- Đủ rồi, dừng lại đi. Người thắng là Vô Thường tiểu huynh đệ.
Củng Mạc chưa nói thêm gì hay nhận thua, nhưng Hồng Vân Tiêu Vương gia đường đường là một Linh Sư cảnh thứ thiệt, lão làm sao lại không thể nhìn ra được sự kỳ quặc trong đòn đánh của Vô Thường cùng với sự hỗn loạn linh lực của Củng Mạc.
Ban đầu Hồng Vân Tiêu lệnh Củng Mạc cố sức áp chế thực lực vì thật ra thì Củng Mạc đã trở thành Linh Nhân cảnh vào hai năm trước chứ không phải vừa mới đột phát, mục đích là kéo mọi thực lực mà Vô Thường có được đi ra, không ngờ mọi sự đều vượt hết tầm kiểm soát. Củng Mạc bị dồn đường cùng chỉ với vài đòn đánh “phàm phu tục tử” cơ hội ra đòn thứ hai, bày ra thực lực Linh Nhân hỏa hệ kinh khủng liền không có, thứ duy nhất thực hiện chỉ là có gắng ổn đỉnh các bất lợi tồn tại trong thân thể và duy trì linh lực hộ thể để quyền cước của Vô Thường không nện lên bản thân.
Còn về Vô Thường, Hồng Vân Tiêu chưa biết Vô Thường còn ẩn giấu thứ gì sau tấm thân thể vô hại mà không có bất kỳ Linh Sư cảnh nào có thể tra ra linh lực ba động bên trong, nhưng chỉ với diễn biến hiện tại, Vô Thường thật sự là một thiếu niên thiên tài đáng gờm, vượt xa “Lục Kiệt” và vượt xa dự liệu của Hồng Vân Tiêu. Cuộc chiến này đã không còn ý nghĩa, kết quả đã quá rõ ràng.
Nghe được Hồng Vân Tiêu quát, Vô Thường nhất thời dừng lại quyền cước đánh lên Củng Mạc, cơ thể bật lùi ra sau vài bước rồi tiếp tục quyền cước đánh vào không khí vài giây, cuối cùng mới dừng hẳn được công kích mà bản thân xuất ra.
-Xì…
Như một cái bóng bóng mất không khí, cơ thể Vô Thường cũng thu nhỏ lại, trở lại hình dạng như cũ. Vô Thường đứng một bên thở hồng hộc, phần thân trên đầy mồ hôi xuất hiện.
-Vụt… vụt.
Hai bóng hình nhanh chóng bay về hướng Vô Thường.
-Thường nhi, cháu không sao chứ?
Đáp xuống bên cạnh Vô Thường, truyền vào cơ thể Vô Thường một ít linh lực điều phối, trợ giúp Vô Thường khôi phục sức lực, Nhậm Thiên Hành quan tâm hỏi.
-Cháu không sao, chỉ hơi mệt chút.
Vô Thường cười nhẹ đáp lời. Trong đầu hắn, Vô Thường kia lại hừ lạnh.
“Mẹ, lúc phế vật thì không một tiếng hỏi han, giờ mới đánh ra vài phần trăm sức lực liền sợ gặp chuyện, chăm sóc còn hơn thằng cháu Lục Kiệt kia”.
“Đây là điều bình thường thôi. Giữa một người con bị tàn tật và người con thiên tài, thần đồng, gia đình dĩ nhiên là yêu thương người con thiên tài hơn rồi, đây là chân lý. Muốn người khác yêu thương, mến mộ thì cố gắng chứng minh đừng phế vật là được”.
Vô Thường bên ngoài lý luận.
Bên kia.
-Chát!
-Vô dụng.
Hồng Vân Tiêu sau khi giúp Củng Mạc bình ổn được linh lực trong cơ thể, ngay lập tức lão liền bạt một bàn tay lớn lên mặt Củng Mạc mà quát. Nếu không phải Củng Mạc là một vị Linh Nhân cảnh có lẽ Hồng Vân Tiêu đã một chưởng đánh chết Củng Mạc.
-Thuộc hạ vô dụng, mong Vương gia cho thuộc hạ thêm một cơ hội.
Củng Mạc quỳ xuống đất, sợ hãi kêu lên.
Hồng Vân Tiêu dùng đôi mắt phát lạnh nói.
-Ngậm miệng lại, ngươi còn chưa thấy đủ nhục?
-Thuộc hạ…
-Hừ.
Bỏ mặc Củng Mạc, Hồng Vân Tiêu xoay người về hướng Vô Thường nét mặt thay đổi 180 độ nói.
-Vô Thường tiểu huynh đệ thật lợi hại, ngay cả Linh Nhân cảnh đều bị đánh bại, có lẽ ngày hôm đó tên ám sát tiểu Yên không có khả năng tàng hình chắc hẳn cũng đã chết dưới tay tiểu huynh đệ a.
-Tiền bối quá khen, vãn bối chỉ là may mắn chiếm được lợi thế thôi, vả lại nếu không nhờ Củng tiền bối nhường nhịn, Phàm Nhân cảnh như vãn bối làm sao có cơ hội thắng.
Vô Thường cảm giác ngại ngại nói.
Bất quá lời nói này của Vô Thường thật sự như một mũi dao nhọn đâm vào lòng của Củng Mạc ở phía sau, nhất là câu “Phàm Nhân cảnh như vãn bối”, khiến Củng Mạc nhìn Vô Thường mà bốc lửa.
Hồng Vân Tiêu lại tiếp tục nói
-Vô Thường tiểu huynh đệ thật là biết khiêm tốn, nhưng mà ngươi thắng là đã thắng, thắc mắc về thực lực của Vô Thường tiểu huynh đệ có thể đánh đuổi được Linh Nhân cảnh đều đã được chứng kiến thấy, thật thứ lỗi cho hành động không tin tưởng của ta đối với tiểu huynh đệ trước đó.
-Không sao đâu tiền bối, vãn bối hiểu được điều đó là cần thiết.
-Vô Thường tiểu huynh đệ quả là một người thông minh, thấu tình đạt lý, thật sự rất hợp tính với ta a.
-Vãn bối cảm tạ Vương gia tiền bối ưu ái.
-Bất quá, ta lại có vài điều muốn hỏi một chút về sức mạnh vừa rồi của tiểu huynh đệ, không biết ngươi có nhã hứng giúp ta giải đáp hay không?
Sau đôi ba lời ngoại lề, rốt cuộc Hồng Vân Tiêu đi đến câu hỏi chính mà bản thân đã không kiềm được sự thắc mắc cùng tò mò.
-Tất nhiên là được, vậy không biết tiền bối thắc mắc gì về sức mạnh của vãn bối.
-Thường nhi, ngươi…
Nhậm Thiên Hành hết hồn, muốn ngăn cản Vô Thường, tránh cho Vô Thường khai ra hết nguồn gốc sức mạnh của bản thân, nếu để lão già Hồng Vân Tiêu biết được thì có lẽ sẽ rất rắc rối, thế nhưng ngay tức thì Nhậm Thiên Hành liền bị Vô Thường nhẹ quay đầu cười nhẹ.
-Chuyện không to tát như ông nội nghĩ đâu, người đừng lo.
-Haizzz…
Vô Thường nói vậy, là ông nội, lại cũng là người theo chủ nghĩa tôn trọng mọi hành động, ý kiến tự quyết của con cháu thiên tài, Nhậm Thiên Hành chỉ còn biết thở dài một hơi mà im lặng theo dõi kỳ biến.
-Xin mời tiền bối thắc mắc.
Vô Thường có chút áp lực đè lên người, hắn hướng Hồng Vân Tiêu cố nở nụ cười.
-Được, thế thì thắc mắc thứ nhất của ta là…
Hồng Vân Tiêu lập tức không chần chờ, lão hỏi.
-Cơ thể của ngươi làm cách nào lại lúc to cường tráng cơ bắp, lúc nhỏ bình thường thư sinh?
“Sợ nói ra ngươi lại không hiểu đấy lão già”
Nhếch miệng khinh thường trong đầu, bên ngoài Vô Thường có nói một cách ngắn gọn để người nghe dễ hiểu nhất.
-Cơ thể lúc to lúc nhỏ là tại vì vãn bối có tu luyện một loại khí gọi là “khí công”. Đây có thể xem như là một loại công pháp dành cho Phàm Nhân cảnh mà vãn bối nghĩ ra dựa trên nguyên lý hấp thụ linh khí, khác biệt duy nhất là nếu tu luyện khí công này thì thay vì hấp thụ linh khí, tu luyện giả lại phải hấp thụ không khí bên ngoài, sau đó ngày qua ngày không ngừng hấp thụ không khí vào cơ thể rồi lại đẩy không khí ra, cứ thế thì dần sẽ giúp cho cơ thể dễ dàng dung nhập được không khí bên ngoài, tăng cường độ to của cơ thể, sự rắng chắc của bắp thịt.
-Tiền bối nhìn.
Vô Thường đưa cánh tay phải săn chắc ra trước mặt Hồng Vân Tiêu. Thấy Hồng Vân Tiêu chú ý, Vô Thường liền khẽ hít một hơi, đồng thời điều động cánh tay phải mở ra các lỗ chân lông để hấp thụ không khí bên ngoài tương tự như hấp thụ linh khí.
Chớp mắt chưa đến một giây sau, cánh tay của Vô Thường đã to lớn như khi đối chiến với Củng Mạc.
Đợi vài giây qua đi, Vô Thường liền xả không khí bên trong, lấy lại hình dạng thật của cánh tay.
-Để ta thử xem một chút.
Hồng Vân Tiêu gương mặt kỳ quái, sau đó lão cũng làm tương tự như Vô Thường, các lỗ chân lông trên tay đều mở ra, hấp thụ không khí bên ngoài như hấp thụ linh khí.
Vài giây sau Hồng Vân Tiêu kinh ngạc, có phần khó tin nói.
-Qủa thật là có thể chứa vào, bất quá hơi đau, vả lại không khí dường như chỉ tiến vào được một ít, không có hiệu dụng làm to lớn ra.
-Đó là nguyên nhân mà vãn bối nói là phải luyện tập hằng ngày cho cơ thể quen dần, chỉ tập vài ngày, vài tháng đều không được. Tu luyện khí công này, vãn bối đã mất trắng 6 năm đấy.
-Hửm…
Hồng Vân Tiêu thoáng nhìn Vô Thường sắc mặt tự nghi hoặc trong lòng “thế ngươi không giành thời gian để tu luyện à?”, chốc lát lão tạm bỏ qua vấn đề này, chuyển qua vấn đề khác.
-Ừm, ra là vậy, ta hiểu rồi. Vậy thắc mắc thứ hai của ta là đòn chưởng đầu tiên của ngươi là như thế nào, nó dường như không phải sử dụng sức mạnh linh lực đi?
Vô Thường dường như đã đoán trước được, hắn nhanh chóng trả lời.
-Tiền bối, cái này cũng là nhờ khí công, vãn bối sau khi hấp thụ không khí vào cơ thể, không khí đó sẽ tương tự như linh lực, vãn bối có thể dồn khí công lại tại lòng bàn tay…
Vừa nói Vô Thường vừa làm, bàn tay phải hắn hội tụ lại luồng khí công.
-Sau đó đẩy ra như chưởng lực.
Vù!
Tay Vô Thường đẩy ra, một tiếng gió mà ban đầu mạnh mẽ vang lên nhưng chỉ chớp mắt liền nhỏ lại rồi tiêu tan.
-Khoảng cách gần thì chưởng lực sẽ mạnh, càng xa sẽ yếu, khoảng cách mà hiện tại vãi bối đánh đến và đả thương người là 5m, không thể hơn được.
Đối diện Hồng Vân Tiêu, kế bên Nhậm Thiên Hành và tất cả mọi Linh Nhân cảnh nghe được đều nhíu mày thử nghĩ.
“Có thể thực hiện được”
Cuối cùng, đáp án trong mọi người đều giống nhau, nếu khí công gì đó có tồn tại trong cơ thể thì sẽ khá giống linh lực, linh lực có thể tụ thành chưởng thì khí công cũng vậy.
-À… à…. Được rồi, thắc mắc thứ ba, quyền cước của tiểu huynh đệ làm sao có thể tác động lên được linh lực của Củng Mạc, một Phàm Nhân cảnh tuyệt không thể làm được a.
-Cái vấn đề này thì như vãn bối đã nói, cơ thể của vãn bối nhờ ăn vào một loại linh dược thần kỳ nên có vẻ khác với người bình thường, tay không tất sắt vẫn tác dụng được đến linh lực, bất quá nếu gặp Linh Nhân cảnh mạnh mẽ, linh lực hùng hồn, vãn bối dĩ nhiên không thể làm gì, nói không chừng còn rất nhanh chết.
Vô Thường biểu hiện vẻ mặt có chút nghiêm trọng, miễn cưỡng trả lời.
Đạt được giải đáp, Hồng Vân Tiêu khẽ nhíu mày suy tư triết lý bên trong rồi khẽ gật đầu, đúng là nếu một Phàm Nhân cảnh ăn được một cái linh dược gì đó thần diệu liền có thể khiến cơ thể liền biến chất, ăn độc không chết, đốt lửa không tan.
“Có khi nào hắn còn một vài gốc hay không, nhưng nếu hỏi hắn ngay tại đây có khi lại khiến người Nhậm gia bộc phát. Mặc dù đánh với bọn khỉ này không thua nhưng sẽ khiến địch nhân khác bên ngoài có cơ hội ám toán nhân lúc ta bệnh. Hừm, tạm thời ta dẹp qua một bên, mà nhiều khi cũng chỉ có một gốc cho nên hắn đánh rất nhiều chiêu thức mới đảo lộn linh lực của Củng Mạc, xem ra cũng không quá mạnh. Ừm, đúng là vậy, Linh Sư cảnh mạnh mẽ như ta một quyền san bằng cả vài toàn kiến trúc, không nên để ý sức mạnh nhỏ bé hơn”.
Nghĩ thế trong lòng, Hồng Vân Tiêu tiếp tục hỏi nốt thắc mắc cuối cùng.
-Thắc mắc cuối cùng, có phải Vô Thường tiểu huynh đệ có năng lực nhìn thấy được linh lực do Linh Nhân cảnh phát ra?
-Cái này…
Khác với ba câu trước, đối với câu cuối cùng này Vô Thường lại lộ vẻ lo lắng, ấp úng. Mãi cho đến gần 10 giây qua đi, hắn mới lên tiếng.
-Xin lỗi tiền bối, vấn đề cuối này vãn bối không thể trả lời được, mong tiền bối lượng thứ cho.
“Hừ, nhìn được hay không điều nhờ đôi mắt, ngươi không trả lời thì ta vẫn đoán ra được, một là do ngươi ăn linh dược kia, hai là do ngươi trở thành Linh Nhân có linh lực, bất quá khả năng này không thể xảy ra, cuối cùng, Tâm Đan của ngươi có năng lực thấu thị, có thể nhìn thấy linh lực, có khi còn nhìn ra được thiên tài địa bảo ẩn núp dưới lòng đất”.
Hừ lạnh trong lòng suy đoán, bên ngoài Hồng Vân Tiêu lại nở nụ cười nhẹ, hắn nói.
-Không sao, đều là tu luyện giả dĩ nhiên điều phải có bí mật riêng.
-Ha hả, các thắc mắc của ta đều đã xong rồi, cảm tạ Vô Thường tiểu huynh đệ giải đáp cho.
-Dạ không có gì, Vương gia tiền bối nếu còn điều gì liên quan đến vãn bối thì tự nhiên cứ hỏi, nếu nằm trong khả năng trả lời, vãn bối tuyệt không giấu.
-Vậy sao?
Hồng Vân Tiêu đột nhiên lóe lên một đạo ánh mắt kỳ dị nói, lập tức khiến Vô Thường có cảm giác không rét mà run, giọng điệu không tự nhiên đáp.
-Dạ… dạ vâng.
-Vậy nói thật với ta, ngươi đang ở cấp bậc tu vi cảnh giới nào, thiên phú là gì, bao nhiêu sợi xích? Thiên phú của ngươi người khác không thấy nhưng đừng nói với ta là người cũng không hiểu.
Đây mới chính là câu hỏi mấu chốt mà Hồng Vân Tiêu mong muốn nhất đối với Vô Thường hiện tại. Vốn dĩ tại kịch bản ban đầu đến Kiếm Trận Kiếm Phủ, Hồng Vân Tiêu không dám chắc hỏi câu này ra, nhưng với biểu hiện non nớt “si tình, sợ cha vợ không ưa nên thật thà” của Vô Thường, lão có cơ hội để hỏi.
-Thường nhi ngươi tuyệt đối không được nói!
Ngay khi nghe đầy đủ câu của Hồng Vân Tiêu, Nhậm Thiên Hành lập tức kéo Vô Thường về phía bản thân, linh lực hộ thể mạnh nhất có thể phát ra từ lão bao bọc cả hai người vào bên trong. Giờ chỉ cần Hồng Vân Tiêu động ác ý, Nhậm Thiên Hành liền cấp ra hiệu, toàn thể người núp trong tối bay ra liền mạng.
Nhậm Thiên Hành dĩ nhiên là không để Vô Thường nói ra thiên phú dù mạnh hay yếu cho Hồng Vân Tiêu biết, mặc dù là ngay cả chính lão cũng rất muốn biết thiên phú của Vô Thường. Bất quá trước mặt là một Linh Sư có tham vọng, cũng không có quan hệ gì tốt đẹp với Nhậm gia, điều đó quá nguy hiểm, cẩn thận là trên hết.
-Hành huynh, ngươi đừng có xem ta như hung thần át sát vậy chứ, ta đây chỉ là muốn biết thiên phú kinh người của Vô Thường tiểu huynh đệ mà thôi, không phải ăn thịt người gì, nếu Vô Thường tiểu huynh đệ không nói, ta cũng đâu có làm điều gì tà ác.
Hồng Vân Tiêu lắc đầu cười dài, động thủ tại Kiếm Trận Kiếm Phủ thì hắn mới chính là người ngu.
Nơi này có trận pháp Nhậm gia sắp đặt, lại còn hơn chục cao thủ tuy chỉ là lông gà không đủ gãi ngứa đang ẩn nấp xung quanh, Hồng Vân Tiêu và người hầu không nói, nhưng mà Ngọc Yên thi không ổn, chưa kể Nhậm gia có thể còn con át chủ bài kinh người chưa dùng, chỉ có điên mới động thủ.
Ban đầu Hồng Vân Tiêu vốn đã là không có kế hoạch theo dạng này, hiện tại sau khi thử Vô Thường, lão lại càng theo không mong muốn điều đó xảy ra.
-Ông nội đừng vậy, cháu đã nói là không có chuyện gì đâu, chỉ là Vương gia tiền bối muốn biết thiên phú của cháu thôi, đâu có gì to tát.
Vô Thường nhìn Nhậm Thiên Hành mà kỳ quái và buồn bực nói, nói đến nỗi Nhậm Thiên Hành tròn mắt.
-Để cháu ra ngoài, thiên phú của cháu cũng không có gì to tát để mà che giấu.
-Ngươi… ngươi, được, được, ngươi đi đi.
Nhậm Thiên Hành không còn gì để nói, cuối cùng lão buông bỏ linh lực hộ thể, thả Vô Thường tự do.
Bản thân Nhâm Thiên Hành lộ vẻ hoàn toàn chán nản, tuy vậy đôi mắt lão vẫn dòm chằm chằm vào Hồng Vân Tiêu, quan sát thật kỹ sóng linh lực của người này để phòng khi có biến còn kịp ứng phó.
“Vì ngày xưa Vô Thường có danh hiệu phế vật không ai quan tâm, chăm sóc, nay tự dưng có thực lực khá kinh người cho nên là… quan hệ hai ông cháu này quả là không hợp nhau, có lẽ là do Vô Thường còn hận ý ngày xưa đối xử. Vậy lại càng tốt” Hồng Vân Tiêu nhìn hai liền không khỏi suy tư trong đầu.
Vô Thường thoát khỏi Nhậm Thiên Hành cùng vẻ bất mãn, hắn sau khi liếc mắt nhìn Ngọc Yên yểu điệu đứng bên kia liền như là làm ra quyết tâm gì đó, sau đó vội hướng Hồng Vân Tiêu nói nhỏ.
-Tiền bối, vấn đề này hay là để ngày kia vãn bối đến Vương phủ để nói, nơi này rất không tiện cho vãn bối.
-Ồ, không không, nếu không tiện thì Vô Thường tiểu huynh đệ cũng không cần nói đâu.
Hồng Vân Tiêu bề ngoài nói như vậy, bên trong lão lại âm thầm truyền âm cho Vô Thường.
“Ta hy vọng Vô Thường tiểu huynh đệ không quên lời hứa này, ta rất mong chờ ngày ngươi đến thăm Vương phủ của ta a”.
-Mà thôi, kể ra chúng ta đến Kiếm Trận Kiếm đã lâu, đến lúc nên quay về phủ xử lý công việc rồi.
-Hành huynh, ở phủ ta còn nhiều chuyện chưa làm nên cuộc cảm tạ ơn cứu mạng Ngọc Yên dừng lại tại đây vậy, mong Hành huynh và Vô Thường tiểu huynh đệ thứ lỗi cho.
Nói thế với Vô Thường và Nhậm Thiên Hành xong, Hồng Vân Tiêu không cần hai người nói gì thêm liền hướng Ngọc Yên và lão giả đứng bên cạnh nàng liếc ánh mắt. Chốc lát bốn thân ảnh liền rời đi khỏi nơi chiêu đãi, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi Kiếm Trận Tướng Phủ mà không có bất kỳ một ai ngăn cản.