Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 171


Hàng chục người cầm súng ống đồng loạt chĩa súng vào đầu Vương Nhất, còn có một cường giả top đầu đang chờ thời cơ để hành động.

Đội hình này là toàn bộ vệ sĩ tuyến đầu của gia tộc.
Thế nhưng Vương Nhất chỉ mỉm cười, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy Vương Nhất bị điên rồi.
“Các vị thân mến, phát sinh biến cố, chuyện vui thành chuyện buồn, tôi thành thật xin lỗi!”
Đột nhiên, Trần Thiên Thành quay người lại nhìn tất cả các gia tộc đến tham gia tiệc mừng thọ, ông ta cúi đầu: “Ngày khác tôi nhất định sẽ đích thân tới nhà thăm hỏi.

Hôm nay xin mời các vị về trước.”
“Không sao đâu.”
“Sức khỏe ông cụ Trần quan trọng hơn, không nên vì loại người này mà hủy hoại sức khỏe.”
“Nếu ông cần chúng tôi giúp gì thì cứ nói nhé.”
Người của các gia tộc khác lần lượt rời đi, không lâu sau, nhà họ Trần trở nên vắng tanh, chỉ còn vệ sĩ của nhà họ Trần, người nhà họ Châu và nhà họ Diệp, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Trần Thiên Thành nhìn Diệp Kình Hiên, nheo mắt đầy nguy hiểm: “Ông chủ Diệp không đi sao?”
Diệp Kình Hiên nhấp một ngụm rượu, cười khà khà nói: “Ông cụ Trần không cần để ý đến chúng tôi, cứ coi chúng tôi như không khí là được.”
Câu nói này cũng cho thấy lập trường của nhà họ Diệp, sắc mặt Trần Thiên Thành càng thêm u ám.
Nhưng nghĩ đến sự cường thịnh của nhà họ Diệp, Trần Thiên Thành cũng không nói gì nữa, ông ta khịt mũi, nhìn người nhà họ Châu bằng ánh mắt u ám.
“Xem ra nhà họ Châu các người quyết tâm muốn kết thù với nhà họ Trần rồi.”

“Không dám!”
Châu Chí Kiên sợ tới mức không dám thở mạnh, vội vàng đẩy Châu Mỹ Ngọc ra: “Là nhà các người gây sự mà, mau nghĩ biện pháp giải quyết đi!”
Châu Mỹ Ngọc cũng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, bà ta nổi giận nhìn Vương Nhất: “Thằng khốn, mau quỳ xuống xin lỗi ông cụ Trần mau lên!”
Vương Nhất lạnh lùng không lên tiếng, anh không có hứng thú nói chuyện với Châu Mỹ Ngọc.
Lý Thiên Dương mồ hôi nhễ nhại kéo tay Châu Mỹ Ngọc qua, mắng: “Đủ rồi, đừng làm loạn nữa cái bà điên này! Bà đã quên Trần Cảnh đã làm gì rồi sao?”
“Mẹ, lần này con đứng về phía ba.”
Lý Mộng Đình cũng bình tĩnh lên tiếng, dù cho có rất nhiều họng súng đang chĩa vào người, dọa cô ta sợ tái mặt.
“Trần Cảnh muốn giết ba con, con mắt mù mới ở bên anh ta, hơn nữa nhà họ Trần cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”
“Không có thứ gì trên đời này cho không cả, tại sao nhà họ Trần lại giúp nhà họ Châu, là vì để sau này thôn tính nhà họ Châu dễ hơn.

Ông ngoại, đạo lý đơn giản như vậy mà ông không hiểu sao?”
Cả nhà họ Châu đều rơi vào trầm tư, đặc biệt là Châu Chí Kiên, sắc mặt ông ta lúc trắng lúc đỏ.
Là gia chủ nhà họ Châu, tất nhiên ông ta biết điều này, lợn cần phải được vỗ béo trước khi bị giết thịt, cho nên nhà họ Trần mới không ngừng đầu tư vào nhà họ Châu.

Nhưng không phải nhà họ Châu cũng đang lợi dụng sức ảnh hưởng của nhà họ Trần để khiến mình lớn mạnh hơn sao?
Nói trắng ra, mối quan hệ giữa hai nhà là lợi dụng lẫn nhau, nhưng bây giờ nhà họ Trần và nhà họ Châu có cấu xé nhau hay không, còn tùy thuộc vào cách lựa chọn của Châu Chí Kiên.
Ông ta trầm tư hồi lâu, hít sâu một hơi nói: “Mộng Đình, ông ngoại hiểu ý cháu nói, nhưng bây giờ là giai đoạn phát triển nhanh chóng nhất, nhà họ Châu không thể không có nhà họ Trần.”

Ông ta nói xong, đồng tử Lý Mộng Đình hơi co rút, Trần Thiên Thành cũng cười khẩy: “Ông Châu, xem ra tôi không nhìn lầm ông, cái chết của cháu trai tôi có thể không tính trên đầu nhà họ Châu các người, nhưng nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!”
Ông ta nói xong thì lạnh lùng nhìn Vương Nhất, nói tiếp: “Người này, tôi sẽ đánh gãy tay chân cậu ta, chuyện giết cậu ta sẽ giao lại cho nhà họ Châu các người, để cho tôi thấy thành ý của nhà họ Châu.”
“Được.”
Châu Chí Kiên gật đầu đồng ý không chút do dự.
Lý Mộng Đình và Lý Thiên Dương lập tức nhìn Vương Nhất, thúc giục: “Anh chạy đi, nhà họ Trần và nhà họ Châu cùng nhau đối phó với anh, anh sẽ không có cơ hội thắng đâu!”
Sự thay đổi trong thái độ của Lý Mộng Đình cũng khiến Vương Nhất hơi ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, anh lại cười nhẹ, bước đến chỗ Lý Mộng Đình, hờ hững nói: “Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng hôm nay tôi sẽ đứng đây, để xem ai có thể chạm vào tôi!”
Lời lẽ cực kỳ kiêu ngạo khiến Lý Mộng Đình khẽ run rẩy, cô ta nhớ đến những chuyện năm xưa, hình như Vương Nhất chưa từng lùi bước.
Lúc này, Lãnh Nhan mới chậm rãi bước tới, Diệp Kình Hiên cũng đốt một điếu thuốc, im lặng hút thuốc.
“Ha ha ha…”
Người nhà họ Trần mỉm cười khinh thường.
Trần Lân vừa cười vừa bước tới chỉ vào mặt Vương Nhất: “Mày tưởng tao sẽ e dè mày như vừa nãy hả? Trước mặt nhà họ Trần tao, mày chả là cái thá gì cả!”
Trần Thiên Thành cũng nhìn Châu Chí Kiên: “Các người trở về trước đi, tôi sẽ đưa cậu ta về nhà họ Châu sau, ngày mai hãy mang đầu cậu ta đến gặp tôi.”
Chỉ có Trần Lân biết tại sao ông nội lại làm như vậy, hôm nay là tiệc mừng thọ lần thứ 70 của ông nội, khó giết người, nên mới bảo nhà họ Châu làm.
Châu Chí Kiên buộc phải rời khỏi nhà họ Trần, trước khi đi còn liên tục cảm ơn ông ta: “Cảm ơn ông Trần đã tha thứ, cảm ơn ông Trần đã tha thứ…”
“Cút.”
Châu Chí Kiên vội vàng mang theo người nhà họ Châu rời đi, Châu Mỹ Ngọc kéo tay Lý Mộng Đình: “Được rồi, mau đi thôi.”

“Nhưng mà còn Vương Nhất, anh ta…”
“Mặc kệ thằng đó đi, hôm nay nó nhất định sẽ chết!”
Lý Mộng Đình đi vài bước lại ngoảnh đầu lại nhìn Vương Nhất, Châu Mỹ Ngọc vội vàng kéo cô ta đi.
Từ đầu đến cuối, Vương Nhất cũng không lên tiếng ngăn cản, đối với anh mà nói, mọi người rời đi mới là chuyện tốt.
“Được rồi, có muốn trăn trối gì không?”
Trần Thiên Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Nhất.
Vương Nhất nở một nụ cười kỳ quái, giọng điệu hờ hững: “Tôi nói, ông tự tin sẽ giết được tôi đến thế hả?”
“Vương Nhất, đừng tưởng tao không biết mày lấy tự tin ở đâu!”
Trần Lân đột nhiên tiến lên một bước, to tiếng: “Mày là người đã lên giường với Lý Khinh Hồng vào năm năm trước, tất cả những gì mày có được bây giờ đều là nhờ Lý Khinh Hồng ban cho.

Không có cô ta, mày chẳng là cái thá gì cả!”
Ầm…
Nói xong, ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.
Diệp Kình Hiên kinh hãi, mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng vẫn sửng sốt trước tin tức này.
Vợ của anh Vương… là chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh?
Đồng Yên Nhiên cũng vô cùng ngạc nhiên, ngay sau đó, hai anh em nhìn nhau và đạt được sự đồng thuận.
Sát ý trong mắt lóe lên rồi biến mất, Vương Nhất cười: “Anh biết được tin này thì thế nào, anh cũng không thể nói cho người khác.”
“Sắp chết rồi còn ngoan cố!”
Trần Lân nổi giận, sau đó nhìn Trần Thiên Thành: “Ông nội, cho vệ sĩ bắn xuyên qua tay chân anh ta, đừng giết anh ta, cháu muốn anh ta trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết!”
Trần Thiên Thành cũng không nhiều lời, phất tay: “Bắn!”

Pằng pằng pằng…
Ngay sau đó, toàn bộ nhà họ Trần ngập trong tiếng súng chói tai.
“Ha ha ha ha…”
Trần Lân không nhịn được cười: “Mày chỉ là một tên ăn bám, lấy gì đấu…”
“Anh mở to mắt nhìn ra đằng sau đi.”
Giọng nói hờ hững truyền đến, nụ cười của anh ta cũng vụt tắt, nhìn da dẻ Vương Nhất vẫn nguyên vẹn không chút sức mẻ, sắc mặt bỗng thay đổi: “Sao mày không bị gì?”
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Trần Lân, Trần Thiên Thành và tất cả người nhà họ Trần đều vô thức ngoảnh đầu lại, đập vào mắt họ là một cảnh tượng vô cùng thảm thiết.
Tất cả vệ sĩ nhà họ Trần đều bị bắn chết trước khi nổ súng, máu me chảy khắp nơi.
Còn thấy bốn mươi hay năm mươi người mặc vest cầm súng lục đứng bên ngoài nhà họ Trần.
Trần Thiên Thành lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Kình Hiên: “Diệp Kình Hiên, cậu dám xen vào chuyện của nhà họ Trần?”
“Ông già, ông nhìn kỹ đi, người của tôi còn chưa ra tay đâu đấy.” Diệp Kình Hiên mỉm cười xấu xa.
“Gì cơ?”
Trần Thiên Thành bỗng biến sắc.
“Đây là người của tôi.”
Một tiếng cười dịu dàng khác truyền đến, Đồng Yên Nhiên mang cao gót mười phân tao nhã bước ra.
“Cô là…”
Trần Lân trợn tròn mắt nhìn Đồng Yên Nhiên.
“Giới thiệu bản thân một chút nhé.”
Đồng Yên Nhiên cười nói: “Tôi là con gái lớn của nhà họ Đồng.”.

Bình Luận (0)
Comment