Tiêu Bạch Vũ nhìn Lục Bình cười nói:
- Đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt.
Lục Bình nghĩ nghĩ, nói:
- Không sai!
Tiêu Bạch Vũ cười cười, nói thẳng:
- Mặc dù Tiêu mỏ đánh giá đủ cao với sự trưởng thành của người, nhưng bây giờ nhìn lại, sợ rằng vẫn hoàn toàn không đủ. Ngươi quật khởi giống như chỗ môn phái của người vậy, ngoài dự liệu của mọi người.
Lục Bình cười cười không nói gì. Tiểu Bạch Vũ cũng không để ý cho lắm, nói tiếp:
- Tất cả mọi người đều thấy Chân Linh phái ở Bắc Hải quật khởi, nhưng tất cả mọi người cũng không ngờ số lượng cao cấp tu sĩ của Chân Linh phái lại đạt tới số lượng kinh khủng như thế. Nếu không phải Chân Linh phát tài lực chưa đủ, thời gian quật khởi quá ngắn, bậc thang phân bố của mỗi một đời pháp tướng tu sĩ cũng không hợp lý, chỉ dựa vào số lượng quý phái pháp tướng tu sĩ, đã đủ tương đương cùng Liệt Thiên Kiếm phái, Thiên Huyền tông, Thiên Nguyệt tông những lão bài đại hình tông môn.
Điểm này Tiểu Bạch Vũ ngược lại cực kỳ thiết hợp thực tế của Chân Linh phái. Chân Linh phát hiện giờ tu sĩ đời thứ nhất còn dư lại ba vị, pháp tướng tu sĩ đời thứ hai đã đạt đến chín vị. Tới đời thứ ba, Chân Linh phái tu sĩ xuất hiện một lần tỉnh phún, lấy Lục Thiên Bình cùng Ân Thiên Sở cầm đầu đạt tới pháp tướng kỳ tu sĩ hiện giờ đã vượt qua mười lăm vị, hơn nữa số lượng này vẫn tiếp tục tăng trưởng.
Mà đây vẫn chỉ là đích truyền tu sĩ do Chân Linh phái nhà mình bồi dưỡng, nếu là thêm đám ngoại môn trưởng lão như Hạng Lâu, Lôi Địch, Thanh Hồ, quy mô Chân Linh phái pháp tướng tu sĩ càng lớn hơn. Khó trách lần này cuộc chiến tấn thằng đại hình tông môn đi qua, Chân Linh phát biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ làm cả tu luyện giới đều cảm thấy khiếp sợ.
Trên thực tế Chân Linh phái cũng đã ý thức được vấn đề này. Đại lượng pháp tướng tu sĩ xuất hiện cố nhiên có thể khiển Chân Linh phái cực thịnh một thời, nhưng pháp tướng tu sĩ đoàn thể khổng lồ tất nhiên sẽ chiếm dùng đại lượng tư nguyên tu luyện của môn phái. Thế nhưng Bắc Hải tu luyện giới lại là một chỗ bần tích. Điều này khiến cho vốn cục diện kiết cư trở nên càng thêm quẫn bách, cho đến ảnh hưởng đến sự bồi dưỡng đối với hậu bối con em.
Tông môn truyền thừa tóm lại là một hoạch định lâu dài. Khai rộng thực lực của tông môn không tiết chế như vậy tất nhiên sẽ đưa đến tông môn đệ tử hậu khởi bởi vì thiếu hụt đầy đủ tư nguyên tu luyện mà một đời không bằng một đời.
Chân chính tông môn tài lực thâm hậu đều sẽ khống chế rất tốt số lượng pháp tướng tu sĩ ở nội bộ môn phái. Có lẽ có hy vọng lên cấp pháp tướng kỳ tu sĩ có rất nhiều, nhưng bọn hắn cuối cùng cạnh tranh lẫn nhau, chọn lựa ra càng thêm đệ tử xuất sắc toàn lực bồi dưỡng.
Cứ như vậy mặc dù có khả năng giảm bớt số lượng pháp tướng tu sĩ có thể xuất hiện ở môn phái, có thể tiết kiệm được nhóm lớn từ nguyên tu luyện tới bồi dưỡng con em đời sau. Đồng thời còn có thể đem một phần tư nguyên tu luyện để dành đề phòng bất cứ tình huống nào.
Dĩ nhiên, trong này có lẽ sẽ có một ít đệ tử có thể dưới tình huống bị môn phái lặng lẽ từ bỏ, thông qua cố gắng tự thân thành công lên cấp. Như vậy chuyện không cần tống môn bỏ ra quá nhiều có thể thu hoạch một vị cường đại chiến lực, bất kỳ một nhà môn phái đều hoan nghênh.
Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho một nhà tông môn dưới tình huống cung ứng từ nguyên tu luyện có hạn tiến hành lượng hảo truyền thừa hoán đại. Đồng thời cũng có thể vào thời khắc tông môn đối mặt nguy cơ, trong thời gian ngắn bồi dưỡng được nhóm lớn pháp tướng tu sĩ tới trợ giúp tông môn vượt qua cửa ải khó.
Chân Linh phát hiện giờ tu sĩ đời thứ tự đã dần dần trưởng thành, tương đối ưu tú đã bắt đầu đi vào ngưỡng cửa đoán đan hậu kỳ. Chuyện tu sĩ đời thứ tư lên cấp pháp tướng kỳ cũng bắt đầu càng ngày càng được tông môn đưa vào chương trình thực hiện.
Tu sĩ đời thứ tư dù không có nhiều tu sĩ hiện lên kinh sắc tuyệt diễm so với đời thứ ba như vậy, nhưng cũng không ít đệ tử được tông môn trên dưới coi trọng.
Tuy nhiên Lục Bình đã từ chỗ của chưởng môn sự tôn nhận được tin tức, môn phái chỉ chuẩn bị trong lớp đệ tử đời thứ tự chọn lựa mười lăm đến hai mươi vị tu sĩ ưu tú nhất xác lập làm đệ tử đích truyền để họ cạnh tranh lẫn nhau, kháng thực căn cơ. Sau đó sẽ chọn lựa ra trong đó lan truyền ra mười đến thập hai vị đệ tử toàn lực bồi dưỡng giúp họ ngưng tụ pháp tướng.
Có thể nói, chưởng môn Liễu Thiên Linh nắm chặt Chân Linh phái cực kỳ tinh chuẩn. Bà ta cũng không bởi bành trường thực lực của tông môn, đặc biệt là cho đệ tử đời thứ ba trở thành pháp tướng tu sĩ như giếng phun thật mạnh thật cao, mà cực kỳ thực dụng áp súc hết số lượng tu sĩ đời thứ tư lên cấp pháp tướng. Toàn bộ quá trình của kế hoạch dự tính cần năm mươi đến một trăm năm, Chân Linh phái đệ tử đời thứ tự mới khởi đầu lên cấp pháp tướng kỳ.
Lục Bình cười cười, hỏi:
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo, nhưng Tiêu tiền bối lần này tới gặp vãn bối, không chỉ muốn nói một ít hoạch định phát triển tông môn chứ?
Tiểu Bạch Vũ cười đáp:
Tiêu Bạch Vũ cười đáp:
- Đương nhiên không phải vậy. Tiêu mô nói những thứ này bất quá bởi vì cảm nhận được quý phái là một môn phái có hùng tâm, không nên chỉ đưa mắt giới hạn với một mé đất ở Bắc Hải, mà phải dõi mắt toàn bộ tu luyện giới.
Lục Bình cũng không bởi vì ngôn ngữ của Tiểu Bạch Vũ mà phiếu nhiên, ngược lại càng tỉnh táo nói:
- Lý tưởng tóm lại thoát không được thực tế. Chân Linh phát hiện giờ có thể duy trì địa vị ở Bắc Hải đã cất bước duy gian. Chuyện bên ngoài Bắc Hải chỉ sợ cũng phần nhiều là có lòng không đủ lực.
Vẻ tán thưởng trong ánh mắt của Tiểu Bạch Vũ càng đậm, nói:
- Đây là quý phái tự mình xem thường mình rồi, lấy thực lực hiện nay của quý phái, ở tu luyện giới rất có khả năng. Hơn nữa cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Chân Linh phái muốn ở Bắc Hải an ổn cũng phải do người khác đáp ứng mới được.
Vẻ mặt Lục Bình biến đổi, trầm giọng hỏi:
- Tiền bối đây là ý gì?
Tiểu Bạch Vũ sớm đoán được Lục Bình sẽ hỏi như vậy, vừa dứt lời liền đáp:
- Hai ý tứ: thứ nhất ở Chân Linh phải tự thân; thứ hai ở tiểu hữu tự thân.
Lục Bình nhíu lông mày, nói:
- Nguyện nghe rõ hơn!
Tiểu Bạch Vũ cứng cỏi mà nói:
- Trước tiên là nói về quý phái. Lần này quý phái bảo thuyền tây tiến chuyện về sau Tiêu mỏ cũng có nghe. Trong quá trình mặc dù hung hiểm, nhưng trên thực tế hết thảy tất cả quý phái cùng với mục tiểu hữu đều đã thành trúc ở ngực. Vô luận là Thượng Hải tông, Huyền Linh phải hay Thái Huyền tông đều bất quá là bọn xấu xa bỉ ổi, không thành được gì, cho dù là Bắc Hải muốn tổ khuynh sào kéo ra, cuối cùng kết quả cũng bất quá là hữu kinh vô hiểm.
Lục Bình không nhịn được hỏi:
- Rốt cuộc tiền bối muốn nói gì?
- Chẳng lẽ quý phái không cảm thấy hết thảy quá mức dễ dàng sao? dàng sao?
- Dễ dàng?
Lục Bình như có điều suy nghĩ, nói:
- Tiền bối chỉ là...
Tiểu Bạch Vũ cười cười, nói:
- Không sai, chính là Thủy Tinh cung! Lần này nếu có Thủy Tinh cung nhúng tay, chưa kể quý phái có thể thành công hay không, coi như thành công lại sẽ bỏ ra giá cao thảm trọng bậc nào?
Lục Bình hơi mang một ít không phục, nói:
- Bổn phái sở dĩ vào lúc này khởi hành bảo thuyền, chẳng phải là vị nhìn trúng Thủy Tinh cung lần này sẽ không rảnh để bận tâm đó sao.