Chương 1961
Nhưng trước ánh nhìn của mọi người, Vương Nhất đột nhiên đưa tay ra.
Anh không cố đấu lại Hồng Giác Lâm mà tóm lấy cổ ông ta.
Bang!
Trước khi cú đấm của Hồng Giác Lâm chạm tới mặt Vương Nhất, Vương Nhất đã tóm lấy cổ ông ta trước.
Cơ thể Hồng Giác Lâm như diều đứt dây, ông ta theo bản năng thu tay về, ôm cổ.
Vương Nhất dùng một tay bóp cổ Hồng Giác Lâm, giơ ông ta lên cao, ánh mắt từ đầu đến cuối đều vô cùng lãnh đạm.
Bùm!
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người chấn động không thôi.
Hầu như tất cả mọi người đều ngẩn raI Cái người có danh hiệu Ẩn chủ đó dùng một tay là nhấc được Hồng Giác Lâm lên?
“Sao có thể?”
Hồng Giác Hải đứng dậy, không thể tin nhìn cảnh tượng này.
Phía nhà họ Diệp, Diệp Ân Thi lấy tay che miệng, mặt đầy kinh ngạc.
Cô ta cách Vương Nhất rất xa, nhưng vẫn cảm nhận được luồng sát khí dữ dội từ anh.
Sắc mặt Diệp Thúy Như vẫn như thường, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, tảng đá †reo trong lòng cô ta cũng hạ xuống.
Lúc nãy cô ta còn hơi lo lắng, dù sao người kia cũng là người đứng thứ hai hiệp hội võ đạo.
Cho dù Vương Nhất có mạnh đến đâu thì cũng gặp phải chút khó khăn.
Không ngờ giải quyết Hồng Giác Lâm lại dễ như trở bàn tay!
“Ông chỉ có chút thực lực này thôi hả?”
Vương Nhất dùng một tay giữ cổ của Hồng Giác Lâm, liên tục cười chế giễu.
Vương Nhất nói rất nhỏ, chỉ đủ cho anh và Hồng Giác Lâm nghe thấy.
Nghe vậy, Hồng Giác Lâm lập tức trừng mắt tức giận, đồng tử tràn đầy tia máu.
Ông ta không sợ chết, chỉ sợ chết một cách uất ức trong tay kẻ khác.
“Cậu… dám mắng tôi!”
Hồng Giác Lâm dùng hết sức lực mới có thể dặn ra câu đó từ trong cổ họng.
Dù cho có đang bị bóp cổ, luồng sát khí mạnh mẽ vần tỏa ra từ người ông ta.
Vương Nhất đều nhìn thấy, nhưng ánh mắt vân khinh thường, anh châm chọc: “Chẳng lẽ tôi nói sai? Trong mắt tôi, ông chỉ là một con kiến nhỏ bé yếu ớt!”
“À không, ông ngay cả một kiến cũng không bằng, so với hạt cát còn nhỏ bé hơn!”
Khi nói hai câu này, giọng của Vương Nhất rất lớn, lập tức truyền đến tai khán giả trên khán đài.
Bùm!
Nhất thời, mọi người đều cảm thấy khó tin, trố mắt nhìn nhau.
Hồng Giác Lâm mà lại bị người ta làm nhục như vậy.
Sắc mặt Hồng Giác Hải trở nên âm trầm, Hồng Giác Lâm là em trai ruột của ông ta, em trai bị sỉ nhục như vậy, chẳng khác gì đang sỉ nhục chính ông tal Những lời này giống như thuốc nổ, mặt Hồng Giác Lâm nhất thời đỏ lên, ánh mắt dán chặt vào người Vương Nhất.