1843
Dù sao ông ta cũng không nghĩa ra cách giải quyết nào hay ho.
Ngoài việc đích thân đến Tần Thị nhận lõi.
Vương Nhất thản nhiên uống trà, cười nhạt nói: “Hoàng Việt, tại sao sau khi tới Giang Thành, tư tưởng của ông lại bị giam cầm rồi?”
“Ông quên đây là đâu rồi sao, ông lại đến từ đâu chứ?”
Hồ Hoàng Việt ngơ ngác nhìn, nhưng dần dần ông ta đã hiểu ra, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
“Anh Vương, ý anh là muốn động dụng sức mạnh của Thiên An?”
“Không sai.”
Vương Nhất búng tay một cái, trên mặt mang theo nụ cười khẩy: “Nếu đối phương đã thành lập Liên minh Giang Thành rồi, vậy tôi sẽ thành lập một Liên minh Thiên An”
Toàn thân Hồ Nhất Sơn phấn chấn.
Nhưng sau đó lại cau mày, nói: “Có phải trận thế quá lớn rồi không?”
Liên minh Giang Thành mặc dù có hai chữ ‘liên minh’, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là mười mấy tập đoàn.
Nhưng Vương Nhất thì lại khác, gần như một nửa lớn thế lực Thiên An không nghe theo lệnh của Vương Nhất thì chính là dựa vào thuộc hạ của Vương Nhất.
Nếu Vương Nhất hạ lệnh một tiếng, gần như hơn nửa thế lực Thiên An đều sẽ tập kết lại.
Vương Nhất cười, lắc lắc đầu: “Trận thế lớn sao? Tôi cảm thấy không lớn?”
Ánh mắt Vương Nhất dần dần trở nên lạnh lùng: “Vốn muốn dùng thân phận người thường chung sống với bọn họ, là bọn họ ép tôi động dụng sức mạnh của Thiên An.
Nhận thấy được sự lạnh lùng đáng sợ ẩn chứa trong lời nói của Vương Nhất, sắc mặt của Hồ Hoàng Việt cũng trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều.
“Vâng, Anh Vương, tôi sẽ đi liên hệ ngay, tất cả các thế lực của Thiên An, ắt phải đến Giang Thành nội trong hôm nay.”
Hồ Hoàng Việt nói xong liền đi liên hệ rồi.
Rất nhanh đã có được sự hồi đáp của các thế lực lớn.
“Nhà họ Tôn khu Hạ Thành, nguyện đến Giang Thành, giúp Anh Vương một tay!”
“Nhà họ Lương khu Tây Giang, nguyện đến Giang Thành, giúp Anh Vương một tay!”
“Nhà họ Kim khu Tiêu Thành, nguyện đến Giang Thành, giúp Anh Vương một tay!”
“Nhà họ Phùng khu Giang Tâm, nguyện đến Giang Thành, giúp Anh Vương một tay!”
lạm Vương Nhất hạ lệnh một tiếng, mười khu vực lớn của Thiên An, gần mười thế lực gia tộc tỏ ý sẵn sàng đến Giang Thành để giúp đỡ.
Mà trong số những gia tộc này lại lấy nhà họ Lương của Lương Nhật Tân, nhà họ Kim của Kim Thành Phong và nhà họ Tôn của Tôn Chính Vũ dần đầu, vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Tôn đã phát triển nhanh chóng, dường như đã thay thế nhà họ Thẩm và nhà họ Nhan đã diệt vong, trở thành ba đại hào môn của thành phố Thiên An.
Cũng lấy lại được không ít thế lực phụ thuộc, chẳng hạn như nhà họ Phùng của khu Giang Tâm và một số gia tộc phát triển mới nổi khác.
Vương Nhất chắp tay sau lưng, đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà, trước cửa sổ sát sàn cực lớn, ánh mắt sâu xa.
“Mục Lang, Tần Thị, tôi rất mong chờ các người ra tay với tôi…
“Những ân oán trong quá khứ cũng nên được giải quyết rồi!”