Chương 139
“Được, một lời đã định.”
Ánh mắt Vương Nhất sắc bén quét nhìn tất cả mọi người: “Ngoài ra, tôi còn muốn nói rõ một chuyện, nếu các người đều muốn đuổi tôi đi, vậy tôi thuận theo mong muốn của các người!”
“Nhưng không phải các người đuổi tôi đi, mà là tôi, Vương Nhất, chủ động đoạn tuyệt quan hệ thân nhân với tất cả người nhà họ Lý trừ ba tôi!”
Phòng khách lớn của nhà họ Lý vang vọng lời nói có lực của Vương Nhất.
“Từ hôm nay trở đi, tôi đi đường dương quan của tôi, các người qua cầu độc mộc của các người, chúng ta, không còn quan hệ!”
“Người nhà của tôi, chỉ có một người là Lý Thiên Dương.”
Cùng với lời nói trầm thấp có lực, Vương Nhất xoay người rời đi.
Ầm —-
Khi rời đi, thiên lôi cuồn cuộn, một tia sét xé bầu trời, chiếu sáng mặt đất.
Bóng dáng của Vương Nhất lập tức bị kéo dài.
Rào rào rào —-
Mưa rơi xuống như thác đổ!
Nhưng cũng không làm ướt quần áo Vương Nhất.
Bởi vì, khi mưa rơi xuống, một chiếc ô đen vừa vặn che trên đầu Vương Nhất.
Lãnh Nhan che ô cho Vương Nhất, hộ tống anh rời đi.
Trước khi rời đi, cô quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn một vòng tất cả người nhà họ Lý, tròng mắt đỏ thẫm như bị máu tươi tưới lên làm cho đám người Lý Mộng Đình không lạnh mà run.
“Xin lỗi, Thiếu chủ, đều do tôi hạ thủ quá độc ác, làm liên lụy anh.”
Vừa vào trong xe, Lãnh Nhan lập tức áy náy nói xin lỗi.
“Không cần nói xin lỗi, cô không làm sai.”
Vương Nhất khẽ mỉm cười: “Hơn nữa, chúng ta làm như vậy, nhà họ Bạch, nhà họ Đồng dám đánh rắm sao?”
Nghe xong, Lãnh Nhan chợt thư thái.
Với thế lực của thiếu chủ, đừng nói nhà họ Bạch và nhà họ Đồng, dù là tứ đại hào môn của Thiên An, cũng chỉ cần động ngón tay là có thể tiêu diệt.
Đánh cũng đã đánh rồi, ai dám nói thêm câu nào?
Ở nơi cao thì không có bạn, người nhà họ Lý sao phải sợ như vậy?
Bởi vì bọn họ không đạt tới độ cao như thiếu chủ.
“Cô biết phải làm thế nào rồi đấy, dạy dỗ vừa phải nhà họ Bạch và Đồng Kiệt, để cho bọn họ thành thật một chút.” Vương Nhất nhàn nhạt nói.
“Dạ, Thiếu chủ.”
Lãnh Nhan giẫm cần ga, xe nhất thời về phía trước đi tới.
“Thiếu chủ, bây giờ đi đâu đây?” Lãnh Nhan vững vàng lái xe, hỏi.
Vương Nhất nhìn đồng hồ, trên mặt hiện lên một nụ cười: “Đi mẫu giáo Cather, tiện đưa cô đi gặp con gái tôi.”
Mắt Lãnh Nhan khẽ biến, lúng túng nói: “Chắc tôi không cần đi…”
“Cái gì không cần?”