Chân Lộ

Chương 171

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quay trở lại Vô Thường nơi Dược Các tại thời điểm hiện tại.

Vô Thường sau khi tốn năm phút đọc một dày 35 điều cấm không thể tham gia Dược Các trên tờ giấy liền thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ khi trở thành Tứ tinh Đan Sư mới bị buộc phải rời bỏ những tổ chức khác, quay trở về Dược Các tổng bộ để được tận lực bồi dưỡng thành Thất tinh Thánh Sư làm trụ cột cho tổ chức. Hiệnt tại ta chỉ vừa bước vào Đan Sư hợp cách, chưa hẳn là Nhất tinh Đan Sư nên có thể tự do gia nhập các tổ chức khác ngoài những tổ chức tà giáo và Nhật Nguyệt Tinh Cung”.

Hắn vội quay sang nói với Duy Mạnh các chủ.

-Tiểu tử ta đã nộp đơn tham gia cuộc khảo hạch đệ tử của Nam Hải Môn diễn ra vào ngày 15 ngày nữa vì từng có hứa hẹn với người, không biết như vậy có ổn không Các chủ lão gia?

-Ổn, dĩ nhiên là ổn, bất quá khi người đạt Tứ tinh Đan Sư liền phải tự động quay về Dược Các tổng bộ để được trọng bồi. Nhưng mà sao ngươi ngu quá, một cái Nam Hải Môn nhỏ bé làm sao có thể so sánh được với Dược Các to lớn của chúng ta, ngươi đến đó tu luyện vậy chẳng khác nào là tự hủy đi một nguồn tài nguyên to lớn mà đáng lẽ ngươi sẽ được hưởng nếu đến Dược Các tổng bộ bên trên tu luyện.

Duy Mạnh các chủ nhìn Vô Thường quái dị nói. Giữa một tổ chức lớn và một tổ chức nhỏ, đa số người bình thường đều sẽ chọn bước qua thế lực lớn để được bồi dưỡng thích đáng, nhưng tên tiểu tử trước mặt này lại muốn đi đến một tông môn để tu luyện chỉ vì một lời hứa, điều đó thật sự khiến Duy Mạnh lắc đầu.

-Ủa, vậy Dược Các to lớn như thế nào?

Vô Thường bỗng nhiên hỏi, hắn cũng muốn moi móc thêm một chút tin tức về Dược Các.

Bị hỏi đúng câu này, Duy Mạnh các chủ tức thì á khẩu vài giây, nhưng sau đó lão đã trấn định trả lời.

-Ngươi cứ lên đến tổng bộ Dược Các sẽ biết, đây là thông tin mật ta không thể tiết lộ sự thật.

Về Dược Các tổng bộ thật ra Duy Mạnh các chủ cũng không biết nó khung lồ, mạnh mẽ như thế nào, lão ngoài việc biết được Dược Các là một trong vài thế lực lớn nhất Phá Vân tinh cầu vài vài thông tin được tổng bộ gửi xuống thì còn lại đều không biết, do vậy đứng trước câu hỏi của Vô Thường, lão chỉ có thể lựa chọn lời khôn ngoan mà nói.

Vô Thường cũng ma mảnh không kém, hắn hiện lên vẻ mặt nghiêm túc tiểu tử nói.

-Ta cũng rất muốn đến Dược Các bên trên to lớn như Các chủ lão gia ngài nói để tăng nhanh thực lực, trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể tra thù cho Nhậm gia ta. Thế nhưng ta cũng là nam nhâm, một lời đã hứa thì phải giữ lời nên đành phải đến Nam Hải Môn tu luyện một thời gian.

-Được rồi, ta đã hiểu, đó là lựa chọn của ngươi. Vậy ngươi đóng dấu máu vào tờ giấy này đi, ta sẽ gửi nó lên tổng bộ để họ xem xét, sắp xếp cho tiểu tử ngươi.

Nói là như vậy, nhưng thật ra thì lão Các chủ chỉ muốn nhắm đến phần quà mà tổng bộ sẽ gửi xuống cho lão và hai vị phó Các chủ vì đã tuyển được một mầm móng tốt. Hy vọng trong vòng 14 ngày tới chí ít sẽ có một vị đại nhân từ Sa Ma trung cấp quốc gia, nơi mà hắn sẽ gửi thông tin giấy tờ của Vô Thường đến, đi đến Châu Nam thành thuộc tiểu quốc Hồng Long quốc chứng thực mầm móng, không thì chắc lão phải cắn lưỡi tự vẫn khi Vô Thường đi đến Nam Hải Môn khỉ gió nào đó mà lão không biết để làm cuộc khảo hạch đệ tử khi chưa được chứng thực và lão không hề có quà.

Bất quá tình huống này sẽ rất ít xảy ra vì thông thường khi lão gửi tin đến Sa Ma quốc sẽ mất hai ngày chim tiểu điêu đưa tin bay đến nơi, từ đó nếu vị đại nhân nhận được thư liền khởi hành chạy đến Châu Nam thành bằng thuyền bay thì chỉ mất 7 ngày đường. Mười bốn ngày là khoảng thời gian hoàn toàn dư giả.

-Vâng.

Gật đầu, Vô Thường cắn ngón tay in dấu đỏ thẩm lên tờ giấy.

-Bây giờ ngươi đã là thành viên của Dược Các, lệnh bài thành viên và truyền âm phù này ngươi cầm lấy.

Thu tờ giấy có dấu máy của Vô Thường cất đi, Duy Mạnh các chủ cầm lệnh bào và một lá bùa cho Vô Thường.

-Với lệnh bài này thì ngươi có thể ra vào Dược Các tự nhiên, trừ môt số phòng đặc biệt, ngoài ra khi ngươi mua dược liệu sẽ được giảm 20% giá trị. Còn tấm truyền âm này ngươi phải luôn mang theo bên mình, khi nào vị đại nhân từ bên trên xuống Châu Nam thành ta sẽ thông báo để ngươi đến gặp.

-Vâng.

Vô Thường hai tay nhỏ nhanh lẹ cầm tấm phù lục và lệnh bài.

Đối diện, Các chủ Duy Mạnh lại nói.

-Hiện tại cũng còn chờ người được cấp trên chứng thức thân phận nên ngươi chưa có nhiệm vụ và lương thưởng. Bất quá nếu ngươi muốn có thì ta cũng có vài đề xuất nhiệm vụ để ngươi làm.

-À không cần, cảm tạ Các chủ lão gia nhưng tiểu tử ta còn việc bận nên e rằng không thể tiếp nhận.

-Vậy thôi, ngươi về nghỉ ngơi đi, khi nào có chuyện ta sẽ liên lạc qua truyền âm phù sau.

-Vâng, tiểu tử ta xin phép cáo lui, mong Các chủ lão gia dắt ta ra ngoài.

Hai người đứng dậy, Các chủ Duy Mạnh vừa dắt Vô Thường ra khỏi cửa phòng để chuẩn bị đưa hắn rời khỏi lầu ba Dược Các thì lão bỗng dưng nhớ ra một chuyện quan trọng.

-Mà khoan đã, ngươi có nơi ở an toàn chưa vậy? Nếu chưa thì ở lại Dược Các chúng ta cho an toàn.

Lão cũng là một người khá lo xa, sợ Vô Thường không may bị thế lực kia điều tra ra được thân phận và giết, nếu vậy thì khổ lão. Không nói đén mất một phần thưởng lớn đang chờ, chỉ cần nói đến việc giải thích với đại nhân bên trên lý do vì sao để mầm móng bị giết chết cũng đã đủ mệt.

Thế lực diệt Nhậm gia có lẽ sợ Dược Các thật, nhưng khi Vô Thường chết, làm sao người Dược Các biết hay chứng minh được là do họ làm? Đây là lý do mà câu nói “người chết là không thể nói chuyện” ra đời và có giá trị trường tồn.

Nghe thế, Vô Thường vội từ chối.

-Các chủ lão gia ngài yên tâm, bọn ngừoi kia không thể nào biết được danh phận của ta đâu, thế nên ta tuyệt đối an toàn.

-Ừm, nếu ngươi đã nói vậy thì thôi. Cái truyền âm phù lúc nãy có liên kết với ta, lúc nào có chuyện không thể giải quyết hay gặp nạn thì trực tiếp truyền linh lực vào liên hệ ta, ta sẽ lập tức đến ngay.

Vô Thường đã từ chối thì Duy Mạnh cũng không thể dùng mặt già dày nếp nhăn để khuyên can, cho nên lão chỉ có thể nói như vậy với hắn.

-Tiểu tử đã rõ.

Bề ngoài Vô Thường làm bộ gật đầu lưu ý với lời nói của Duy Mạnh nhưng thật ra lòng hắn lại thầm mong “chúng mày giỏi thì cứ đến tìm tao, tao đang chờ đây”.

Vô Thường không tự lấy bản thân ra làm mồi nhử để bọn “chúng mày” nhanh xuất hiện chẳng qua là vì hắn sợ “chúng mày” có giấu cao thủ, hắn từ ngày hôm qua mặc dù đã không còn sợ chiến không lại cao thủ nhưng hắn lại sợ kế hoạch không trọn vẹn nếu đổ bể. Do vậy, hắn vẫn tích cực chờ ba ngày nữa trôi qua, chờ ngày đấu giá hội tại Châu Nam thành một lần nữa được mở ra để hắn hành động.

-Ừm.

Gật đầu một cái, Duy Mạnh các chủ lập tức đưa Vô Thường xuống lầu một, tiễn hắn rời khỏi Dược Các.

Đứng bên ngoài Dược Các, Vô Thường thở dài một hơi trong lòng.

“Hàng tá công việc nhưng lại chỉ xong được một thứ bên trong. Có lẽ ta cần phải đào tạo tiểu Lan để nàng chia bớt gánh nặng công việc mới được”.

Hiện tại Vô Thường có rất nhiều điều cần nghiên cứ và tập luyện, nếu mà còn thêm những việc như tạo thế lực hay bày kế này, kế nọ để hãm hạ người thì hắn chắc thành “con người của công việc” mất, do vậy hắn cần có một phụ tá trung thành và được hắn tin tưởng nhất cùng chía sẻ công việc để hướng đến “một tương lai tương sáng đang chờ đợi chúng ta”. Hiện tại ở thời điểm này thì Vụ Hương Lan chính là lựa chọn tốt nhất mà hắn có.

-Haizzz…

Thở dài một hơi mệt nhọc, Vô Thường xoáy người quay trở về Mộng Hương Lâu.

-Hửm?!!! Chúng mày là muốn chết!!!

Bất quá hắn chỉ vừa đi được hai phút trên đường, Thiên Địa Ngữ từ thân thể Vụ Hương Lan lập tức báo tin xấu đến cho hắn, khiến cơn tức giận trong lòng hắn ào ào nổi sóng tựa vũ bão.

Đồng thời cũng ngay lúc, từ một quán xá nghỉ ngơi bình dân, hai bóng người nam tử mang theo thân ảnh uyển mị của một thiếu nữ đã ngất lịm bay lên bầu trời, ngồi lên một cỗ xe ngựa có bốn con ngựa tựa sắt thép mà rời đi, tốc độ chẳng khác gì một cơn gió thoảng lúc đến lúc đi không thể nắm bắt.

Bên dưới quán nghỉ có trần nhà bị phá toái một lỗ lớn, Vụ Diễm Hương ngồi trên bàn chợt kỳ quái.

-Ta làm gì ở đây vậy nhỉ?

-Phải quay trở về Mộng Hương Lâu thôi.

Để lại một lượng vàng to trên bàn, Vụ Diễm Hương như chưa từng thấy một chuyện đau buồn nào diễn ra, thậm chí ngay cả con gái nàng là ai, hình dạng thế nào nàng đều không nhớ rõ, nàng cứ như vậy rời đi, mang theo trái tim có sự đau đớn thảm thiết không rõ nguyên nhân mà quay trở về Mộng Hương Lâu.

Vụ Diễm Hương đã bị vị trung niên Thánh cảnh xóa bỏ mọi ký về đứa con gái ngoan hiền mà nàng yêu thương nhất ra khỏi đầu nàng, khiến nàng đau khổ trong lặng im rất nhiều năm tháng trôi qua.

Cách Châu Nam thành nghìn mét và ngày càng xa hơn, trên bầu trời có một chiếc xe ngựa xa hoa, lộng lẫy phi hành với tốc độ cực nhanh vút qua.

Ngồi trên xe đã có một luồng lực lượng kỳ dị bảo hộ, chặn lại mọi tia gió chảy xiếc ở bên ngoài. Thiếu niên tuấn mỹ ôm thân thể mềm mại, thơm ngát của Vụ Hương Lan đang bất tỉnh trong lòng, đôi mắt hiếu kỳ nhìn lên tấm khăn lụa màu vàng nhạt che đi nửa dung nhan động lòng người của nàng mà kịch liệt mê luyến, yêu thích dù chưa thấy được chân dung thật sự của nàng.

Sự tình “cuộc trò chuyện giữa bốn người hai nam hai nữ” thành ra tình trạng như thế này cũng là bởi Vụ Hương Lan thà chết cũng không lấy thiếu niên tuấn mỹ, thế nên vì quá yêu thích nàng đến từ tận trái tim của mình, thiếu niên tuấn mỹ không thể không độc ác cướp đoạt nàng về cho riêng mình, thậm chí là đã phải dùng liệu pháp xóa trí nhớ của nàng, biến nàng thành một thiếu nữ không hề có ký ức.

-Nương tử, để ta xem chân diện mạo của nàng sẽ xinh đẹp như thế nào.

Đưa tay cứng lên gương mặt Vụ Hương Lan, thiếu niên tuấn mỹ tức thì gỡ xuống chiếc khăn lụa màu vàng của nàng, làm nàng lộ ra gương mặt tiên tử xinh đẹp đến mức khiến thiếu niên tuấn mỹ đều phải đứng mình ngây dại, bản thân không thể tin vào mắt mình khi vứa mới thấy thứ gì tuyệt mỹ nhất thế gian đang ngay trước mặt mình.

Vụ Hương Lan ngày trước có thể được xem là mỹ nhân kinh hãi thế gian, bằng với 8 phần sắc đẹp kinh hoảng vũ trụ của Tinh Vũ Nguyệt, là người thuộc một thế lực lớn và luôn sống ở những vùng đất đỉnh cao như thiếu niên tuấn mỹ, mỹ nữ thuộc dạng như Vụ Hương Lan ngày trước là vô cùng ít nhưng mà nếu tính tổng lại thì cũng không dưới hai bàn tay mười ngón. Do vậy, nếu đổi lại vài ngày trước, khi mà Vụ Hương Lan chưa gặp được Vô Thường thì thiếu niên có lẽ thấy nàng đẹp nhưng chưa đến mức phải điên cuồng.

Bây giờ, chính xác là vào hai ngày trước, Vụ Hương Lan sau khi dã được Thiên Địa Ngữ cải tạo thân thể liền đạt được lột xác thần kỳ, dung mạo, dáng người nàng tuy vững hình thái như cũ nhưng lại được tô sắc đẹp rực rỡ hơn, xưa kia chỉ bằng 8 phần Tinh Vũ Nguyệt thì nay đã bằng hẳn Tinh Vũ Nguyệt với một nét đẹp khác Tinh Vũ Nguyệt. Chưa kể, Vụ Hương Lan mang trong người một phần nhỏ Thiên Địa Ngữ của Vô Thường nên từ cơ thể nàng cũng phát ra một thứ sức hút nào đó đối với người khác giới, thế nên vị thiếu niên tuấn mỹ đến mức nam nhân đều phải ganh ghét sau khi nhìn bóng lưng của nàng thì đã hoàn toàn bị nàng nắm giữ trái tim, trong tâm trí chỉ muốn chiếm đoạt nàng làm của riêng cho bản thân.



Sự tình đau thương chia lìa giữa mẹ con Vụ Diễm Hương chỉ đơn giản bắt nguồn từ nguyên nhân đơn giản như thế.

-Trên đời làm sao lại có tồn tại được một người con gái xinh đẹp đến mức thiên địa rung chuyển thế này.

Khô họng nói ra một câu mà chắc chắn sau này hắn sẽ không nói lại dù gặp bất kỳ một mỹ nữ xinh đẹp ngút trời khác, thiếu niên tuấn mỹ đã không thể nhịn nổi nữa, đầu hắn tức thì cuối xuống dự là hôn lấy bờ môi hồng nhuận, ngọt ngào của Vụ Hương Lan.
Bình Luận (0)
Comment