Chương 1780
Người đàn ông Dơi cười hờ hững: “Tất cả người phục vụ cho ‘Võng Lượng, đâu có ai. j không phải bị ép chứ? Bọn họ xuất phát từ đủ mọi lý do, gia nhập tổ chức, lại mãi mãi không thể trở mình.”
“Có một vài người, rất nhiều người đều cho rằng anh ta đã chết, có một vài người, luôn có người ngu ngốc đợi bọn họ trở về, cho dù trong lòng biết, bọn họ mãi mãi không thể trở về — Tôi ngưỡng mộ loại người này.
Trên mặt người đàn ông Dơi mang theo sự thương cảm, còn có một chút cảm xúc buồn bã.
“Vậy nên, anh rốt cuộc là…”
Đồng tử của Lãnh Nhan oo rút, tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh.
Cô ta cảm thấy mình sắp chạm tới sự thật.
Người đàn ông Dơi từ từ gỡ mũ áo choàng của mình lộ ra một gương mặt tràn ngập tang thương.
Đó chính là một gương mặt đáng sợ, trên mặt chăng chịt sẹo, nhưng thông qua đường nét ngũ quan, Lãnh Nhan vấn nhận ra anh ta là ai.
“Là anh!?”
Lãnh Nhan mặt mày rất kinh ngạc: “Anh chính là Døiï?!”
Người đàn ông cười lạnh nhạt: “Cô cảm thấy phải, vậy thì phải.”
Cảm xúc của Lãnh Nhan lập tức trở nên kích động, giống như có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng bị người đàn ông đ è xuống.
“Tôi biết cô muốn nói gì… nhưng cô cần hiểu một chuyện, bây giờ đã không như trước kia, những quan hệ trước kia cũng sẽ vì sự thay đổi của thời gian, trở thành cảnh vật còn người mất.”
“Bây giờ tôi là ‘Dơi’, làm việc cho ‘Võng Lượng”
Ánh mắt của người đàn ông rất bình thản, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.
Đôi mắt Lãnh Nhan lập tức mất đi màu sắc.
Kết quả này cô ta không thể chấp nhận.
Hơn nữa, mọi thứ cô ta làm vì thiếu chủ, đều mất đi ý nghĩa.
Người đàn ông mỉm cười: “Nói chuẩn xác, chúng ta coi như là một bọn, dù sao cũng làm việc cho ‘Võng Lượng, bây giờ cũng coi như lần nữa liên thủ.”
“Bây giờ cô chắc chắn rất muốn tháo cái thứ trên cổ, có phải không?”
Người đàn ông nhìn Lãnh Nhan, cười hỏi.
Trầm mặc hồi lâu, Lãnh Nhan gật đầu.
“Cô tỏ rõ lòng trung thành với chúng tôi là được.”
Người đàn ông cười rồi nói: “Cô đồng ý với tôi làm một chuyện thì tôi giúp cô lấy cái vòng điện này xuống, hơn nữa, nói cho cô cách loại bỏ chip bom trong đầu cô.”
Ánh mắt của Lãnh Nhan vô thức trở nên hoảng loạn: “Trong đầu tôi không có bom.”
“Thật sao?”
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên nở nụ cười thích thú: “Cô tưởng cái danh sát thủ số một toàn cầu của cô trước kia là tự dưng mà có à? Đoán chắc cô tới bây giờ cũng chưa làm rõ, cô có từng bị cải tạo hay chưa nhỉ?”
Sắc mặt Lãnh Nhan khó coi, lại không nói một lời mà nhìn.
Cô ta quả thật không biết.