Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1904

Chương 1904

“Cô, cô Diệp, chúng tôi không biết anh ấy là bạn của côi”

“Cô Diệp, chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, xúc phạm bạn của cô, mong cô tha thứ cho chúng tôi!”

Bọn đều sợ đến mức sắp đái ra quần, cả người run lẩy bẩy.

Vẻ mặt Diệp Thúy Như vẫn lạnh lùng như trước.

Với trái tim sắt đá của cô, đương nhiên sẽ không tha thứ cho hai tên bảo vệ này.

Cuối cùng vấn là Vương Nhất xua tay: “Được rồi, bọn họ cũng không làm gì tôi, cũng chỉ làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.”

Thấy Vương Nhất nói giúp bọn họ, hai tên bảo vệ quỳ xuống, cảm kích đến rơi nước mắt.

“Cảm ơn, cảm ơn anh Vương!”

Diệp Thúy Như thờ ơ liếc nhìn bọn họ, nói: “Được rồi, Vương Nhất đã nói như vậy, tôi sẽ tha thứ cho các anh lần này.”

“Cảm ơn cô Diệp! Cảm ơn anh Vương!”

Hai tên bảo vệ giống như trút bỏ được gánh nặng, ánh mắt nhìn Vương Nhất tràn đầy sự cảm kích.

Diệp Thúy Như đi đến bên cạnh Vương Nhất, liếc xéo: “Xem ra cho dù anh có lăn lộn đến mức nào vẫn bị người khác xem là đồ vô dụng”

Vương Nhất cười: “Quen rồi.”

Diệp Thúy Như chỉ vào mình nói: “Anh nên học cách bồi dưỡng khí chất, người ở xã hội thượng lưu, đều có một loại khí chất từ bên trong.”

Vương Nhất lắc đầu: “Quá phiền phức, nguyên tắc của tôi là sống trước, những thứ khác tôi sẽ nghĩ cách.”

Phụt!

Câu này vừa được nói ra, Diệp Thúy Như lập tức bật cười thành tiếng.

Cười tươi như hoa.

Vương Nhất cũng không ngờ chỉ một câu nói bình thường của mình cũng có thể khiến Diệp Thúy Như bật cười.

Nụ cười này giống như hoa nở vào mùa xuân, rực rỡ, xinh đẹp.

Cho dù là Vương Nhất cũng không khỏi có chút sững sờ.

Một người phụ nữ nói năng thận trọng, lạnh lùng kiêu ngạo đột nhiên bật cười, sự chấn động này chắc chăn vô cùng lớn.

Chứ đừng nói đến Diệp Thúy Như trông rất cổ điển, cao quý, ở thời cổ đại, cũng thích hợp là một phi tần.

Cộng thêm Diệp Thúy Như suýt nữa đã trở thành vợ của mình, nếu như nói trong lòng Vương Nhất không có một chút rung động nào thì đó là giả.

“Nhìn cái gì?”

Chú ý đến ánh mắt của Vương Nhất, nụ cười trên mặt Diệp Thúy Như chỉ duy trì thêm một lúc, sau đó hoàn toàn biến mất.

Tiếp tục khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng lúc trước.

Lúc này Vương Nhất mới hoàn hồn lại, trên mặt cũng hiện lên sự ngượng ngùng: “Không có gì.”

Nghĩ đến mình cũng là người đã có gia đình, lại nhìn người phụ nữ khác đến mức thất thần như vậy.

Trong lòng Vương Nhất có chút xấu hổ.

Sau đó hai người cùng đi vào.

Bình Luận (0)
Comment