Dịch giả: TitanChính vào lúc Phùng Hư Đạo của Huyền Linh phái mới vừa phản ứng trở lại thì đã nghe rắc rắc một tiếng cực lớn. Phong tỏa pháp trận ở bên ngoài Huyền Kỳ đảo đã bị Diêu Dũng kích phát phù bảo đánh cho vỡ nát. Phùng Hư Đạo thẹn quá hóa giận, quát to:
- Môn hạ đệ tử, giết bọn chúng cho ta!
- Lời vừa dứt đã có bảy, tám dung huyết hậu kỳ tu sĩ của Huyền Linh phải nhìn ra được tiện nghi, bay hướng về phía bắc. Nhưng chính vào lúc này một cỗ khí thế ngút trời đột nhiên xuất hiện ở giữa Huyền Kỳ đảo. Ở trên không Huyền Kỳ đảo thiên khí phảng phất như bị nắm giữ vậy, đột nhiên âm ám trở lại. Thiên khí ở giữa không trung đột nhiên ngưng kết, hóa thành từng phiến tuyết hoa trong suốt, nhẹ nhẹ rơi xuống. Một thanh âm phiêu miêu truyền tới:
- Ngươi muốn giết ai?
Phùng Hư Đạo phảng phất như thấy quỷ vậy, kinh hãi nói:
- Không xong! Đệ tử Huyền Linh phái mau mau thối lui. Mau thối lui!
Dứt lời cũng không quản là đệ tử ở dưới có hưởng ứng hay không, hóa thành một đạo vẫn quang, quay đầu bỏ chạy. Những đoán đan chân nhân khác của Huyền Linh phái cũng không chậm chút nào, đua nhau hóa thành các chùm độn quang hướng về phía nam, nơi có Huyền Linh phái đào tẩu.
Chính vào lúc Huyền Linh phái chân nhân thối lui, hai đạo khí thế ngút trời bay lên, bất quá thì khí thế này tương đương với Khúc chân nhân. Huyền Linh phái đệ tử ở dưới nghe lệnh của chân nhân phái mình, đầu óc cơ trí chân tay nhanh nhẹn đã vội chạy trước. Còn lại mấy chục tu sĩ chậm chân bị Chân Linh phái tu sĩ xông ra khỏi Huyền Kỳ đảo một đường đuổi giết. Tử thương hơn phân nửa. Ở trên không, Chân Linh phái đoán đan kỳ chân nhân không hề xuất thủ, chỉ nhìn dung huyết kỳ tu sĩ môn hạ đệ tử truy sát Huyền Linh phái tu sĩ mà thôi.
Lúc này ở phía bắc Hồ Lệ Lệ cùng mọi người đã được Huyền Dung chân nhân và Lưu tiên trưởng tiếp đón. Diêu Dũng vừa nhìn thấy nhiều chân nhân như vậy, bất chấp tâm tình kích động, vội vàng nói:
- Kính xin chư vị chân nhân xuất thủ cứu Lục sư đệ!
Lưu tiên trưởng vội vàng quát mắng:
- Không được vô lễ. Khương sư thúc đã đi tiếp Lục Bình rồi.
Diêu Dũng cùng mọi người bấy giờ mới nhìn lên trên trời thì thấy Khương Huyền Lâm cùng đại chiến với Phùng Hư Đạo lúc nãy, đã không còn thấy nữa. Khúc chân nhân tính tình thẳng thắn, nói:
- Tiêu Lưu. Ngươi đừng có mắng bọn chúng! Mấy đứa con nít này rất tốt. Đặc biệt là tên này, tính cách rất giống lão phu. Hừ! Rất giống. Tiểu tử, người tên là gì? Tu công pháp gì?
Diêu Dũng không biết tại sao Khúc chân nhận lại hỏi hắn những thứ này nhưng cũng biết chỉ có chỗ tốt, chứ không có chỗ xấu. Vì vậy thành thực đáp:
- Đệ tử tên là Diêu Dũng. Tu luyện một trong năm đại chân quyền của bổn phái. Đó là “Hỏa Hổ Khiếu Thiên Quyết”.
Khúc chân nhân ánh mắt sáng lên, nói:
- Hỏa chúc tính sao? Còn lại là ngũ đại chân truyền nữa. Không tệ! Không tệ!
Các vị chân nhân cùng Lưu tiên trưởng đều biết Khúc chân nhân đã có ý thu đồ đệ nhưng không nói phá, nhìn Diêu Dũng không biết làm thế nào, không khỏi mỉm cười.
Lúc này Lục Bình đã đến lúc sinh tử tồn vong. Lục Bình nấp ở một đảo san hô nhỏ phía tây Huyền Kỳ đảo 50 dặm. Do Huyền Kỳ đảo hiện giờ đã khai mở thủ hộ trận pháp. Muốn truyền âm pháp kiểm vào trong đảo và phải còn bảo chứng là không bị Huyền Linh phái đoán đan chân nhân ngắn lại, thì phải ở khoảng cách này mà phát động. Lục Bình đem kế hoạch của nhóm người của hắn ghi âm vào trong pháp kiếm rồi rót pháp lực vào trong đó. Sau khi phát động, nhìn pháp kiếm hướng Huyền Kỳ đảo nhanh chóng bay đi. Lục Bình lập tức chuyển thân hướng phía tây nhanh chóng chạy trốn..
Khi Lục Bình mới vừa bay năm dặm, liền phát hiện một đạo pháp kiếm hướng phía tây bắc thoáng qua. Lục Bình biết đây nhất định là Huyền Linh phái tu sĩ thông báo cho đội ngũ tu sĩ tìm kiếm hắn ở bên ngoài.
- Tuy nhiên Lục Bình không biết thực tế lúc này tổng cộng có ba đội ngũ gồm 15 tên tu sĩ, trong đó có ba tu sĩ dung huyết hậu kỳ cùng hướng về phía của hắn mà đuổi giết. Nhóm tu sĩ từ Huyền Kỳ đảo thì đuổi sau lưng của Lục Bình. Nhóm tu sĩ hướng tây bắc bây giờ ngược lại đuổi hắn từ phía nam. Còn đội tìm kiếm ở phía nam lại xoay ngược hướng về phía tây bắc. Lục Bình cùng một lúc đối mặt với ba đội tu sĩ vây chặt ở hải vực phía tây của Huyền Kỳ đảo.
Khi Lục Bình nhìn truyền âm pháp kiếm của Huyền Linh phái bay về hướng tây bắc, liền nghĩ là nên thay đổi phương hướng một chút. Nhưng ngay lúc đó hắn đã thấy trên mặt biển cách hắn hai, ba dặm có hai tu sĩ phục sức Huyền Linh phải chặn lại. Biển rộng trời cao không gì ngăn che, vừa nhìn là có thể thấy mọi thứ. Huống chi là tu sĩ trên người đầy pháp lực. Hai tên Huyền Linh phái tu sĩ vừa thấy Lục Bình đã cười, nói:
- Vốn là muốn truy bắt Chân Linh phái dung huyết kỳ cao thủ, không ngờ lại đụng phải một con cá lọt lưới này. Xem ra là hai sư huynh đệ của ta giết gà phải dùng đao mổ trâu rồi.
Lục Bình thấy hai người quanh thân pháp lực cuồn cuộn. Trên đỉnh đầu có một cỗ tinh khí quanh quẩn. Biết hai người này là dung huyết trung kỳ tu sĩ, lập tức trong lòng cả kinh. Xem ra Huyền Linh phái đã thay đổi phương thức sưu tầm, không còn là năm người một đội, tập thể tìm kiếm nữa.
Chuyện đúng như Lục Bình suy nghĩ. Các tiểu đội sưu tầm của Huyền Linh phái sau khi xác định phạm vi truy đuổi là ở hải vực phía tây của Huyền Kỳ đảo, đã thu nhỏ phạm vi tìm kiếm. Vì vậy liền đem mỗi tiểu đội chia tách ra. Dung huyết hậu kỳ tu sĩ tự thành một đội. Còn dư lại bốn tên dung huyết trung kỳ tu sĩ chia làm hai đội. Huyền Linh phái tự tin hai dung huyết trung kỳ tu sĩ liên thủ cho dù không địch lại Chân Linh phải dung huyết hậu kỳ tu sĩ, cũng có thể tạm thời dây dưa chờ đợi những tu sĩ khác bay tới tiếp viện.
Huyền Linh pháp hai tên dung huyết tầng năm tu sĩ này hiển nhiên là vận khí tương đối tốt. Nhưng bọn họ không biết tên dung huyết một tầng tu sĩ trước mắt này chính là kẻ mà Huyền Linh phái cho rằng là Chân Linh phái dung huyết hậu kỳ cao thủ là kẻ mà bọn họ phải đuổi giết.
Huyền Linh phải lần này trong hành động thanh tảo ở hải vực của Huyền Kỳ đảo tổng cộng đã bị phế đi pháp lực hai tên tu sĩ. Tổn thất mười tu sĩ dung huyết một tầng, hai tầng. Trong đó chết trong tay Lục Bình có sáu người. Lục Bình thấy hai người trước mặt không nói hai lời, trực tiếp một đạo sóng nước từ mặt biển dâng lên, hóa thành hai con thủy mãn, hướng Huyền Linh phái hai người quấn tới. Một trong hai tu sĩ của Huyền Linh phái hừ lạnh một tiếng, quát:
- Điêu trùng tiểu kỷ.
Rồi tay áo phất lên. Một đạo thanh phong quét qua mặt hai đạo thủy mãn của Lục Bình, lập tức bị quạt thành một đám nước mưa. Tên tu sĩ này vừa muốn đem ông tay áo thu hẹp lại thì phi yến kiếm của Lục Bình đã chém tới, chỉ nghe "phốc" một tiếng. Ngay sau đó là "xì". Phi yến kiếm đã bị ống tay áo của người này cuốn quay về.
Lục Bình cảm giác phi kiếm của bản thân phảng phất đâm vào một cái gối bông không chịu lực vậy. Mới vừa cảm thụ một cảm giác khó chịu như đánh vào chỗ không không, thì phi yến kiếm của hắn đã bị đánh quay trở về. Lục Bình không biết là vị tu sĩ sử dụng ống tay áo trước mặt còn kinh ngạc hơn so với hắn. Y nhìn lỗ thủng dài hai thốn trên tay áo không khỏi lửa giận vạn trường. Đây chính là món trung cấp pháp khí mà bản thân y hao tốn thật nhiều khí lực mới luyện chế thành. Cùng bản thân tu luyện công pháp rất là tương hợp. Thường ngày khi cùng người đối địch, trong các tu sĩ cùng cấp khó tìm được địch thủ. Bây giờ lại bị một tên dung huyết một tầng tu sĩ nho nhỏ phá vỡ. Tổn thất một lượng lớn linh thạch mới tu bổ pháp khí được. Sau này sợ rằng còn phải bị đồng môn tu sĩ chê cười.
Tên tu sĩ này muốn đem một lò lửa giận trút lên người Lục Bình nhưng đột nhiên phát hiện Lục Bình đã xoay người hướng hải vực phía bắc bỏ chạy. Hai người đang định đuổi theo lại thấy Lục Bình lấy từ trong ngực ra một tờ phù lục, vỗ lên trên người. Độn quang lập tức hoá thành một dòng nước áp sát mặt biên, hướng về phía bắc trôi đi cực nhanh. Chớp mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.