CHƯƠNG 1065
Hai mắt Tô Thắm đỏ bừng, cuối cùng cô ta cũng không từ chối nữa.
Cô ta cúi người chín mươi độ với Vương Nhất: “Anh Vương Nhất, cảm ơn anh!”
“Cảm ơn anh làm gì, đây là việc anh phải làm mà.”
Vương Nhất lập tức đỡ cô ta dậy.
Đợi khi hai cô gái đi vào phòng nghỉ ngơi riêng, sắc mặt Vương Nhất mới trở nên lạnh lùng, anh ra lệnh cho La Chí Viễn ở sau lưng: “Có thể bắt đầu chuẩn bị rồi, trong vòng ba ngày, khiến kinh tế của toàn bộ nhà họ Hồ bị tê liệt, nợ nần chồng chất!”
La Chí Viễn cũng nheo mắt lại: “Chẳng lẽ ông chủ cảm thấy nhà họ Hồ sẽ không đến nhận lỗi ư?”
“Tôi đã kết thành mối thù không đội trời chung với bọn họ rồi, hơn nữa với gia quỳ bệnh ho.ạn của nhà họ Hồ, sao bọn họ có thể cam tâm tình nguyện cảm ơn được?”
Ánh mắt Vương Nhất rất lạnh lẽo: “Chỉ khi khiến bọn họ thấy sợ, bọn họ mới có thể nhận rõ thực tế thôi!”
“Ông già đó đúng là to gan.”
La Chí Viễn cũng cười châm chọc: “Nếu đã thế, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị, tặng một ‘món quà lớn’ cho nhà họ Hồ!”
Chuyện này cũng khiến Vương Nhất nhận ra một sự thật.
Sức uy hiếp của anh chỉ giới hạn ở Thiên An, những thế lực khác bên ngoài hoàn toàn không thấy sợ.
Như vậy xem ra hạng mục xây thành của Tập đoàn Lệ Tinh muốn phát triển đến Giang Thành, e rằng các thế lực ở Giang Thành sẽ không dễ dàng đồng ý…
Nhưng khắp thiên hạ, chẳng chỗ nào không phải lãnh thổ của vua, trong tứ hải, dân chúng khắp nơi chẳng ai không phải bề tôi của vua, Vương Nhất cũng không lo lắng.
“Cậu Vương?”
Đúng lúc này, sau lưng có một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Vương Nhất cũng cảm thấy giọng nói này khá quen tai, anh quay đầu nhìn thấy, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục y tá đang mừng rỡ nhìn anh.
“Bà là… bà Văn?”
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Trên mặt Vương Nhất lập tức xuất hiện ý cười.
Người này không phải ai khác mà chính là bà chủ trước đây của nhà họ Văn, Văn Bội Cầm.
Sau khi nhà họ Văn bị tiêu diệt, bà ta cũng trở lại làm một người tự do, cũng nhận Lý Mộng Đình làm con nuôi.
Có điều Vương Nhất không hiểu được tại sao Văn Bội Cầm lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn mặc đồng phục y tá?
“Cậu Vương, là thế này.”
Văn Bội Cầm cũng hiểu sự nghi ngờ của Vương Nhất, mỉm cười nói: “Sau khi Văn Nam Thành chết, dựa theo quyền thừa kế, tất cả của cải đều thuộc về tôi, nhưng tôi không muốn tiếp nhận tài sản của nhà họ Văn, cho nên đều quyên góp cả, bây giờ tôi là y tá trưởng của đây.”
“Thì ra là thế.”
Vương Nhất hiểu ra, sau đó nói với Văn Bội Cầm một vài tình huống gần đây của Lý Mộng Đình.