Chương 1604
Sắc mặt Hồ Cương tối sầm lại, trầm giọng hỏi: “Vĩnh Như, vì tiểu súc sinh này mà cháu bằng lòng hy sinh cả tính mạng của mình sao?”
Hồ Vĩnh Như một tay ôm Vương Tử Lam, một tay cầm cây kéo kề sát vào cổ, không ngừng lùi về sau, hét lớn: “Đừng ép buộc cháu! Cháu chỉ muốn rời khỏi đây!”
“Ông nội, nếu như ông lại gọi người tiến tới nữa thì cháu sẽ chết trước mặt ông.”
“Cháu là hội viên của thương hội Giang Bình, còn được đích thân hội trưởng Nhậm mời. Nếu bức tử cháu thì nhà họ Hồ cũng sẽ không thể tồn tại, ông xác định phải làm vậy sao?”
Lúc này, Hồ Vĩnh Như còn có thể giữ đầu óc tỉnh táo, dùng tính mạng của bản thân như một quân bài để mặc cả, quả thực dũng khí rất đáng khâm phục.
Lúc này, Hồ Cương có hơi do dự, nhìn chằm chằm Hồ Vĩnh Như, khuôn mặt tái mét.
Mặc dù nhà họ Hồ là một trong ba gia tộc hùng mạnh nhất, nhưng nếu so sánh với thương hội Giang Bình thì chỉ là hạt muối bỏ biển, không đáng nhắc tới.
Nếu một hội viên trung cấp qua đời thì tổn thất thật sự rất lớn, một khi Nhậm Gia Luân nổi giận, niêm phong kiểm tra tất cả công ty dưới trướng của nhà họ Hồ thì bọn họ xem như xong đời.
Giọng điệu của Hồ Cương có chút hòa hoãn: “Vĩnh Như, cháu đừng kích động, bỏ cây kéo xuống trước đã, có chuyện thì cứ từ từ nói thôi!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Ông thả chúng cháu trước đi!”
Thái độ của Hồ Vĩnh Như rất cứng rắn.
Nhưng Hồ Vĩnh Hiên đột nhiên tiến lên một bước, mỉm cười nhìn cô ta.
“Em gái, em thật sự cho rằng chỉ cần uy hiếp tính mạng của bản thân thì có thể bảo toàn được mạng sống của hai người sao?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Hồ Vĩnh Hiên chậm rãi đi về phía Hồ Vĩnh Như.
“Nếu như muốn tự sát thì cứ làm đi, nhưng con gái của Vương Nhất chắc chắn sẽ rất thảm hại.”
“Em có biết cô bé sẽ đón nhận kết cục gì không? Nó không chỉ bị đánh đập dã man mà chúng ta còn sẽ liên hệ với những tên buôn người, lừa bán nó đi. Có thể lần sau gặp lại, cô bé sẽ trở thành một tên ăn xin cụt tay cụt chân trên đường phố.”
Mỗi một câu nói của Hồ Vĩnh Hiên vang lên, Hồ Vĩnh Như đều run rẩy.
Vương Tử Lam nằm trong lòng càng khóc dữ dội hơn.
“Em không muốn bị bán, em không muốn làm ăn xin, em muốn ba, em muốn mẹ!”
Hồ Vĩnh Hiên bật cười ha hả nói: “Thế nào, em còn muốn tự sát không?”
“Đừng nói nữa, anh im miệng đi!”
Sắc mặt Hồ Vĩnh Như tái nhợt, đánh rơi cây kéo trong tay nghe loảng xoảng, ôm chặt Vương Tử Lam vào lòng.
“Không sao hết, Tử Lam, ba em sẽ lập tức đến đây đón em…”
Chỉ có thể nói một câu như vậy, Hồ Vĩnh Như cũng không thể nói thêm được nữa.
Cô ta chỉ là một cô gái bình thường, hiện tại lại đứng ở phe đối lập với nhà họ Hồ, cô ta căn bản không có bất kỳ phần thắng nào.
Vào khoảnh khắc Hồ Vĩnh Như vứt bỏ cây kéo, nụ cười trên mặt Hồ Vĩnh Hiên lập tức biến mất, anh ta phất tay ra hiệu.