Chương 1813
Bịch! Bịch! Bịch!
Anh ta mất thăng bằng, lùi về sau mấy bước.
Tâm mắt của Nhậm Gia Luân và La Chí Viên dừng trên khuôn mặt dữ tợn và đáng sợ của Vương Hạn Kiệt.
Chỉ thấy gương mặt đó bê bết máu, sống mũi cũng bị gãy, máu tươi không ngừng trào ra từ hai lỗ mũi.
“AI AI”
Anh ta không ngừng che mặt hét lớn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Thịch!
Càng khiến người khác không thể tin được là Vương Hạn Kiệt nhìn thấy hai tay dính đầy máu của mình lại sợ đến mức ngã quy trên mặt đất.
Trông anh ta vô cùng chật vật.
La Chí Viễn nghi ngờ, chẳng phải chỉ là mặt chảy máu vì bị đánh thôi à, sao lại sợ hãi đến vậy?
Nhưng Nhậm Gia Luân dường như nhớ ra điều gì đó, hô lớn: “Mau gọi người đưa anh Vương đi rửa mặt, anh ta có chứng sợ máu!”
“Chứng sợ máu?!”
Nghe vậy, sắc mặt của La Chí Viễn cũng thay đổi rõ rệt.
Vương Nhất cũng kinh ngạc liếc nhìn Vương Hạn Kiệt. Người này lại có chứng sợ máu.
Chứng sợ máu đúng như tên gọi, rất sợ nhìn thấy máu tươi.
Máu của người khác thì không sao nhưng nếu là máu của mình thì sẽ sợ đến mức mất trí.
Khi Vương Nhất còn đang bàng hoàng thì Nhậm Gia Luân đã bước đến đỡ Vương Hạn Kiệt.
“Anh Vương, anh thế nào rồi?”
Cùng lúc đó, nhân viên y tế của tòa nhà đã được gọi đến để đưa anh ta đi rửa vết thương trên mặt.
Hiện trường trở nên hỗn loạn, lúc này La Chí Viên cũng kịp phản ứng, nhanh chóng bước đến trước mặt Vương Nhất, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Ngài Vương, việc này không nên chậm trê, ngài mau rời khỏi nơi này đị!”
“Vương Hạn Kiệt là người của Vương thị Yên Đô, còn là thành viên của thương hội Cửu Vương, không thể nào không mang theo vệ sĩ!”
Cho dù trước đó ông ta từng thấy Vương Nhất kinh động ngài Thương Sĩ, nhưng ông ta không nghĩ rằng Vương Nhất có thể chống lại thương hội Cửu Vương ở Yên Kinh.
Dù sao thương hội Cửu Vương cũng là thương hội lớn nhất trong tám thương hội lớn của cả nước, thậm chí còn là thương hội có lưu lượng vốn nhiều nhất.
Nhưng Vương Nhất lại làm như không có chuyện gì, vẫn ngồi trở lại trên ghế sofa với vẻ mặt bình thản như cũ.
“Rời đi? Tại sao tôi phải rời đi?”
“Anh ta định ra tay với công ty của vợ tôi.
Lần này, chẳng phải anh ta nên chịu sao?”
Giọng điệu của Vương Nhất lãnh đạm, vốn dĩ không để trong lòng.
Thậm chí, anh còn lấy một chiếc khăn tay trắng ra, nhẹ nhàng lau chùi vết máu trên tay, trông cực kỳ ung dung.
Nghe vậy, La Chí Viên cảm thấy khẩn trương.