Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1919

Chương 1919

Vương Hạn Kiệt đã giận dữ đến mức sắc mặt tái nhợt, hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.

Đây đã là lần thứ hai anh ta bị vứt huy hiệu kể từ khi đến Giang Thành.

Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình và những người khác cũng sững sờ.

Không ngờ dì nhỏ sẽ dùng cách thức này để đánh trả.

Đây chẳng phải là đang tát vào mặt Vương Hạn Kiệt một lần nữa, thậm chí còn dẫm nát tôn nghiêm của toàn bộ Vương thị trên mặt đất!

“Phụ nữ nhà họ Lạc, bà thật quá đáng.”

Lúc này, một giọng nói già nua nhưng chứa đầy sự phần nộ vang lên.

Ông cụ Tân Vĩnh Nghiêm cũng nổi giận khi nhìn thấy cảnh này.

Đôi mắt đục ngầu của ông ta thản nhiên nhìn Lạc Thanh Thủy: “Mau nhặt huy hiệu thân phận của Vương Hạn Kiệt lên, lau sạch rồi trả lại cho cậu ta. Chuyện này có thể xem như chưa từng xảy ra.”

Lạc Thanh Thủy cuối cùng cũng cảm thấy hơi e ngại khi đối mặt với gia chủ của Tân thị, nhưng bà ta cũng không sợ hãi lắm.

Bởi vì chị gái của bà ta đang ở bên cạnh.

“Lời này sai rồi.”

Rốt cuộc Lạc Thanh Hiền cũng tiến lên một bước, đi đến trước mặt em gái mình, nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt đã phai nhạt không ít.

“Đạo Phật có một câu nói, vạn vật đều chú ý tới nhân quả.”

“Tân thị của các người cùng Vương thị ức hiếp người nhà của tôi trước, em gái tôi chỉ vứt huy hiệu thân phận của tiểu bối Vương thị để trút giận, tại sao lại không thể chứ?”

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của người hai bên Tần – Vương đều thay đổi rõ rệt.

Tân Vĩnh Nghiêm khẽ thở dài một tiếng trong lòng, cho dù đã rời khỏi Yên Kinh hai mươi, nhuệ khí và sự sắc bén của năm đó đã bị bào mòn nhưng nữ vương Yên Kinh vấn là nữ vương Yên Kinh.

Điều này chưa từng thay đổi.

“Nhưng tại sao bà không hỏi xem vì nguyên nhân gì mà Tần thị của tôi và Vương thị lại đến gây phiền toái cho người nhà bà?”

Ánh mắt sắc bén của Tần Vĩnh Nghiêm nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hiền.

Lạc Thanh Hiền chỉ khẽ lắc đầu: “Không cần hỏi, con người của tôi không có ưu điểm nào khác ngoài trừ bênh vực người mình”

“Người mà các người muốn đánh là con rể của tôi, người bị liên lụy là con gái lớn mà tôi luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng.”

Âm thanh này vang lên, trên người Lạc Thanh Hiền đồng thời xuất hiện một luồng khí vô hình nhưng lại rất mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc.

Bao gồm cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Vương Hạn Kiệt cảm thấy có chút khó thở trước khí thế này.

“Tôi tụng kinh niệm Phật hai mươi năm, xem danh lợi tài quyên như mây khói, tất cả đều buông bỏ được, nhưng chỉ có bọn họ là tôi không bỏ xuống được.”

Nói xong của cuối cùng, ánh mắt của Lạc Thanh Hiền đã sớm trở nên lạnh lẽo.

Bình Luận (0)
Comment