Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1087

CHƯƠNG 1087

“Đương nhiên tôi cũng đại diện nhà họ Đồng ở Thiên An đến tham gia buổi đấu giá.”

Sử Kiến tươi cười đi tới, khác với Đồng Hiểu Sinh lúc trước, anh ta không hề sợ hãi Đồng Yên Nhiên chút nào.

Đồng Yên Nhiên lạnh lùng này: “Nhà họ Đồng có tôi tham dự là được rồi, bây giờ anh lập tức trở về Thiên An cho tôi!”

Sử Kiến bị những lời này chọc cười: “Em họ, cô vẫn chưa nhận ra tình hình bây giờ sao? Cô đã bị ngăn lại bên ngoài rồi, đi vào bằng cách nào chứ?”

“Chúng tôi không thể đi vào, còn anh thì có thể à?”

Đồng Yên Nhiên lạnh lùng hỏi ngược lại.

Sử Kiến khẽ cười, sau đó nhìn hai thanh niên anh tuấn sau lưng: “Em họ, cô vẫn chưa biết hai người này là ai đúng không?”

Nghe vậy, Đồng Yên Nhiên lập tức nhìn ra sau lưng, cô ta tập trung toàn bộ sự chú ý vào Sử Kiến, cho nên thật sự không nhìn thấy hai người phía sau.

Vương Nhất nheo mắt quan sát hai thanh niên này.

Hai người này cũng chú ý đến Vương Nhất, vẻ mặt lập tức trở nên châm chọc.

“Đây chẳng phải là cậu Vương à? Không ngờ lại trùng hợp gặp nhau ở đây.”

Hạ Khiêm và Lục Kiệu cười đi tới, nhìn máy móc phía sau, lập tức hiểu ra điều gì đó, nụ cười trên mặt càng sâu xa hơn: “Nhà họ Hạ chúng tôi đưa cho cậu vé vào, cậu lại vứt bỏ nó như rác rưởi, bây giờ cậu không có vé, muốn vào cũng không thể vào, tôi có thể hiểu đây là cậu tự mang đá đập chân mình không?”

Nghe thấy lời này, Đồng Yên Nhiên, Bạch Yến và Sử Kiến lập tức nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt khó tin.

Vé vào của hội đấu giá Giang Thành có tiền cũng không mua được, bọn họ đều nhờ vào quan hệ, vòng vo mấy lần mới lấy được.

Nhưng Vương Nhất lại ném nó như rác rưởi?

Phí của trời thế?

“Nhà họ Lục tôi cũng thế, nhưng tôi không vô tình như nhà họ Hạ, tôi sẵn sàng cho cậu một cơ hội hối hận.”

Lục Kiệu tỏ vẻ trêu đùa, anh ta đẩy người đẹp trong lòng ra, chỉ vào Lãnh Nhan ở sau lưng Vương Nhất: “Người phụ nữ sau lưng cậu không tệ, cho tôi mượn một đêm, tôi sẽ mượn danh nghĩa nhà họ Lục cho cậu một tấm vé vào, được chứ?”

Trong mắt Lãnh Nhan lập tức lộ vẻ lạnh lùng, nhưng Vương Nhất lại ngăn cản cô ta.

“Tôi khuyên anh không nên làm như thế, sẽ lấy mạng anh đấy.”

Lục Kiệu nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của Vương Nhất, chỉ cho rằng anh nói cô gái này là một hoa hồng có gai, vì vậy nụ cười trên mặt càng nồng đậm hơn: “Tôi rất thích kiểu phụ nữ có thể lấy mạng tôi, như thế rất kích thích.”

Lúc nói chuyện, anh ta giơ tay ra, định sờ lên mặt Lãnh Nhan.

Bộp!

Vương Nhất bắt lấy tay anh ta, nụ cười trên mặt cũng biến mất: “Anh thử tiếp tục duỗi tay về phía trước xem?”

Bình Luận (0)
Comment