CHƯƠNG 1216
“Chỉ như vậy mà cũng xứng với hai chữ “võ đạo” ư?”
Vương Nhất đầy khinh bỉ, một giây sau, hai tay chợt giơ lên.
Bốp!
Lão Hồng bị va chạm mạnh, cả người văng ra ngoài, nặng nề đập vào bức tường vỡ nát.
Cả hội trường chết lặng!
Khi lão Hồng bay ngược ra giống như diều đứt dây, tất cả mọi người đều có vẻ mặt sững sờ.
Đồng Yên Nhiên trợn to đôi mắt tuyệt đẹp, hai tay che miệng, sợ mình kêu thành tiếng.
Trong mắt Đồng Thiên Tường cũng tràn ngập sự sững sờ, giống như nằm mơ vậy.
Còn Đồng Kiệt sau khi sững sờ thì mặt mày tối sầm đi.
Cánh tay trái phải của ông ta, quản gia đắc lực ở trong tay Vương Nhất vậy mà không thoát được.
Cả hội trường chỉ có một mình Lãnh Nhan mặt mày bình tĩnh, cô ta biết rõ thực lực của thiếu chủ, một ông lão mới luyện ra nội kình cỏn con mà cũng vọng tưởng làm thiếu chủ bị thương?
Thật sự nằm mơ mà!
Một chưởng đánh lui lão Hồng, vẻ mặt của Vương Nhất không hề vui mừng, từ đầu tới cuối đều có vẻ mặt bình tĩnh.
“Bây giờ hiểu rồi chứ? Mặc kệ ông chuẩn bị cái gì, ở trong mắt tôi đều là đồ bỏ.”
Anh nhìn Đồng Kiệt, hờ hững nói: “Vốn ông có cơ hội sống, bây giờ ông chỉ có con đường chết để chọn.”
Anh vừa dứt lời thì đi về phía Đồng Kiệt.
Cộp! Cộp! Cộp!
Cả đại viện của nhà họ Đồng đều là tiếng bước chân vững vàng của Vương Nhất, giống như âm thanh tử vong gõ vào tim của mỗi người.
Trong lòng Đồng Yên Nhiên rất chua xót, cô ta biết Vương Nhất đã nổi lên sát tâm đối với Đồng Kiệt, nhưng cô ta lại không định ngăn cản.
Bất luận ông ta sắp đặt bẫy lợi dụng Vương Nhất, hay sau chuyện này sẽ giết người diệt khẩu thì cũng định sẵn một con đường chết của Đồng Kiệt.
Thấy Vương Nhất đi về phía ông ta, khóe mắt của Đồng Kiệt giật giật, mặt mày cực kỳ u ám.
Vốn ông ta tưởng rằng cuối cùng mới xuất hiện, có thể thu dọn tàn cục, nhưng cục diện bây giờ dường như có chút nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Vương Nhất dường như mạnh quá mức rồi.
Rắc rắc!
Bảo vệ của Đồng Kiệt thấy vậy thì lập tức rút súng ra, chĩa vào đầu của Vương Nhất, cố hăm dọa.
Nhưng Vương Nhất lại không thèm liếc nhìn, anh vẫn cất bước, giống như chốn không người.
Những bảo vệ đó cũng không dám nổ súng, hình ảnh Vương Nhất một quyền miểu sát lão Hồng – cường giả số 1 của nhà họ Đồng vào vừa rồi đã in sâu trong đầu bọn họ.
Cường giả như này, dù bọn họ cầm súng thì có thể uy hiếp sao?
Vương Nhất đi tới trước mặt Đồng Kiệt, từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Nể mặt của Yên Nhiên, tôi không ra tay, ông tự làm đi.”