CHƯƠNG 1326
Chuyện của nhà họ Kim đã giải quyết xong, còn lại chuyện của Châu Mỹ Ngọc.
Lý Khinh Hồng cũng biết rõ là gì, chỉ khẽ nói: “Đừng quá cực đoan.”
Nói xong thì tách khỏi Vương Nhất.
Vương Nhất dẫn theo Thiết Diện và Hồng Phật đi tới địa điểm mà Lãnh Nhan đưa.
Đó là một nhà kho cũ kỹ ở ngoại ô, địa thế thấp, không khí ẩm ướp.
Vừa vào cửa thì nhìn thấy Châu Mỹ Ngọc bị trói ở trên ghế, còn có Lý Mộng Đình co rúm ở trong góc.
Cô ta sau khi xảy ra chuyện mới tới, đợi khi cô ta tới thì Lý Thiên Dương đã tỉnh rồi.
“Ba!”
Vương Nhất đi vào, nhìn thấy Lý Thiên Dương đứng ở một bên, anh cũng thở phào.
“Nhất, con tới rồi.”
Khi nói chuyện, ông ta còn liếc nhìn Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình, vẻ mặt lạnh lùng.
Một người là người vợ ông ta chung sống hơn 20 năm, người còn lại là cô con gái ông ta nuôi hơn 20 năm, nhưng người này tới người kia bị dụ dỗ.
Ngoài phẫn nộ ra thì càng đau lòng nhiều hơn.
Lý Mộng Đình cũng nhìn thấy Vương Nhất, miệng há ra, muốn gọi nhưng không nói ra được một chữ.
Châu Mỹ Ngọc càng không dám ngẩng đầu, toàn thân cực kỳ run rẩy.
Vương Nhất không có làm khó Lý Mộng Đình, động cơ của Lý Mộng Đình, anh đã biết, chỉ còn lại Châu Mỹ Ngọc.
Anh đi tới trước mặt Châu Mỹ Ngọc, mặt mày bình tĩnh hỏi: “Tại sao phải làm như vậy?”
Châu Mỹ Ngọc hoảng hốt, vội vàng vặn người, run rẩy nói: “Tôi cái gì cũng không nói, tôi… tôi là bị ép.”
“Nhan Dịch Phi, lấy cái gì uy hiếp bà?” Vương Nhất lạnh lùng nói.
Nghe thấy cái tên Nhan Dịch Phi này thì Châu Mỹ Ngọc ngây ra một trận.
Bà ta và đối phương liên lạc lâu như vậy cũng không biết đối phương tên là gì, không ngờ Vương Nhất vừa tay thì đã rõ.
Điều này chỉ có thể chứng minh hai điểm.
Thứ nhất là khả năng quan sát của Vương Nhất quá siêu, thứ hai là bối cảnh của anh quá mạnh.
Châu Mỹ Ngọc càng bằng lòng tin loại thứ hai.
Lúc này, vẻ mặt càng thêm đờ đẫn.
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của bà ta càng thêm tái nhợt.
“Tôi không thể nói!” Bà ta cố lắc đầu.
Vương Nhất cũng không để bụng: “Không muốn nói, không sao hết, tôi đổi một câu hỏi khác, tại sao lại thuê sát thủ giết vợ tôi?”
Xoạt!
Lời này vừa dứt, mặt mày Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đều tái nhợt.
“Mẹ, mẹ nói ra đi!”
Lý Mộng Đình rơi nước mắt nói: “Mẹ đừng chấp mê bất ngộ nữa!”