Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 191


Giọng nói hờ hững, cùng với sát khí ngập trời rơi xuống, cơ thể Lãnh Nhan chấn động, đồng tử co rút lại, không thể tin được nhìn Vương Nhất.

Điều động một trăm nghìn đại quân, đây không phải là động tĩnh nhỏ!
Nhưng, vừa nghĩ đến Tử Lam bị bế đi, ánh mắt của Lãnh Nhan cũng trở nên lạnh lùng.

Tử Lam chỉ là một cô bé năm tuổi, đáng yêu, ngây thơ, tốt bụng, bây giờ lại có người muốn ra tay với cô bé, ngay cả cô ta cũng cảm thấy lòng đầy căm phẫn, khó có thể bỏ qua, chứ đừng nói đến ba của Tử Lam là thiếu chủ.

Nghĩ đến thiếu chủ ở biên cương đổ máu, bị thương để bảo vệ quê hương, quốc gia, bảo vệ niếp bàn Đông Phương trên núi U Hằng, một mình đơn độc chiến đấu với cửu đại chí tôn trên thế giới, vợ và con gái của mình lại liên tiếp bị ức hiếp, làm hại, đúng là lấy oán báo ơn.

Bọn họ, không xứng làm người!
Ánh mắt Lãnh Nhan lạnh lùng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, lập tức nhận lệnh: “Vâng, thiếu chủ!”
Mà Lý Khinh Hồng, Lý Tuyết Nhi đã chấn động đến mức không thể chấn động hơn, không nói nên lời, đôi mắt xinh đẹp nhìn Vương Nhất giống như đang nhìn ma quỷ.

Bọn họ biết Vương Nhất từng đi lính, nhưng không ngờ, địa vị lại cao đến mức này.

Cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, Vương Nhất cũng trở nên dịu dàng: “Không phải hai người tò mò rốt cuộc anh là người như thế nào sao? Hôm nay, anh sẽ nói hết cho mọi người.”
Chỉ sau năm phút, cả thành phố Thiên An không có một chút tiếng động nào, im ắng đến đáng sợ.

Chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp, lúc này, đã không còn tiếng sấm nữa, mưa cũng nhỏ hơn, biến thành mưa phùn.

Tất cả các con phố đều không một bóng người, những ngôi nhà cao tầng vốn đang sáng đèn, cũng lần lượt tắt đèn.

Nhưng sự yên ắng này không kéo dài quá lâu, đã bị tiếng bước chân nặng nề phá vỡ.

Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi nhìn chằm chằm về phía trước, đột nhiên trợn tròn mắt, vẻ mặt thay đổi, cả hai đều che miệng lại, sợ mình sẽ kinh hãi mà hét thành tiếng.


Loảng xoảng…..
Loảng xoảng….
Loảng xoảng…
Chỉ thấy phía cuối màn đêm xuất hiện những bóng người dày đặc.

Bọn họ mặc đồng phục màu xanh lá cây, chân đi ủng quân đội dày và nặng, tay cầm súng, tạo thành một đội quân hình vuông khổng lồ, giống như dòng nước lũ sắt thép đượ tạo thành từ thiên quân vạn mã, đi về phía này.

Cổ họng Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi giống như bị thứ gì đó chặn lại, không nói được gì, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được một luồng hơi thở sát phạt mạnh mẽ.

Nhưng, ánh mắt của Vương Nhất và Lãnh Nhan vẫn bình thường, yên lặng nhìn quân đột bất khả chiến bại này.

Cuối cùng, đã đi đến trước mặt bọn họ.
Đây chính là đội quân mà nửa tháng trước Vương Nhất điều động đến, lúc đó, chỉ là vì ngăn cản Yên Đô Vương tộc ở Yên Kinh, không ngờ trong nửa tháng gió yên sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc đang định giải tán, thì lại xảy ra chuyện con gái của Ẩn chủ bị bắt cóc.

Bọn họ đang đứng ở trước mặt Vương Nhất, cho dù đứng ở đó, nhưng vẫn mang đến cho người khác cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Lúc này, đám người tản ra, mười người đàn ông cao lớn, uy nghiêm đi ra.

Ai cũng sừng sững giống như núi cao thời cổ xưa, chỉ riêng dáng người đã mang theo sự áp bức, uy hiếp mạnh mẽ.

Bọn họ ra khỏi hàng, lần lượt đi đến trước mặt Vương Nhất, đột nhiên quỳ gối xuống đất, một tay che ngực, hành lễ nói.
“Thuộc hạ Toái Thiên binh vương, tham kiến Ẩn chủ!”
“Thuộc hạ Đạp Thiên binh vương, tham kiến Ẩn chủ!”

“Thuộc hạ Thí Thiên binh vương, tham kiến Ẩn chủ!”
“.…”
Mười binh vương mạnh mẽ, đều quỳ trước mặt Vương Nhất, giọng nói vang thấu trời cao, tạo ra tiếng vọng, rất lâu vẫn chưa hết.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi đã chấn động đến mức không nói được gì, dường như cũng bị lây nhiễm, nhiệt huyết trong người dâng trào.

Những người này đều là binh vương mạnh mẽ, thiện chiến dũng mãnh, trong một vạn người cũng không có lấy một người, nhưng lại quỳ một chân trước mặt Vương Nhất.

Thậm chí, trong mười người này, Lý Khinh Hồng còn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Thủ lĩnh quân khu Thiên An, Tiêu Thiết.

Anh ta cũng cung kính hành lễ với Vương Nhất, ánh mắt giống như đang nhìn thần linh.

Trận thế như này, mà Lãnh Nhan mặt vẫn không biến sắc.

Ở cửa ải Bắc Vọng cách xa ngàn dặm, thiếu chủ là Ẩn chủ của nước H, dưới trướng có hàng trăm hàng ngàn binh vương như thế này, đây chỉ là một góc của núi băng mà thôi.

Những binh vương khác, bình thường đều ở những thành phố khác, trong một khoảng thời gian ngắn không thể đến kịp.

Vương Nhất gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua tất cả những người ở phía sau, lúc này giọng nói trầm thấp mới từ từ phát ra.

“Vương Nhất tôi cả đời theo quân đội, vì quốc gia mà anh dũng hi sinh, không tiếc xương máu, giết hàng nghìn hàng vạn kẻ địch, những cường giả chí tôn chết trong tay tôi không dưới một trăm người, được phong là Ẩn chủ của nước H.”
“Hôm nay, vợ tôi suýt nữa bị ám sát, con gái tôi bị bắt cóc, người đắc tội với tôi, bây giờ sẽ như thế nào?”
Oàng….

Mười vị binh vương lần lượt đứng lên, phát ra tiếng hét kinh trời.

“Giết không tha!”
“Giết không tha…”
“Giết không tha…”
“...”
Tất cả đội quân hùng mạnh cũng lần lượt nạp đạn, hét giết chấn động trời đất.

Lý Khinh Hồng cuối cùng cũng hoàn hồn lại, không thể tin được nhìn Vương Nhất: “Những người này đều là thuộc hạ của anh?”
Vương Nhất gật đầu, sau đó ánh mắt dịu dàng nói: “Đã thấy được thực lực thật sự của anh rồi, em không cần lo lắng nữa, yên tâm về nhà cùng với Tuyết Nhi đi, anh sẽ đưa Tử Lam trở về.”
Lý Khinh Hồng nhìn anh một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa, chỉ nói một câu: “Tất cả phải cẩn thận.”
Cô không phải là người không hiểu chuyện, biết rõ mình và Tuyết Nhi ở đây chỉ trở thành gánh nặng.

Sau khi Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi rời đi, ánh mắt của Vương Nhất cũng trở nên đằng đằng sát khí: “Tiếp theo, tất cả mọi người đều đi kiểm tra cho tôi, không được bỏ qua một góc nào!”
“Vâng!”
Vừa dứt lời, mười đại binh vương, mỗi người dẫn theo một vạn binh lính, bắt đầu tìm kiếm.

Vương Nhất và Lãnh Nhan vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, mặc dù Thiên An lớn, nhưng mười vạn binh lính này của anh cũng không phải là ăn chay, một khi có dấu chân ngựa, là có thể tìm ra được manh mối.

Cuối cùng, không lâu sau, Vương Nhất đã nhận được báo cáo của Tiêu Thiết.

“Ẩn chủ, đã tìm được người rồi!”
Ánh mắt Vương Nhất lập tức ngưng tụ lại: “Ở đâu? Người kia là ai!”
“Tạm thời vẫn chưa biết rõ thân phận, nhưng có thể chắc chắn, thân thủ và tính cảnh giác của hắn ta đều rất cao, đã phát hiện ra chúng tôi, bây giờ đang lái xe chạy trốn về núi Hổ Quy, biển số xe là….”
Vẻ mặt Vương Nhất lập tức tràn đầy sát khí: “Đã phát hiện ra, thì không cần giấu diếm nữa, đuổi theo cho tôi, nhất định phải đảm bảo được sự an toàn cho con gái của tôi!”
“Vâng!”
Tiêu Thiết trả lời một tiếng, tắt máy bộ đàm.

Vương Nhất nhìn Lãnh Nhan: “Chúng ta cũng phải động thủ, đi đến núi Hổ Quy!”

….
Núi Hổ Quy ở ngoại thành thành phố Thiên An, thuộc khu vực phong cảnh cấp A của quốc gia, cách chỗ ở hiện tại của Vương Nhất- biệt thự Sơn Thủy khá gần.

Thế núi cao, hiểm trở, dốc thẳng đứng, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, trong số đó có một vách núi dựng đứng trên đỉnh núi có hình dạng giống như con hổ quay trở về, nên rất nổi tiếng.
Có người còn nghe nói, trong núi thật sự có hổ, vì vậy mà núi Hổ Quy còn bị phong tỏa, không cho khách vào.

Đến khi Vương Nhất, Lãnh Nhan lái xe vào con đường núi của núi Hổ Quy, đại quân đã chia thành mười đường, tiến vào từ các hướng, phong tỏa cả núi Hổ Quy.

“Ẩn chủ, cả núi Hổ Quy đều đã bị chiếm đóng, đừng nói là con người, chỉ là một con động vật cũng khó có mà thoát ra được.”
“Được, đi vào trong núi để lục soát.”
Vương Nhất hạ lệnh: “Nếu như cần thiết thì hãy nổ súng bắn chết.”
“Vâng!”
Tắt máy bộ đàm, vẻ mặt của Vương Nhất cũng trở nên nặng nề.

Tính mạng của hung thủ anh không hề để tâm, anh chỉ lo lắng đến sự an nguy của Tử Lam.
“Thiếu chủ, Tử Lam sẽ không sao đâu.”
Lãnh Nhan vừa lái xe, vừa nói một cách nghiêm túc: “Cho dù tôi có liều cả tính mạng của mình cũng phải cứu được Tử Lam!”
“Cảm ơn.”
Vẻ mặt Vương Nhất dịu đi một chút, nặn ra một nụ cười.

Đột nhiên, máy bộ đàm truyền đến giọng nói của Tiêu Thiết.

“Thiếu chủ, chúng tôi đã bao vây hắn ta rồi, hung thủ đã bị ép đến mép vách núi cao và dốc!”
“Rất tốt!”
Trong mắt Vương Nhất lóe lên tia lạnh lùng, u ám: “Trước tiên không cần nổ súng, tôi sắp đến rồi, tôi muốn hắn ta chết mà không có chỗ chôn!”
Nhưng, lần này Tiêu Thiết không tắt máy bộ đàm, và trầm giọng nói: “Thiếu chủ…hung thủ muốn ôm Tử Lam cùng nhảy xuống vực!”
“Cái gì?”
Nghe thấy lời nói của Tiêu Thiết, đồng tử của Vương Nhất lập tức co rút lại.\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.

Bình Luận (0)
Comment