Chương 105
Thiên hạ chẳng có mấy ai biết Bôn Lôi quyền pháp, học thành lại càng hiếm hoi, cũng chỉ có võ si Võ Sơn Hà mới có thực lực mạnh như vậy.
Võ Si tiên sinh?
Đám người cô Lý, ba Bạch Tiểu Bảo đều đầu đầy mờ mịt, người như họ còn lâu mới được tiếp xúc với người thuộc cấp bậc nước H thất si.
“Võ Si?”
Vương Nhất bỗng cười phì, ánh mắt lại kinh ngạc nhìn Diệp Kình Hiên một cái, không nghĩ tới anh ta lại biết Võ Si.
Nhưng mà, anh vẫn là lắc đầu, nói: “Tôi không phải Võ Si gì cả, tôi chỉ là ba của một đứa trẻ mà thôi.”
“Đúng đó, anh Kình Hiên, tên oắt này chỉ là công phu tay chân có chút lợi hại, sao có thể là Võ Si tiên sinh gì chứ…”
Chính vào lúc này, ba Bạch Tiểu Bảo cũng hồi hồn, có chút nôn nóng đi tới cạnh Diệp Kình Hiên, mặc dù ông ta không biết Võ Si tiên sinh gì đó là ai, nhưng thấy Diệp Kình Hiên sùng bái người đó như vậy, hẳn cũng là một nhân vật lớn vẻ vang.
Nhân vật lớn có thể khiến anh Kình Hiên cũng tôn sùng, sao có thể xuất hiện ở đây?
“Ông câm mồm cho tôi!”
Tuy nhiên, anh Kình Hiên lại bỗng nổi bão, một chân đá lên bụng ba Bạch Tiểu Bảo: “Ở đây nào có chỗ cho ông lên tiếng!”
Phịch!
Ba Bạch Tiểu Bảo bị đá ra thật xa, ôm chặt đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Về phần Bạch Tiểu Bảo, ngây người nhìn ba mình bị người ông gọi tới đánh, chợt khóc òa một tiếng.
“Anh quen ông ta?”
Vương Nhất bỗng híp mắt, nhàn nhạt nhìn Diệp Kình Hiên.
“Quen.”
Đối diện với Vương Nhất, Diệp Kình Hiên như biến thành người khác, kính trọng nói: “Nhưng không thân.”
“Chuyện này không phải mới làm một hai lần đi?” Vương Nhất lại tùy tiện hỏi, nhưng Diệp Kình Hiên nghe lại có chút ý hỏi tội.
Nếu không phải gặp trúng Vương Nhất anh, mà chỉ là một gia đình bình thường thì sao?
Có phải sẽ tan tành?
Có lẽ vì có gia đình, Vương Nhất bây giờ rất chán ghét loại người này.
Thân thể Diệp Kình Hiên run rẩy kịch liệt, vội giải thích: “Không phải, chỉ nhà họ Bạch, gia tộc nhị lưu, sao xứng qua lại với tôi? Nếu không phải nhà họ Bạch dựa vào nhà họ Kim, tôi chẳng hơi đâu thèm liếc họ.”
Lời này vừa nói ra, mắt Vương Nhất khẽ híp lại, lạnh giọng: “Anh ra ngoài cửa đợi tôi, lát nữa tôi có việc hỏi anh.”
“Vâng.”
Diệp Kình Hiên miệng thì đồng ý, trong lòng lại thấp thỏm bất an.
Giọng điệu của Vương Nhất rõ ràng là có ý thẩm vấn anh ta.
Nhưng anh ta cũng không dám hỏi, chỉ đành dẫn người nhanh chóng ra khỏi nhà trẻ, một đám lưu manh mặc tây trang lại như học sinh tiểu học mắc lỗi đứng hứng gió lạnh ở cửa nhà trẻ, khiến mọi người muốn cười, lại cười không ra.
Đây là kết quả không ai nghĩ tới, Vương Nhất lại nhìn sang ba Bạch Tiểu Bảo.