Chương 1630
Vậy mà là một cái chuông Tây Dương!
Quà mừng thọ lại tặng chuông, ý là đưa tang.
Có ý gì, không cần nói cũng biết.
“To gan!”
“Vậy mà dám tặng chuông cho ông nội!”
Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều đồng loạt gầm lên.
Hồ Hoàng Việt lại cười to một tiếng: “Gõ chuông báo tang!”
Trong tay vệ sĩ đều cầm một cái gậy, gõ mạnh vào cái chuông.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng chuông inh tai nhức óc vang vọng trong khắp biệt thự của nhà họ Hồ.
Lúc này nghe thì không thần thánh trang nghiêm như vậy, ngược lại ở dưới phông nền đêm lạnh như cắt, rõ ràng có hơi quỷ dị.
Tất cả mọi người ở đây đều trợn to mắt không dám tin.
Không ai ngờ được, Hồ Hoàng Việt không chỉ tham gia tiệc mừng thọ 70 của Hồ Cương, còn tặng quà mừng thọ.
Chỉ có điều là một cái chuông!
Dưới tiếng chuông vang dội, tất cả mọi người của nhà họ Hồ vậy mà đều có loại cảm giác, không chỉ ngày tận của ông cụ Hồ tới, ngày tận của cả nhà họ Hồ đã tới.
“Ha ha ha…”
Hồ Hoàng Việt thoải mái cười to, nhìn bầu trời đêm đen kịt, đanh giọng nói: “Vợ à, bà nghe thấy không? Lão già hại chết bà sắp đi chết rồi.”
“Chỉ có điều, bà là lên thiên đường, ông ta là rơi xuống địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh!”
Hồ Hoàng Việt vừa khóc vừa cười, giống như bị điên.
Tô Thắm ở một bên nghe tiếng chuông này, vườn mắt cũng hơi đỏ, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cô ta đã biết thân thế của cô ta, cũng biết tin mẹ cô ta sinh ra cô ta thì không lâu sau chết trong vụ tai nạn xe của nhà họ Hồ.
Giờ phút này cô ta nói không ra được cảm giác như nào.
Báo được đại thù?
Không phải.
Dù giết thêm nhiều người nữa, người đã chết cũng sẽ không sống lại.
Bọn họ chỉ có thể mang theo tiếc nuối tiếp tục sống.
Nhưng trong lòng bọn họ không còn đè nén nữa, sau này tới bia mộ của mẹ, có thể thoải mái nói ra câu ‘thật sự buông bỏ được đoạn quá khứ đó’.
Keng! Keng! Keng!
Chuông vẫn đang được gõ, nhưng người ở đây đều cảm nhận được một loại cảm giác khác thường lan ra bên trong.