạo đàn thế giới đóng lại, tam đại đệ tử sẽ lục tục tiến cấp pháp tướng hậu kỳ rồi!
Tất cả mọi người ngẩn ra. Thiên Tượng lão tổ mở miệng hỏi:
- Ngươi còn cần thời gian bao lâu?
Lục Bình không chút nghĩ ngợi liền đáp:
- Tùy thời cũng có thể, chẳng qua đệ tử không muốn để cho quá nhiều người biết được.
Liễu Thiên Linh trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói là có người muốn gây bất lợi cho bản phái?
- Chẳng qua là để ngừa vạn nhất thối.
Lục Bình suy nghĩ một chút nói:
- Giống như Thiên Sơn sư thúc nói như vậy, bản phái tấn thằng đại hình tông môn đối với Bắc Hải các phái mà nói chính là một tai nạn. Bọn họ tuyệt đối sẽ không thể không nhúc nhích, trên thực tế Bắc Hải các phái hôm nay đối với bản phái mà nói cũng không đáng để lo, chân chính tai họa ngầm ở bên ngoài!
Khương Thiên Lâm cũng hỏi:
- Như vậy người cho rằng bảo thuyền lúc nào tương đối thỏa đáng?
Lục Bình đáp:
- Đệ tử ước chừng cần một hai năm để củng cố tu vi.
Thiên Tượng lão tổ lời như đinh đóng cột, nói:
- Cho ngươi ba năm, ba năm sau, bảo thuyền! Chương môn nghĩ như thế nào?
Liễu Thiên Linh suy nghĩ một chút, đáp:
- Có thể, nhưng mà điều lần này người nào đem trấn giữ bảo thuyền? Lục Thiên Bình có theo bảo thuyền rời đi hay không?
Thiên Tượng lão tổ đáp:
- Lão phu già rồi, đất cũ khó rời, chuyện này giao cho Thiên Lâm.
Khương Thiên Lâm lại nhìn về phía Lục Bình, Lục Bình nói:
- Đệ tử ở lại Bắc Hải, có sự bá trấn giữ bảo thuyền, chính là Thuần Dương tu sĩ cũng không làm gì được.
Mai Thiên Cầm nhíu mày một cái, hỏi:
- Ngươi nói nguy hiểm có thể là hướng về phía Bắc Hải sao?
Lục Bình đáp:
- Bảo thuyền cuối cùng không phải là căn cơ của môn phái. Nếu có người muốn hạ thủ tới bản phái, kiên quyết sẽ không lưu lại cơ hội thở dốc cho môn phái. Huống chi bảo thuyền trên biển không có chỗ ở cố định, cực kỳ khó khăn xác định kỳ vị trí chính xác không nói, uy lực cũng phải mạnh hơn nhiều so với Bắc Minh báo thuyền năm đó mục tiêu sống lại vào bên trong Hà thành.
Liễu Thiên Linh gật đầu một cái, nói:
- Như vậy nói một chút lần này còn có ai sẽ theo bảo thuyền đi tới Trung Thổ, đồng thời nên như thế nào tuyển chọn đoán đan kỳ đệ tử giá ngự bảo thuyền, cái này cần làm một hoạch định lâu dài một chút. Dù sao ba năm có thể sẽ còn có hai ba tên đệ tử đời thứ ba lên cấp pháp tướng kỳ.
Khi Lục Bình gặp lại được Trần Luyện là lúc bảo thuyền chính thức chạy thử.
Khi con vật khổng lồ dài một trăm năm sáu chục trượng, chiều rộng mười mấy trượng đi ra từ phía sau Thiên Linh sơn, toàn bộ hết thảy Chân Linh phái đều lọt vào trong sự chấn động to lớn!
Năm đó Lục Bình ở chỗ sâu hải vực bên ngoài Hàn Băng đảo phát hiện Phi Linh phải bảo thuyền chìm mất, Chân Linh phái chư vị pháp tướng tu sĩ hao phí tinh lực to lớn đem hài cốt của chiếc bảo thuyền đó bí mật chuyển vào trong cấm địa phía sau núi Thiên Linh sơn.
Vì giữ bí mật, chẳng những Bắc Hải các phái chưa từng biết được tin tức này, chính là trong Chân Linh phái, trừ chư vị pháp tướng tu sĩ ra, cũng chỉ có Luyện khí điện, Chế phù các cùng với Chân Linh phái mấy vị trận pháp sư và số ít người bởi vì phải sửa chữa bảo thuyền mà biết được tin tức này.
Tuyệt đại đa số Chân Linh phái tu sĩ thậm chí Bắc Hải các phái, sau khi Khương Thiên Lâm tiến cấp pháp tướng hậu kỳ vẫn còn tính toán Chân Linh phái chí ít cũng cần mấy chục năm mới có thể kiến tạo ra một chiếc bảo thuyền hoàn toàn mới từ đó tấn thằng đại hình tông môn. Họ làm gì sẽ ngờ tới Chân Linh phái không thể tưởng tượng nổi từ trong cấm địa sau núi Thiên Linh sơn xuất hiện một con vật khổng lồ như vậy!
Toàn bộ toàn thể Chân Linh phái sau khi biết tin tức này biểu hiện khó có thể tin, rồi sau đó một tổ ong chạy đến phía sau núi quan sát bảo thuyền chạy thử xuất hành. Sau đó toàn bộ Chân Linh phái tu sĩ bất luận là đoán đan kỳ, dung huyết kỳ, thậm chí luyện huyết kỳ đệ tử mới vừa học được giá ngự pháp khí phi độn tất cả đều lọt vào trong điên cuồng. Những đệ tử này sau lưng lôi kéo độn quang sắc thái riêng vây quanh bay lượn trên dưới bảo thuyền đang chậm rãi đi tiếp.
Thậm chí có không ít đệ tử khi bay múa tận hứng đã ngã rơi xuống trong nước biển. Đó là do luyện huyết kỳ đệ tử khi phi độn quên hết mọi thứ, pháp lực trong cơ thể hao hết cũng không phát hiện ra, chỉ đành phải rơi vào trong nước biển chọc cho toàn thể Chân Linh phái tu sĩ quan sát bảo thuyền chạy thử bật cười khoái trá.
Chân Linh phải bảo thuyền chạy thử, khiến cho toàn bộ hết thảy Chân Linh phái lọt vào trong vui mừng dữ dội. Tựa hồ lần này bảo thuyền chạy thử đối với Chân Linh phái mà nói hoàn toàn chính là chính thức đi ra ngoài Trung Thổ vậy.
Mà lần này tin tức đột nhiên bảo thuyền chạy thử cũng giống như một tảng đá lớn đầu nhập trong nước, đưa tới ý cảnh không phải là từng trận chấn động, mà là hiển nhiên đại ba, cơn sóng thần, phạm vi liên lụy đến cũng không chỉ có ven ngoài giới hạn ở Bắc Hải tu luyện giới.
Chân Linh phái sao đột nhiên có bảo thuyền? Đây là chuyện không thể nào xảy ra!