Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1053

CHƯƠNG 1053

“Anh là ai, sao dám tới nhà họ Hồ của tôi dây chuyện?”

Hồ Cương trưng ra dáng vẻ lạnh lùng, hỏi.

Chí Viễn bật cười, khinh thường đáp: “Một nhà họ Hồ nho nhỏ cũng xứng biết tên của tôi?”

“Làm càn!”

Vừa nói xong, mấy thành viên còn lại trong nhà họ Hồ tức khắc gầm lên, phóng mắt cả Thành phố Giang cũng chưa thấy ai dám bất kính với gia chủ của họ như vậy.

Hồ Cương cũng híp mắt, đánh giá La Chí Viễn một lượt, sau đó lắc đầu: “Anh không phải kẻ chủ mưu thật sự, không xứng bàn chuyện với tôi.”

Chí Viễn bị những lời này chọc cười, giận dữ nói: “Ông biết tôi là ai không…”

Khoảnh khắc ông ta định báo thân phận là tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng ra, bên tai chợt nghe thấy tiếng sập cửa.

Quay đầu nhìn lại, Vương Nhất đã tiến lại gần dưới sự bảo vệ của Lãnh Nhan và Hồng Phật.

“Vậy tôi xứng không?”

Anh bâng quơ hỏi một câu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Hồ Cương nhưng ánh mắt lại lạnh tới cùng cực.

“Cậu là ai?”

Hồ Cương cảm thán sự trẻ tuổi của Vương Nhất, đồng thời vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc anh và nhà họ Hồ có mối thâm cừu đại hận gì mà lại muốn hủy nhà tổ của họ.

Hồ Minh Chính đứng phía sau sợ mới biến sắc, tay chỉ vào Vương Nhất, mặt mày kích động: “Ông, chính là anh ta, chính anh ta đã âm mưu quỷ kế để lừa lấy tập đoàn Cự Phong từ tay của cháu!”

Hồ Cương tức khắc hiểu thấu mọi chuyện, bỗng dưng xoay người tát một cái vào mặt Hồ Minh Chính, nét mặt già nua run run: “Đồ vô dụng! Thịt dâng tới miệng còn bị kẻ khác cướp mất.

“…”

Hồ Minh Chính ôm má, biểu cảm sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, nỗi căm hận Vương Nhất cũng càng thêm sâu sắc.

“Tôi không có hứng nhìn nhà mấy người dạy con, dạy cháu, giao Hồ Minh Chính ra, đồng thời bảo tất cả thành viên nhà họ Hồ lần lượt quỳ xuống dập đầu với Hồ Hoàng Việt, vậy thì tôi sẽ tha cho nhà họ Hồ các người một mạng!”

Vương Nhất bỗng mở miệng, giọng điệu ung dung thong thả lại mang theo khí thế không cho phép từ chối.

Hồ Cương giật nảy mình, sắc lạnh xẹt qua đáy mắt, ông ta đã nhìn thấu ý định của Vương Nhất rồi, anh tới đây là để báo thù cho Hồ Hoàng Việt.

Chỉ là, yêu cầu đưa ra quá khắc nghiệt, không chỉ phải giao ra Hồ Minh Chính, mà còn muốn toàn bộ người nhà họ Hồ lần lượt quỳ xuống dập đầu tạ tội với Hồ Hoàng Việt, đúng là khinh người quá đáng.

“Ông, anh ta chỉ là thằng ở rể không biết trời cao đất rộng thôi, không đáng sợ đâu, mau giết anh ta đi!” Hồ Minh Chính đứng bên cạnh la hét.

Bốp!

Hồ Cương lại quăng cho anh ta một bạt tay, giận tím mặt nói: “Thằng phế vật như mày câm miệng lại cho tao!”

Không đáng sợ?

Bình Luận (0)
Comment