Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2063

Chương 2063

Sắc mặt Tử La Lan đen xì, không khó đoán, chắc cô ta cũng chạy trốn giữa chừng.

Lục Kiệu thấy cảnh đó cũng sợ đến mức hôn bay phách lạc.

“Sao… Sao anh không chết?”

Trên mặt Vương Nhất hiện lên nụ cười khinh thường: “Đống sắt vụn đó sao có thể khiến tôi bị thương được chứ?”

Vừa dứt lời, Vương Nhất đã buông người nhảy xuống.

Sau đó anh đi về phía Lục Kiệu.

“Chẳng phải anh để tôi giết anh sao, tôi sẽ làm như anh mong muốn.”

Giọng điệu Vương Nhất bình thản, bước nhanh về phía Lục Kiệu.

Thình thịch!

Lục Kiệu sợ tới mức ngồi lăn lông lốc dưới đất, liên tục lùi ra đằng sau.

“Đừng đến đây… Phu nhân, cứu tôi, cứu tôi!”

Lục Kiệu tuyệt vọng hét to, anh ta nhận ra từ ánh mắt Vương Nhất rằng anh thật sự muốn giết anh ta.

Nhưng chính Tử La Lan cũng rất sợ, cô ta nào có sức để quản người khác?

Răng rắc!

Vương Nhất trực tiếp bóp gấy cổ Lục Kiệu.

Tất cả quá trình đều vô cùng nhanh chóng, cứ như xảy ra trong chớp mắt.

Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể Lục Kiệu đã mềm oặt ngã xuống đất.

“Từ nay về sau, Giang Thành không còn nhà họ Lục!”

Tiếng nói bình tĩnh của Vương Nhất quanh quẩn vang vọng trong sân vận động, các gia tộc xung quanh nhìn nhau.

Hạ Lãm và Hồ Hoàng Viện nhìn nhau, không ngờ nhà họ Lục tranh đấu với họ gần nửa thế kỷ lại diệt vong như vậy?

Những người khác của nhà họ Lục cũng như thế, vẻ mặt họ ngây dại.

Thình thịch…

Thình thịch…

Thình thịch…

Sau đó họ tuyệt vọng quỳ xuống cúi đầu với Vương Nhất.

“Ngài Vương, chúng tôi không phải dòng chính của nhà họ Lục, kệ chuyện của họ, anh có thể buông tha cho chúng tôi được không…”

Vương Nhất liếc nhìn tất cả bọn họ, anh nói †o: “Tất cả các gia tộc, gia chủ từng ra tay với vợ và con gái của tôi, người nào tự sát, thì tôi mới buông tha cho gia tộc đó, nếu không, kết cục của nhà họ Lục chính là kết cục của các người!”

Rầm!

Những lời nói vừa ngôn cuồng vừa thẳng thắn này khiến cho sắc mặt những gia tộc từng ra tay với Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam đều trở nên xám tro.

Các gia tộc, gia chủ sợ đến mức nhũn cả người, chẳng lẽ họ phải lấy cái chết để chứng minh hay sao?

Lúc này, Tử La Lan đã trở lại bình thường, cô ta nhìn Vương Nhất với ánh mắt quái gở, nói: “Tôi mới có tư cách quyết định tất cả mọi người ở đây, anh chỉ may mắn tránh thoát được sự tấn công của cỗ máy chiến tranh mà thôi.”

Vương Nhất buồn cười nhìn cô ta: “Cô nghĩ răng tôi gặp may sao?”

Bình Luận (0)
Comment